Editor: JingJing Mấy lời nói dối đó của Thường Đình chẳng có ai tin. Thẩm Đàm nhìn cô nói: “Cậu đợi tớ một lát.” Thường Đình ngoan ngoãn gật đầu. Quản gia Hứa tiến lên nói: “Cậu chủ…” Thẩm Đàm xoay người đi vào. Nhóm quản gia Hứa vội vàng đuổi theo. Chỉ có Phó Vân Hiên và một người phụ nữ trung niên mặt mày ủ rũ không nhúc nhích. Phó Vân Hiên nhìn Thường Đình nói: “Có chút việc phải nói chuyện nên hơi lâu chút, cô bé đi chơi cùng với Đa Quả nhé.” Người phụ nữ trung niên nghe xong kinh ngạc nhìn anh ấy, còn có vẻ hơi khiếp sợ. Thường Đình gật đầu, nhìn thấy Tiêu Xanh đang thảnh thơi đi ngang qua thì chạy theo ôm lấy nó đi đến đài quan sát. Phó Vân Hiên nói với người phụ nữ trung niên: “Vào đi.” Người phụ nữ đó lắc đầu, cười khổ nói: “Thằng bé đã có chuyện phiền lòng rồi, nếu tôi còn vào nữa thì thằng bé sẽ càng thấy phiền hơn.” “Tới cũng đã tới rồi, có phiền nữa cũng không sao.” Phó Vân Hiên không chút khách khí nói. Người phụ nữ từ chối nhìn Thường Đình phía bên kia, vẻ mặt do dự nói: “Cô bé đó… có quan hệ rất tốt với thằng bé sao?” Phó Vân Hiên đáp ừm, cất bước đi vào trong nhà, không để lại chút thông tin thừa thãi nào. Trong lòng anh ấy đã đoán được người phụ nữ này muốn làm gì, chẳng qua là không muốn ngăn cản. Thường Đình ngồi trên ghế cạnh đài quan sát, đặt chú mèo lên bàn xem thử rồi đưa tay sờ đầu của nó, nhỏ giọng hỏi: “Mày có biết những người kia là ai không?” Tiêu Xanh liếm móng vuốt, chưa được một lúc đã cuộn tròn người lại. Hỏi nó còn không bằng đi hỏi Đa Quả. Thường Đình chuyển sang xem điện thoại, nhỏ giọng kêu lên: “Đa Quả…” Không có trả lời. Cô buồn bực gõ vài chữ trên điện thoại, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, xoay người lại nhìn thì ra là người phụ nữ trung niên lúc nãy, bà Thẩm. Thường Đình thấy đối phương đi đến bèn đứng dậy chào hỏi: “Chào dì ạ.” Bà Thẩm mỉm cười với cô: “Ngồi đi, không cần căng thẳng, dì qua đây chỉ là muốn nói chuyện với cháu thôi.” Nói chuyện? Đây không phải càng làm người ta rất căng thẳng sao. Thường Đình thầm nhủ trong lòng, nét mặt bình tĩnh. Tiêu Xanh thấy người ngoài đến đây nên ngồi dậy nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên. Bà Thẩm hỏi: “Đây là con mèo mà thằng bé nuôi à?” Thường Đình gật đầu giới thiệu: “Bạn học Thẩm đặt tên cho nó là Tiêu Xanh.” Bà Thẩm hơi kinh ngạc rồi cười nói: “Là một cái tên hay.” Thường Đình nghe lời này cũng thấy rất thoải mái, bèn đưa tay sờ sờ Tiêu Xanh. Cô trông rất ngoan ngoãn còn biết cách nói chuyện: “Cháu xưng hô với dì sao ạ? Là người thân của bạn học Thẩm phải không ạ?” “Cháu là bạn học của thằng bé sao?” Bà Thẩm cũng rất kinh ngạc. Thường Đình chớp mắt nhìn bà, không đáp lại. Bà Thảm khựng lại rồi mỉm cười nói: “Dì được xem là… thím của thằng bé.” Thường Đình ngại ngùng cười cười nói: “Năm nay cháu mới chuyển đến Thiên Lập, đúng lúc cùng lớp với bạn học Thẩm.” “Năm nay?” Rõ ràng bà Thẩm rất ngạc nhiên: “Trong thời gian ngắn như vậy mà thằng bé đã nói với cháu chuyện của Đa Quả sao?” “Ngắn sao ạ?” Thường Đình nói đùa: “Đối với học sinh thì mỗi ngày đều rất dài ạ.” Bà Thẩm cười, nhìn cô bằng ánh mắt hiền hòa: “Vậy chắc thằng bé cũng rất thích cháu.” Thường Đình chớp mắt, chỉ cười mà không lên tiếng. Trong lòng cô đã đoán được thím của Thẩm Đàm muốn nói gì với cô rồi. “Bạn học Thẩm cũng rất tốt.” Thường Đình nghiêm túc nói. Bà Thẩm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bên trong nhà, mang theo chút vẻ uể oải: “Cháu là bạn của thằng bé nên dì hy vọng… cháu có thể khuyên thằng bé thử.” Thường Đình không hiểu nâng mắt lên nhìn. Bà Thẩm nói: “Từ khi thằng bé hai tuổi thì đã do chú ruột giúp đỡ chăm sóc, bởi vì cha mẹ đều qua đời sớm.” Thường Đình ngoan ngoãn ngồi nghe bà nói. “Đứa nhỏ này từ bé đã rất thích chú của nó, cảm thấy chú vô cùng xuất sắc nên luôn cố gắng bắt kịp đối phương. Khi còn nhỏ, thằng bé rất lỗ mãng, thích quậy phá cùng với những đứa nhỏ khác xung quanh, không thích học hành.” Giọng bà Thẩm nói chuyện hơi run run, nghe trông như những chuyện này đều là ký ức nặng nề. “Cũng bởi vì thằng bé gặp được chú nên bắt đầu liều mạng học hành, hoàn thành mục tiêu mà người chú giao cho.” “Nhưng sau này mọi người mới biết được… Đứa nhỏ này xem người đàn ông đó là cha của mình để noi gương, sau khi biết được chân tướng sự thật thì không còn quan tâm đến mọi người nữa.” Thường Đình: “…” Cô yếu ớt cất giọng thắc mắc: “Đợi đã… Ban đầu mọi người không nói cho cậu ấy biết đó là chú ruột của cậu ấy sao?” Bà Thẩm im lặng lắc đầu. Thường Đình hơi tức giận nhưng lại không thể bày tỏ, đành phải nén lại trong lòng. Đổi lại là cô nếu bị người khác che giấu lừa gạt thì cô cũng rất tức giận. “Bây giờ chú của thằng bé đang bệnh nặng, bác sĩ nói không còn nhiều thời gian, chẳng qua trước khi đi, ông ấy muốn gặp Thẩm Đàm.” Bà Thẩm nói xong thì vành mắt không nhịn được đỏ lên. Bà nhìn Thường Đình, chống lại đôi mắt trong suốt kia, gần như là van xin nói: “Chỉ là muốn gặp thằng bé một lần thôi.” Tay Thường Đình nhẹ nhàng đặt lên đầu Tiêu Xanh, nhất thời không biết nên nói gì. So với lời cầu xin của người phụ nữ trước mặt này, trong lòng cô chỉ nghĩ đến Thẩm Đàm mà thôi. Do dự một lát, Thường Đình vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Cha mẹ của cậu ấy… tại sao lại qua đời?” Bà Thẩm nghe xong, nước mắt như chực chờ rơi xuống. Đó là một câu chuyện bi thương. “Mẹ của thằng bé là một cảnh sát hình sự được mọi người tôn kính. Vào năm bà ấy sinh Thẩm Đàm, bởi vì gặp bọn trả thù mà qua đời.” Bà Thẩm nói: “Cha của thằng bé lại quá yêu vợ.” Không cần phải nói vế sau vì căn bản đã có thể đoán được. Thường Đình không khỏi quay đầu nhìn sau lưng, khó mà tưởng tượng được Thẩm Đàm có tâm tình thế nào để trưởng thành như thế này. Phó Vân Hiên mở cửa dẫn theo nhóm quản gia Hứa ủ rũ ra ngoài. Bà Thẩm đứng dậy nhìn Thường Đình nói: “Nhờ cậy vào cháu.” Thường Đình hơi khó xử gật đầu, đưa mắt nhìn đối phương. Cô đứng ở đài quan sát, vuốt đầu của Tiêu Xanh, suy nghĩ miên man. Sau khi Phó Vân Hiên nói chuyện với họ xong thì nhóm người của bà Thẩm cũng lái xe rời đi. Chuyến đi này xem như không có kết quả gì. Thường Đình ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, lặng lẽ nói với Tiêu Xanh: “Có lẽ bây giờ cậu ấy không muốn gặp ai.” Trạng thái đang rất phiền não. Gọi Đa Quả cũng không có phản ứng, hơn phân nửa là bị Thẩm Đàm hạn chế. Phó Vân Hiên từ bậc thềm bên kia đi tới đây, Tiêu Xanh nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn xem. Thường Đình hỏi anh ấy: “Bạn học Thẩm sao rồi ạ?” “Đừng để ý tới cậu ấy.” Phó Vân Hiên nói: “Tự cậu ấy sẽ có cách giải quyết.” Anh ấy đi tới đưa vòng ngọc bích trong tay cho cô. Phó Vân Hiên: “Nói là đưa cho cô bé.” Thường Đình đưa tay nhận lấy, hốc mắt hơi nóng. Lúc này nếu như Thẩm Đàm đang ở trước mặt cô thì nhất định cô sẽ không nhịn được bắt lấy anh hỏi làm sao lấy về được, nhưng vì trạng thái của Thẩm Đàm nên sự vui mừng khi “mất mà lấy lại được” cũng giảm đi nhiều. “Cậu ấy có nói gì không ạ?” Thường Đình hỏi. “Không có.” Phó Vân Hiên nhìn cô: “Nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt để đi vào tìm cậu ấy.” “Em biết ạ.” Thường Đình thở dài. Cô cất vòng nhìn về hướng căn nhà của Thẩm Đàm nói: “Lúc nãy thím của cậu ấy… có nói đôi lời với em.” Phó Vân Hiên gật đầu rồi đi xuống. “Tôi tiễn cô bé về, trên đường có thể từ từ nói.” Thường Đình thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn đi theo. Tiêu Xanh vẫn còn đang nằm trên bàn, lẳng lặng nhìn chiếc xe cuối cùng lái đi. Trên đường trở về nhà, cô đã kể lại hết tất cả lời nói của bà Thẩm cho Phó Vân Hiên nghe. So với bà Thẩm, cô tin tưởng Phó Vân Hiên hơn. Phó Vân Hiên nghe xong cũng không có biểu tình gì lớn: “Bà ấy nói không sai.” Nhận được lời khẳng định của anh ấy, trong lòng Thường Đình càng khó chịu. “Lúc mẹ của cậu ấy qua đời, cậu ấy chỉ vừa tròn ba tháng.” Phó Vân Hiên nhàn nhạt nói: “Khi Thẩm Đàm được tám tháng, cha của cậu ấy cũng qua đời. Có thể chống đỡ được năm tháng, đối với người đàn ông kia mà nói là chuyện rất khủng khiếp.” Thường Đình cau mày: “Là… tự tử sao?” “Không phải. Nhưng cũng không khác biệt lắm.” Phó Vân Hiên nói: “Vốn dĩ sức khỏe của ông ấy cũng không tốt lắm, khoảng thời gian đó sống như người không ra người quỷ không ra quỷ, điên cuồng làm cạn kiệt sức khỏe mình, sau đó thì qua đời.” “Quá trình vợ chồng họ ở bên nhau cũng không dễ dàng, có lẽ là quá mức sâu đậm nên cho dù có Thẩm Đàm, nhưng người mà cha của cậu ấy quan tâm nhất chỉ có một.” Thường Đình im lặng, nhất thời không biết nên nói gì. Cô đã tự trải nghiệm, cũng chứng minh được người mà cha mẹ yêu thương nhất không nhất định là con cái mà có thể là chính bản thân họ. Nhưng tình cảnh của Thẩm Đàm cũng không giống của cô lắm. “Tôi là học trò của cha cậu ấy, sau khi thầy qua đời, tài sản của ông ấy đều giao hết cho tôi xử lý. Lúc đó tôi cũng có rất nhiều chuyện phải làm, mà Thẩm Xước là chú ruột của cậu ấy, đón cậu ấy về nhà họ Thẩm nuôi dưỡng, tôi cứ nghĩ là tốt nhất.” Khi Phó Vân Hiên nói tới đây thì khẽ nhíu mày, trong lời nói có vẻ ân hận. Thường Đình cảm giác được chuyện kế tiếp mới là trọng điểm, cũng là điều tổn thương Thẩm Đàm nhất. “Nhưng không ngờ Thẩm Xước là một tên biến thái. Cả đời ông ấy đều sống dưới cái bóng của anh mình, cái gì cũng không bằng đối phương nên muốn tìm ra điểm hạn chế từ trên người Thẩm Đàm.” Khi Phó Vân Hiên nói đến đoạn này thì trong mắt có vẻ châm chọc: “Thẩm Xước thả nuôi Thẩm Đàm ở một trấn nhỏ, để từ bé Thẩm Đàm nghĩ rằng mình là đứa con bị cha mẹ vứt bỏ, sống cực khổ, còn Thẩm Xước lấy thân phận là đấng cứu thế xuất hiện giúp đỡ cậu ấy, để Thẩm Đàm sinh lòng kính trọng và sùng bái với ông ấy.” Thường Đình tức giận, cố gắng kìm những lời thô tục xuống. “Trước đây Thẩm Đàm không thích học tập mà chỉ thích đi ra ngoài chơi với nhóm Khúc Huy, nhưng vì muốn có được sự công nhận của Thẩm Xước mà thu tay lại rồi.” Phó Vân Hiên nói: “Khi cậu ấy lên lớp 7, thừa kế IQ của cha mình nên học gì cũng rất nhanh.” “Lúc cậu ấy học lớp 10, tôi cảm thấy Thẩm Xước gửi tin tức liên quan đến cậu ấy không đúng lắm nên đã đến tìm ông ấy, lúc này mới phát hiện ông ấy đã làm ra những chuyện gì.” “Sau khi Thẩm Đàm biết người mình ngưỡng mộ xem như là cha là hạng người gì thì đã trở mặt với ông ấy, sau đó thì không còn gặp nhau nữa.” Phó Vân Hiên nói: “Cậu ấy không muốn gặp, đương nhiên tôi cũng sẽ không để Thẩm Xước đến làm phiền cậu ấy.” Thường Đình do dự nói: “Đa Quả…” “Là do cha cậu ấy nghiên cứu ra để giúp đỡ mẹ của cậu, là một thành tựu thần kỳ cứu được không ít người.” Phó Vân Hiên nói đến những chuyện cũ nên trong lòng cũng hơi trầm xuống: “Nhưng cũng coi như là đồ vật mà cha để lại cho con trai, giọng của Đa Quả là mẹ của cậu ấy. Chỉ có Thẩm Đàm mới có thể tác động tới. Trước kia khi làm việc ở trong cục, thứ họ nghe thấy đều là một giọng nói khác.” Trong lòng Thường Đình chua xót. Phó Vân Hiên dừng xe ở bên cạnh, đưa mắt nhìn Thường Đình đi xuống. Cô bé ngoan ngoãn nói cảm ơn với anh ấy. Phó Vân Hiên nở nụ cười nói: “Cô bé là người đầu tiên mà cậu ấy chủ động nói sự tồn tại của Đa Quả. Cho dù giữa hai người ra sao nhưng ít ra bây giờ tôi có thể cảm giác được.” “Cậu ấy rất vui vẻ khi ở bên cô bé.”.