Bản Hòa Tấu Hôn Nhân
Chương 10
Trong lúc mọi người khẩn trương chuẩn bị cho vòng bán kết, chẳng mấy chốc đã đến lúc diễn tập. Diễn tập được tiến hành trong hai ngày, thời gian biểu được phát cho mỗi thí sinh, vì số người tham gia khá nhiều, nên mỗi thí sinh chỉ cần có mặt để diễn tập theo thời gian đã phân là được, thời gian còn lại vẫn tiếp tục huấn luyện.
Sau khi kết thúc hai ngày diễn tập, nhân viên của cuộc thi tổ chức rút thăm. Vòng bán kết chính là đấu đối kháng, tên của bốn mươi thí sinh được chia làm hai đội thi đấu, người thua sẽ bị loại, người thắng sẽ được vào vòng trong.
Đinh Mông và một thí sinh nam đều rút được số 9, anh ta và cô đều nằm trong tổ không chuyên, điều này khiến cô cảm thấy khá may mắn. Tuy rằng các thí sinh được huấn luyện chung một chỗ mấy ngày, nhưng cô còn chưa biết họ tên của đối phương.
Cô đang nghĩ có nên đi đến chào hỏi hay không, sẵn thăm dò tình hình quân địch, thì đối phương đã bước đến trước cô: “Chào cậu, cậu là Đinh Mông phải không, mình là Giả Soái.”
Đinh Mông nhìn người trước mặt mình, kinh ngạc nói: “Thực khéo.”
Giả Soái sững người một chút mới hiểu ý cô: “Cậu cũng có bạn tên là Giả Soái à?”
Đinh Mông lắc đầu: “Không, mình có một bạn học tên Chân Soái.”
Giả Soái: “…”
Sau khi hai người tìm hiểu tình hình đối phương thì ai về nhà nấy.
Mấy ngày nay đều do Kiều Dĩ Thần nấu cơm, Đinh Mông làm một con sâu hạnh phúc, trên bàn cơm, Kiều Dĩ Thần hỏi về trận đấu: “Cậu rút thăm gặp ai?”
“Giả Soái!” Đinh Mông buông đũa, vẻ mặt hưng phấn nhìn anh, “Cậu còn nhớ không? Lúc đi học ở ban ba cũng có người tên Chân Soái, còn có tin đồn về cậu với hắn nữa đấy!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ mặt anh tối dần, im lặng nhìn Đinh Mông.
“Khụ.” Xuất phát từ bản năng động vật, Đinh Mông cảm nhận được nguy hiểm, cô cũng không muốn hôm nay lại bị tăng mức huấn luyện, “Chuyện đó, tớ nghĩ kĩ lại rồi, lúc trước cậu lấy thư tình của tớ, chắc không phải là muốn tỏ tình với anh ta mà chỉ muốn giúp tớ chuyển thư thôi phải không?”
Kiều Dĩ Thần cười lạnh một tiếng: “Để hiểu rõ chuyện này, cậu phải dùng đến 12 năm?”
Đinh Mông: “…”
Thực xin lỗi.
Kiều Dĩ Thần khẩy đũa cơm, giống như lơ đãng hỏi: “Cô bây giờ còn thích hắn sao?”
Đinh Mông cảm thấy vấn đề này có chút khó có thể tin: “Đã hết thích từ lâu rồi, hiện giờ anh ta ra sao tớ còn không nhớ được.”
“À.” Kiều Dĩ Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, sắc mặt dịu lại nhiều. Dường như lúc gặp lại trong quán cà phê, cô liếc mắt một cái đã nhận ra anh.
Sau bữa cơm vẫn tiếp tục đặc huấn, tuy ngày mai sẽ chính thức thi đấu, nhưng Kiều Dĩ Thần vẫn từ từ huấn luyện kiến thức cơ bản cho Đinh Mông. Đinh Mông cũng không vội vã yêu cầu hắn chỉ bảo về bài hát mà cô thi đấu, cô cảm thấy hắn làm như vậy, nhất định là có lý do.
Đến khi kết thúc đặc huấn, lúc Đinh Mông định trở về phòng, Kiều Dĩ Thần mới gọi cô lại, nói một câu: “Ngày mai thi đấu cố lên.”
Đinh Mông ngẩn người, sau đó hướng hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ngủ ngon, đại đại!”
Kiều Dĩ Thần nhìn cô đóng cửa phòng, khẽ cong khóe môi rồi trở lại phòng mình.
Bởi vì tổ sản xuất không cung cấp trang phục để thi đấu, Đinh Mông chỉ có thể chọn một chiếc váy trắng khá lịch sự từ trong tủ áo của mình, xõa mái tóc đen xuống rồi tham gia thi tài.
Sau khi trình diện, nhân viên của chương trình thấy cô không trang điểm, liền kéo côvào phòng trang điểm để trang điểm một chút. Không ngừng có nhân viên chương trình và thí sinh vội vội vàng vàng đi ngang qua bên người, Đinh Mông cũng bị không khí này lây nhiễm, bắt đầu thấy căng thẳng.
Vòng bán kết diễn ra trong hai ngày, tối nay là rút thăm trước để đánh số thí sinh, tổng cộng có 20 người. Một buổi chiều mà có đến 20 thí sinh, thời gian có chút gấp gáp.
Đinh Mông cùng Giả Soái được xếp ở giữa, cô cảm thấy vị trí này cũng không tệ lắm, vừa không phải đợi lâu lắm, lại có thể xem thực lực của cácthí sinh thi trước. Đến lượt côvà Giả Soái thì Giả Soái là người lên sân khấu trước.
Hắn hát bài hát chủ đề “Cuồng hưởng” của Cố Tín trong album cùng tên, vừa đàn vừa hát, trước đó lúc huấn luyện, thầy giáo đề nghị hắn đổi một bài hát khác, nhưng xem ra hắn không có tiếp thu ý kiến này.
Vì thế Đinh Mông rút ra kết luận, hắn nhất định rất thích Cố Tín.
Bài hát này Giả Soái biểu diễn thường thường, tuy rằng không có sai sót quá lớn, nhưng cũng không có gì xuất sắc. Những bài hát của Cố Tín thường khó hát, hơn nữa so với kĩ thuật hát của ca sĩ gốc, phần trình diễn của Giả Soái có vẻ khá bình thường.
Đinh Mông thấy hơi tiếc cho anh ta, giọng hát của anh ta không tệ, kĩ thuậthát cũng khá, nếu như nghe theo thầy giáo đổi một bài hát mà bản thân có thể làm chủ được thì phần biểu diễn sẽ tốt hơn nhiều.
Ý kiến của giám khảo cũng không khác cô lắm, nhưng nhận xét từ Kiều Dĩ Thần nói ra, tính sát thương tăng rất nhiều: “Rất nhiều người lúc bước vào giới ca sĩ đều hi vọng mình có thể trở thành Cố Tín thứ hai, có mục tiêu là tốt, nhưng khi khả năng còn cách anh ấy quá xa mà lại đi chọn bài hát của anh ấy để thử thách bản thân, thì chỉ như những tên hề đang cố làm trò thôi.”
… Thực thê thảm. Đinh Mông không nỡ nhìn vẻ mặt của Giả Soái.
Cũng không có thời gian cho cô nghĩ nhiều, sau khi Giả Soái đi xuống, liền đến lượt cô.
Đây là lần đầu tiên có dàn nhạc đệm trong khi thi, sau khi Đinh Mông lên sân khấu, trái tim không khống chế được bắt đầu đập liên hồi. Nhưng thật kì lạ, khi cô nhìn thấy ánh mắt của Kiều Dĩ Thần thì lại thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Rõ ràng ánh mắt củaanh ta vẫn rất hung dữ.
Sau khi giới thiệu bản thân, Đinh Mông thả mình vào khúc nhạc dạo, thả lỏng bản thân: “Nơi nào đó bên kia cầu vồng, tít tận trên cao, có một vùng đất mà tôi đã từng nghe qua trong lời ru. Nơi nào đó bên kia cầu vồng, bầu trời trong xanh,chỉ cần bạn dám mơ, tất cả chúng đều trở thành sự thật…”
Bài “Over The Rainbow“ nhẹ nhàng vang lên, tựa hồ làm cho không khí căng thẳng trong hội trường dần lắng xuống, lòng người cũng nhẹ dần. Lần biểu diễn này không cần lo lắng sẽ bị Kiều Dĩ Thần cắt ngang giữa chừng, Đinh Mông thả cả hồn mình vào bài hát, khi tiếng nhạc dần biến mất, cô còn cảm thấy mình như đang bồng bềnh trên mây.
Sau khi cô kết thúc biểu diễn, giám khảo đầu tiên bên trái bắt đầu nhận xét: “Như ở vòng thi trước tôi đã nói, thanh âm của cô rất trong trẻo, rất thích hợp với các bài hát như thế này, hơn nữa cô lúc ca hát còn có một điểm đặc biệt, cô rất nhập tâm vào bài hát, cô có thể dễ dàng mang người nghe vào thế giới mà cô đang miêu tả.”
Một giám khảo khác cũng nói: “Theo như hồ sơ của cô, cô chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng chỉ mới một tuần mà cô đã tiến bộ thế này, thật đáng kinh ngạc. Như nhạc sĩ Kiều đã nói, lần trước cô hát như đang hát karaoke, còn lần này phần thể hiện của cô đã hơn rất nhiều người không chuyên. Nói thật tôi khá ngạc nhiên, thầy giáo ở trung tâm huấn luyện của chúng ta giỏi như vậy sao?”
Thầy giáo hướng dẫn Đinh Mông đang ngồi dưới sân khấu xem thi tài, lúc này cũng không kiềm được nghi ngờ, có phải ông đã quá xem thường khả năng của bản thân?
Chỉ có Đinh Mông biết, cô tiến bộ thế này phần lớn đều do Kiều Dĩ Thần.
“Nhưng cô còn có thể tiến bộ hơn rất nhiều, tôi rất mong chờ.” Vị giám khảo kia nhìn cô cười cười, kết thúc nhận xét.
Được hai vị giám khảo tán dương, Đinh Mông thoải mái hơn chút, để tiết kiệm thời gian, mỗi lần thi tổ sản xuất chỉ bố trí hai vị giám khảo bình luận, cho nên lần này Kiều Dĩ Thần không nói gì thêm. Giả Soái đi lên sân khấu đứng bên cạnh Đinh Mông, chuẩn bị nhận phiếu bầu của 3 vị giám khảo.
Kết quả không ngoài dự đoán, hai vị giám khảo vừa rồi dành lời khen cho Đinh Mông đều bầu cho cô, tất nhiên Đinh Mông sẽ được vào vòng trong. Phiếu bầu cuối cùng là của Kiều Dĩ Thần, tuy rằng phiếu bầu của hắn đã không quan trọng, nhưng Đinh Mông vẫn rất nghiêm túc nhìn hắn.
Kiều Dĩ Thần điều chỉnh một chút micro, mở miệng nói: “Lần sau tôi phải nghe cô hát tiếng Trung, nếu như cô tiếp tục hát tiếng Anh, tôi sẽ cho cô rớt ngay.”
Đinh Mông: “…”
Sao vừa rồi cô lại muốn nghe hắn nói chứ?
“Tôi bầu cho Đinh Mông.” Kiều Dĩ Thần nói xong, lại rời khỏi micro.
Chắc do bị Kiều Dĩ Thần hành hạ quá lâu, phiếu bầu lần này của hắn tuy không quan trọng nhưng lại làm cho lòng Đinh Mông vui như nở hoa. Nhận được 3 phiếu bầu, Đinh Mông thuận lợi tiến vào vòng 20.
Cô thi xong phía sau còn có một nửa thí sinh, cô cũng không vội đi, mà cũng như rất nhiều thí sinh khác, ở lại nghe tất cả tiết mục của mọi người. Sau khi cuộc thi kết thúc, tổ sản xuất bảo ngày mai tổ thứ hai thi đấu, bọn họ có thể đến xem, cũng có thể tự do, sáng ngày mốt tám giờ rưỡi vẫn tập hợp tại trại huấn luyện.
Lúc Đinh Mông rời khỏi, hướng sân khấu nhìn thoáng qua, đạo diễn và người của công ty giải trí Tinh Diệu đang nói chuyện với Kiều Dĩ Thần, cô nhìn một chút rồi đi về trước.
Cứ tưởng rằng Kiều Dĩ Thần còn lâu mới trở về, chí ít phải cùng mọi người ra ngoài ăn cơm, không ngờ mới đến giờ cơm mà hắn đã về.
Đinh Mông bị sặc cơm một tí, cầm bát cơm nhìn hắn: “Khụ, tớ nghĩ cậu sẽ ăn cơm ở ngoài, cho nên chỉ làm hai món ăn.”
“Không sao.” Kiều Dĩ Thần cởi áo khoác, đi phòng bếp rửa tay, sau đócầm chén cơm đi ra. Đinh Mông xới hai vá cơm, nhìn người đối diện nói: “Hay là tôi đi nấu thêm canh?”
Tuy rằng trên thỏa thuận có nói hai người mạnh ai nấy lo, nhưng gần đây cô ăn chực của Kiều Dĩ Thần quá nhiều bữa cơm rồi, thật sự là hơi cắn rứt lương tâm.
Kiều Dĩ Thần thấy cô rục rịch, liền nói: “Không cần, uống nước là được rồi.”
“Ờ.” Đinh Mông nghe vậy, chạy đi rót hai ly nước, đặt ở trước mặt Kiều Dĩ Thần.
Kiều Dĩ Thần nhìn cốc nước lọc trước mặt, khẽ cười nói: “Có nước trái cây không?”
“Có! Cậu muốn uống vị nào?”
“Nho với dưa hấu thêm tí chanh.”
Tuy rằng có vẻ hơi phức tạp, nhưng con ong chăm chỉ Đinh Mông vẫn chạy vào phòng bếp pha nước. Máy ép của Kiều Dĩ Thần rất cao cấp, ép ra cực nhiều nước, còn có thể tự loại vỏ, Đinh Mông làm không bao lâu đã bưng hai ly nước trái cây đi ra.
“Cám ơn.” Kiều Dĩ Thần bưng cốc nước lên uống một ngụm, có vẻ đang rất vui sướng.
Đinh Mông cũng uống một ngụm, hài lòng gật gật đầu, máy ép cao cấp đúng là khác cái máy một trăm đồng nhà cô, vị ngon hơn nhiều.
“Chúc mừng cậu vào vòng trong.”
Kiều Dĩ Thần không báo trước nói một câu, mắt Đinh Mông cong cong, chữ cảm ơn còn chưa nói ra miệng, Kiều Dĩ Thần lại nói thêm: “Nhưng nếu như hôm nay người cô rút trúng không phải Giả Soái, hoặc là Giả Soái hát không phải là “Cuồng hưởng“, cô sẽ không dễ dàng vào vòng trong như vậy đâu.”
Đinh Mông: “…”
Cô dùng liếm môi một cái, nhìn Kiều Dĩ Thần nói: “Về sau cậu nói chuyện có thể chỉ nói nửa câu đầu thôi được không?”
Kiều Dĩ Thần cười nhạt nói: “Chỉ muốn nghe lời khen, cô sẽ không tiến bộ.”
Đinh Mông hừ một tiếng: “Anh có khen ai bao giờ?”
Kiều Dĩ Thần nhìn cô một cái, hơi nhếch khóe môi nói: “Hôm nay cô rất xinh đẹp.”
Truyện khác cùng thể loại
630 chương
10 chương
30 chương
161 chương
65 chương
175 chương
101 chương
133 chương