Bán hết trang bị khắp giang hồ

Chương 2 : Cô ta chưa biết mình xuyên không

Dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, Tần Tranh cuối cùng quyết định theo sau hai người họ. Nàng lặng lẽ bước nhẹ xuống đất, nương người vào chỗ tối, đi đằng sau hai người đàn ông. “Giết Hổ quả nhiên là nhàm chán.” Người đàn ông mặt nhọn đang dùng dao găm kia đâm xuyên vào và bắt đầu lắc lắc con hổ, thở dài: “Muốn đạt 50.000 giá trị kinh nghiệm sở thành mới có thể lựa chọn môn phái, luyện hổ này thì đến khi nào mới đi?” “Ngươi hiện tại đã có bao nhiêu điểm rồi?” Lão Cố đang cố gắng lột da con hổ. “37.000, còn ngươi?” “Vốn 45.000 rồi, đã chết một hồi, mất hơn 4.500 thật là bực mình!” Lão Cố thở dài một tiếng, “Ngươi đã nghĩ tới lựa chọn môn phái chưa?” Hắn kéo da con hổ ra rất nhanh, sau đỏ đặt da hổ xuống và cuốn tròn lại , đưa tay đến thắt lưng rồi nhét nhẹ vào, da hổ như thế nào lại biến mất. Tần Tranh đối với hắn, động tác này đã muốn chú ý thật lâu, nàng thật sự không nghĩ ra, nhỏ như vậy trong dây lưng làm sao có thể giấu vào nhiều như vậy da hổ. Bất quá, mấy ngày qua nàng đã sớm phát hiện mình trong dây lưng cũng có thể moi ra rất nhiều thứ, tỷ như dao găm gỉ sắt, mấy bình thuốc trị thương, hai mai đồng tiền. . . . . . “Còn tại lo lắng, bất quá có thể sẽ chọn Ẩn Nguyệt các.” “Ối trời ạ! Kia chính là môn phái của bọn Sát thủ, kia là nhiệm vụ rất khó.” Lão Cố nói tiếp: “Ta thật ra muốn đi đến Bách Xích Phái.” “Sát thủ mới có vẻ tuyệt chứ, ta thích làm sát thủ.” Nam nhân mặt nhọn liếc nhìn một cái: “Bất quá đến lúc đó khả năng sẽ thường xuyên bị quan phủ truy nã rồi, nghe nói Ẩn Nguyệt Các là môn phái có nhiệm vụ đều là từ NPC ủy thác giết người chơi, hơn phân nửa không phải giết người chính là đi đốt nhà, thật tránh không được sẽ gặp đồ sát, bản thân ta cảm thấy ngươi đi cũng hợp mà, không phải ngươi thích đồ sát sao?” “Chuyện còn dài nữa tính sau đi . .” Sát thủ có vẻ rất tuyệt? Thích làm sát thủ? Tần Tranh nghe được ngây ngẩn cả người, nàng sống mười chín năm, đúng thế, bất quá bây giờ đã chết, lần đầu tiên nghe gặp người nói thích làm sát thủ! Làm sát thủ có cái gì tốt? Bọn họ vĩnh viễn sẽ biết tới nổi đau đớn cùng thống khổ trong cuộc đời của sát thủ, cũng không biết đến chuyện gì xảy ra khi tính mệnh bị xem như trò chơi, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sát thủ! Cũng không bao giờ biết giết người lần đầu sẽ sao, cả người bị máu tươi thấm vào, chỉ vì mục tiêu nhiệm vụ mà phải làm ra thế này, chính mình nhìn lại chỉ có thể quỵ gối xuống và run rẩy sợ hãi, ánh mắt của người đó không nhắm lại mà lại nhìn thấu vào trong tim! Càng sẽ không biết cảm giác mỗi ngày bản thân lo sợ, cơn ác mộng hàng đêm lại kéo đến nhiều lần! Bọn họ cái gì cũng không biết. . . . . . Đương nhiên, nếu nhiệm vụ đầu tiên thuận lợi vượt qua, có lẽ sẽ trở thành một dạng người không biết sợ hãi, không nụ cười, cái gì cũng không có được, cái gì cũng không để ý, cũng không sợ cái thứ gọi là cao thủ khác, chính là như cũ xông đến chiếm lấy tính mạng của người đó. Tần Tranh mãi nghĩ về quá khứ, đã quên tiếp tục đi theo dõi hai người kia, cho đến khi tinh thần hoàn lại, bốn phía lại trống trãi nhục xác của loài hổ, lại muốn theo sau, chỉ sợ cũng bị phát hiện, vì thế nàng ngay những con hổ khác nàng cũng giết sạch, hướng phía trước rời khỏi khu rừng. Nghe từ hai người kia một phen, Tần Tranh lại càng chẳng hiểu hoàn cảnh kiếp này. Nàng còn nhớ rõ mấy ngày trước đang chấp hành nhiệm vụ, ngay khi sắp hoàn thành nhiệm vụ, bầu trời đột ngột u ám mây đen cuồn cuộn, trí nhớ nàng đột nhiên cũng dừng ngay tại đó, nam tử kia sắp bị nàng ám sát đột nhiên thấy hắn tự nhiên hóa lớn. Từ đó đến nay, ý thức của nàng vẫn một mảnh mơ hồ, khi tỉnh lại nàng cho là mình đang ở Minh Giới của chốn Địa ngục, nhưng, nơi này vì sao cùng trong truyền thuyết bất đồng? Nếu không muốn nói nơi này quá giống nhân gian, lại có thật nhiều không thông chỗ. Thí dụ như nơi nào cũng có hung cầm ác thú khắp nơi, như mới vừa rồi cái tên nam tử tên Lão Cố kia đã bị nàng một dao xuyên tâm, sao bây giờ lại ung dung đi đứng như vậy, hắn hồi dương sao? Lại như chuyện cái thắt lưng này…. A! Đúng rồi, có lẽ nơi này thật là có thể không ngừng sống lại . Lão Cố bị mình giết, lại còn sống lại đây, vậy mấy con hổ này cũng là! Tần Tranh một bên giết hổ một bên âm thầm suy nghĩ. Phạch phạch phạch, tiếng của một loại chim gì đó vỗ cánh, cắt đứt suy nghĩ của nàng. Tần Tranh trơ mắt nhìn một cái thấy một con bồ câu trắng như tuyết từ đầu bay đến trước mắt, bay đến trước mặt của mình, rồi từ trong miệng nó nàng lấy ra một tấm giấy, sau đó con chim vô thanh biến mất. Có lẽ là nhiều năm làm sát thủ, nên loại tình huống khó hiểu này làm nàng rất dửng dưng, hiện tại Tần Tranh cũng với loại tình huống này hết sức bình tĩnh vì cũng không biết nó là gì, vì thế lông mày cũng không nhướng lên, dùng ngón tay mở tờ giấy kia, lại lúng túng không hiểu đây là chữ gì. “Là ai đưa tờ giấy này, cả chữ cũng không thể hiểu” Tần Tranh thì thào tự nói, nàng miễn cưỡng nhận ra vài từ, nhưng khi kết hợp lại thì chẳng thể hiểu nổi ý trong đó, vì thế nàng bực tức vò nát cho đến khi tờ giấy thành bột. Chỉ chốc lát sau, bồ câu đưa tin lại bay tới, cũng là tờ giấy đó, mặt trên có chút thay đổi, vẫn như cũ là không nhận biết. Liên tiếp vài lần, Tần Tranh phiền, rõ ràng cũng không thèm nhìn tới, tiếp nhận tờ giấy ngay tại chỗ tiêu hủy. Rời khỏi khu rừng, ngẩng đầu bắt gặp mặt trời chói chan trên không trung trên cao, vừa lúc là giữa trưa, Tần Tranh tìm một khoảng yên tĩnh nằm nghỉ, sau khi tỉnh lại liền không biết phải làm những gì. Thế giới này đối với nàng quả thật rất xa lạ, vì thế nàng mất đi mục tiêu của sự sống rồi, hoàn toàn chưa thích ứng được. Hướng mắt tập trung nhìn ra hướng kia, đột nhiên nhớ tới lúc trước Lão Cố nói nơi này không học qua trù ngự sẽ không thể làm ra thức ăn ngon được, thật chẳng có việc gì hiện tại, vì thế lòng nàng đã quyết sẽ đi tìm làm được điều đó. Lấy từ thắt lưng có hai mai đồng tiền và vài đồng xu khác, Tần Tranh không biết số tiền này từ đâu ra. Nàng đến thế giới này sau khi tỉnh lại, cái gì cũng chưa từng thuộc về mình, áo quần không phải của mình, trừ mấy đồng này ra, là một thanh chủy thủ rỉ sét và một cái giấy bút ít ỏi cùng với thuốc trị thương, còn lại nàng thật không có thứ gì. Xem chừng số tiền này là tuyệt đối không đủ để hóa thành một trù sư, hơn nữa Tần Tranh thật sự rất muốn tìm đến khách sạn ngủ một đêm thật sảng khoái, rửa mặt, tắm nước nóng, vì thế nàng đứng dậy duỗi lưng một cái, quyết định trở vào lại khu rừng, đi đến nơi có nhiều hổ, giết chúng lột da bán kiếm tiền. Giết hổ là chuyện dễ dàng, tuy rằng Tần Tranh cảm giác mình hiện tại võ công cùng thực lực so ra cực kém, vẫn chưa bằng một phần mười lúc trước, nội công thật cũng không có gì nhiều, nhưng nơi này nhìn qua loài hổ trong kiếp trước mình gặp có phần rất khác, hơn nữa căn bản cũng không cần tìm kiếm khó nhọc, cho nên chỉ cần đến nửa giờ đã giết hơn trăm con hổ, nhưng da hổ khi lột ra thì chỉ được có mười cái. Không hiểu nổi cái Lão Cố kia như thế nào lột da tốc độ nhanh như vậy, Tần Tranh lắc đầu đang bắt đầu lột từ đầu con hổ, bắt đầu trừng mắt ngạc nhiên nhìn thấy một kiện y phục màu tím rơi ra từ da bụng hổ. Thế giới này cũng quá mức kỳ quái, ngay cả con hổ cũng có quần áo mặc trên người? Mà vẫn là còn mới? Nếu nó không chết trước mặt mình, thì mình cũng không thèm nhìn tới. Thôi, quên đi, nếu không nghĩ ra liền dứt khoát không muốn, chuyện nơi đây có hơn những thứ mình không biết. Tần Tranh hít một cái, xoay người tấm vải nhặt lên, dùng tay xếp gọn cái áo này lại . Sau đó cúi đầu nhìn đến bộ áo của mình, áo trắng thô sơ đã rách nát, nàng có điểm động tâm, vì thế lập tức thừa dịp bốn phía không có người, đưa món đồ mới này nhanh chóng mặc vào, quăng ngay món đồ cũ này đi.