Hôm qua La Tố quên không hỏi, mà mấy ngày sau, vẫn không có cơ hội gặp mặt Triệu Từ. Trước giờ mặc kệ tối muộn thế nào hắn đều trở về, nhưng từ sau khi hai người nói về chuyện cam quýt, đến giờ vẫn không thấy mặt mũi của hắn, nàng đến tìm Triệu Tiểu Ngũ hỏi thăm, mới biết được hắn đang ở trong một thôn xóm phụ cận. Lúc trước La Tố vẫn cho rằng người cổ đại làm quan chính là đi hưởng phúc, không nghĩ tới sau khi Triệu Từ làm quan, thức dậy còn sớm hơn gà, đi ngủ còn muộn hơn chó, thật sự khác xa với suy nghĩ của nàng. Nàng tưởng tượng, nếu Triệu Từ ở thời hiện đại của nàng, thì tuyệt đối là vị quan tốt dẫn dắt dân chúng thoát bần trí phú. Một vài ngày sau, La Tố nghe được tin tức về chuyện dẫn mưa. Bất quá tin tức này không phải do Triệu Từ nói với nàng, mà là do dân chúng truyền ra. Nguyên lai thái tử điện hạ ở Bắc Đô thành không biết từ nơi nào có được phương pháp có thể hô mưa gọi gió, dâng lên cho hoàng đế, hiện giờ đang muốn mang đến Tây Nam bên này thử nghiệm xem thế nào. Các lão bách tính đối với chuyện này hết sức mong đợi, lại nghe nói là do thái tử điện hạ tìm được, nên trong lòng càng thêm tin tưởng, ai cũng ngóng trông triều đình nhanh chóng đến đây dẫn mưa xuống. La Tố nghe xong, lập tức kinh ngạc không thôi. Thái tử điện hạ thật sự tìm được thần khí có thể dẫn mưa? Đây cũng khéo quá đi. Mặc dù trong lòng La Tố cảm thấy kỳ quái, nhưng không gặp được Triệu Từ, nên chỉ có thể tự suy đoán. Bất quá vì chuyện này, Trình quốc cữu liền không hồi triều nữa. Sứ giả cưỡi khoái mã từ Bắc Đô Thành đến truyền chỉ, lệnh cho Trình quốc cữu ở lại đây giám sát chuyện dẫn mưa. Hơn nữa đi theo đến đây, còn có một vị "Bằng hữu cũ" của La Tố, Hoa nhị gia. Lúc La Tố gặp Hoa Nhị Gia ở trên đường, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy, mới vừa chạy vào trong phòng mình, liền nghe người gác cổng đến báo, nói có khách đến cửa thăm hỏi. Lúc này La Tố cả giận nói: “Ta đây một người phụ nhân, ai tới cũng không tiếp.” Người gác cổng vội vàng chạy đi báo tin. La Tố ngồi bên cạnh cái bàn đá trong sân, nghĩ tới mục đích tới đây lần này của Hoa Nhị Gia. Nàng đây nhưng là phụng chỉ mà đến, nơi này cũng không phải là địa bàn của Hoa gia, chẳng lẽ Hoa Nhị Gia vẫn chưa từ bỏ ý định sao? “Ngươi quả thật không muốn gặp ta?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, La Tố đứng phắt dậy, nhìn Hoa Nhị Gia như nhìn người điên: “Sao ngươi vào được đây, chẳng phải ta đã nói không tiện tiếp khách rồi sao?” Hoa Nhị Gia vô lại cười cười: “Ta tiện là được.” La Tố nhíu mày, nghiêm mặt ngồi xuống ghế, cũng không sai người đi châm trà rót nước, nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi đến đây làm gì, Hoa Nhị Gia hình như ngươi đã quên lúc trước ngươi đối xử với chúng ta như thế nào?” Hoa Nhị Gia cười lắc lắc cây quạt: “Tự nhiên là nhớ rồi, ta tận tâm chiêu đãi các ngươi, nhưng không nghĩ các ngươi không chào mà đi. Vì thế ta mất ăn mất ngủ mấy ngày, vẫn luôn sai người đi tìm các ngươi.” Thật sự là chưa từng gặp qua người da mặt dày không biết xấu hổ như vậy. La Tố rất không muốn tiếp xúc cùng với người như vậy. Từ nhỏ nàng đều tiếp xúc với những người vô cùng chất phác, cho nên rất kiêng kỵ loại người tâm tư phức tạp như hắn. Tên Hoa Nhị Gia này đã hắc tâm hắc phế, đến ruột cũng có mười khúc cong, cùng người như vậy qua lại, thật sự là quá mệt mỏi. Thấy La Tố không nói lời nào, Hoa Nhị Gia thu cây quạt lại, trên mặt có vẻ rất vui sướng: “Ngươi yên tâm, chuyện lần trước, là lỗi của ta, sẽ không có lần sau nữa.” La Tố hừ lạnh. Nói như vậy, cứ như không bắt nàng lại, nàng còn phải đội ân đội nghĩa hắn? Nàng cười giả lả nói: “Vậy không biết hôm nay Hoa Nhị Gia tới đây, là muốn làm gì?” Có lẽ nào là đến xem náo nhiệt. Dù sao chuyện dẫn mưa chính là một việc vô cùng trọng đại. Chỉ thấy Hoa Nhị Gia cười nói: “Ngươi không ở Bắc Đô, tự nhiên không biết rõ nguyên do trong đó. Nghe nói có một vị kỳ nhân dị sĩ bí mật tặng phương pháp dẫn mưa cho thái tử điện hạ. Vốn dĩ Thái tử điện hạ muốn tìm người dẫn mưa thử trước, không nghĩ tới còn chưa có hành động, đã truyền khắp Bắc Đô thành. Hiện giờ toàn bộ người trong thiên hạ, đều biết thái tử điện hạ muốn dẫn mưa cứu giúp dân chúng Tây Nam, ngươi nói đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?” Trong lòng La Tố âm thầm nhảy dựng, trên mặt lại không hề đổi sắc cười nói: “Đất đai Tây Nam vẫn luôn khô hạn, nếu phương pháp này thật sự hữu dụng, tự nhiên là việc trọng đại của thiên hạ.” “Ngươi nói rất đúng.” Hoa Nhị Gia lắc lắc cây quạt cười như không cười nhìn La Tố. La Tố bị hắn nhìn toàn thân không được tự nhiên, đứng lên tiễn khách: “Nếu hôm nay ngươi tới đây là để nói về chuyện này, hiện giờ ta cũng đã biết, ngươi có thể ra về được rồi. Ta là một phụ nhân, không tiện giữ ngươi lại vị dùng bữa.” Hoa Nhị Gia đứng lên, cười chắp tay sau lưng: “Đã như vậy, Hoa mỗ liền cáo từ. Còn nhiều thời gian, sau này còn gặp lại.” Nói xong cười khẽ một tiếng tiêu sai rời đi. Nhìn cái dáng vẻ tự cao tự đại kia, La Tố hận không thể một cước đạp chết hắn. * La Tố tự nhiên không biết, sau khi Hoa Nhị Gia vừa ra khỏi cửa, liền thu liễm vui vẻ. Sau khi lên kiệu, liền ra lệnh cho phu xe đi đến phủ đệ tạm thời của Trình quốc cữu. Trình quốc cữu đang ngồi trong thư phòng lo nghĩ về chuyện dẫn mưa đến sứt đầu mẻ trán, nghe tin Hoa Nhị Gia muốn cầu kiến, nhanh chóng mời người vào. Thấy Hoa Nhị Gia vào trong thư phòng, hắn vuốt râu, hỏi: “Có người bẩm báo, ngươi vừa đi đến phủ đệ của Triệu Từ?” Hoa Nhị Gia mặt mũi tràn đầy không sao cả ngồi xuống ghế đong đưa cây quạt: “Ta không biết vị Triệu đại nhân kia, bất quá quen biết tẩu tử hắn.” Thấy mặt mũi Hoa Nhị Gia tràn đầy vẻ không đứng đắn, Trình quốc cữu có chút mất hứng. “Hiện giờ đang là lúc làm chính sự, ngươi nên làm mấy việc chính đáng, đừng có làm hỏng việc.” Lúc này Hoa Nhị Gia mới thu liễm thần sắc, nghiêm mặt nói: “Trong lòng ta có cảm giác, cảm giác chuyện này có liên quan tới nàng ta, nên mới cố ý đi dò xét một phen.” “A?” Trình quốc cữu hào hứng: “Ngươi nói chuyện dẫn mưa, là do một vị phụ nhân gây nên?” “Mặc dù không có chứng cớ, nhưng ta tin là như vậy.” “Vậy thì chứng tỏ được điều gì.” Trình quốc cữu cười lạnh: “Lần này ta không ở Bắc Đô, liền có tiểu nhân chui lỗ hổng. Gắp lửa bỏ vào tay thái tử, khiến ta bó tay bó chân.” “Nếu thật sự dẫn được mưa thì sao?” Hoa Nhị Gia nhướn mày nhìn hắn. Lãnh ý trên mặt Trình quốc cữu sâu hơn: “Chuyện này được hay không được, đều không phải là một chuyện tốt.” Chuyện không thành, thái tử điện hạ bị mất dân tâm. Còn thành, liền là cái đinh trong mắt của hoàng thượng. Hoàng đế bệ hạ đương triều, đâu phải là một người ung dung say ngủ khi có người khác bên cạnh. Hoa Nhị Gia thấy mặt mũi Trình quốc cữu tràn đầy tức giận cùng khó xử, nhớ tới vẻ mặt bình thản hôm nay của La Tố, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị. * Lúc Triệu Từ trở lại, toàn bộ dân chúng trong thành Xuyên Châu đều đang bàn luận sôi nổi về chuyện dẫn mưa. Thấy hắn hồi phủ, La Tố không thể chờ đợi được muốn đi gặp hắn hỏi chuyện kia. Chỉ là bên cạnh có nhiều người, hai người cũng không tiện nói cái gì. Đợi Triệu Từ rửa mặt xong, hai người mới có cơ hội vào trong thư phòng nói chuyện. “Hiện giờ chuyện đã thành như vậy, đại tẩu coi như không biết cái gì là được.” Triệu Từ vô cùng tỉnh táo nói. Thấy Triệu Từ như vậy. La Tố hiểu rằng, chuyện lần này, xác thực do hắn làm. Chỉ sợ không chỉ có một mình Triệu Từ muốn tính kế thái tử điện hạ đương triều, Triệu Từ làm sao có thể làm được chuyện đó. Chắc chắn đây là chủ ý của Tề vương. Xem ra, Triệu Từ đã hoàn toàn bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành này rồi. Mặc dù nàng đã biết Triệu Từ thuộc phe của Tề vương, làm việc cho Tề vương, dù sao dựa lưng vào đại thụ dễ hóng mát. Lại không nghĩ, Triệu Từ thế nhưng còn tham dự vào loại chuyện xấu xa ngấm ngầm này. Nàng thấy mặt mũi Triệu Từ bình tĩnh, lại nghĩ tới thiếu niên mặc từng thanh sam ở Triệu gia thôn. Hóa ra mọi thứ đều đã thay đổi. Chỉ là nàng vẫn luôn đứng ở phía xa nhìn lại mà thôi. “Đại tẩu...” Triệu Từ vừa chỉnh lại tay áo vừa nhìn nàng, ngón tay run lên nhè nhẹ: “Đại tẩu yên tâm, chuyện dẫn mưa, sẽ có người xử lý.” “Đúng vậy, sẽ có người xử lý. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi làm chuyện này, là ngươi làm vì dân chúng, hay là chỉ vì chút tư lợi trong lòng ngươi?” Triệu Từ nhìn sang chỗ khác: “Có gì khác biệt? Chỉ cần kết quả giống nhau là được.” “Ngươi thực sự nghĩ như vậy?” La Tố nhìn hắn chằm chằm. Triệu Từ không lên tiếng: “Đại tẩu, ta đã là người ở trong cuộc.” Nghe Triệu Từ trả lời bất đắc dĩ như vậy, La Tố đột nhiên cảm thấy suy nghĩ lúc trước của mình quá ngây thơ. Sao nàng có thể cho rằng, sau khi Triệu Từ vào quan trường lội xuống dòng nước chảy xiết ấy, còn có thể chỉ lo thân mình, còn có thể giữ vững tấm lòng thuần khiết như lúc đầu? * Bỗng chốc thông suốt mọi chuyện, khiến trong lòng La Tố nhức nhối thật lâu chưa thể hồi phục lại. Những ngày tiếp theo, đều không cảm thấy hứng thú với chuyện xảy ra ở Xuyên Châu. Chỉ nghe tiểu Lục cùng Triệu Tiểu Ngũ chạy về kể lại động tĩnh bên ngoài. Hiện nay Trình quốc cữu đã bố trí một cái đài cao ở trên đỉnh núi cao nhất Xuyên Châu, lại tìm sư phụ có tay nghề giỏi chế tạo gương dẫn mưa, giờ đang chọn một ngày hoàng đạo để bắt đầu khai đàn dẫn mưa. Hiện tại tất cả dân chúng Xuyên Châu thành đều đang ngóng trông. Sau khi La Tố nghe xong, tâm tình có chút phức tạp. Chuyện dẫn mưa này, là do nàng gợi lên, vốn dĩ chỉ vì muốn trợ giúp dân chúng Tây Nam cầu mưa. Lại không nghĩ, trong lúc vô tình biến thành công cụ đấu tranh giữa hai phe phái. Mặc dù có thể dẫn mưa xuống, thì đến cùng vẫn có chút không hay. Cuối cùng cũng chọn được ngày cầu mưa. Nghe nói có rất nhiều dân chúng từ bốn phương tám hướng đổ về Tây Nam, để xem sự kiện động trời này. La Tố nghĩ, nếu hôm đó cầu mưa không thành công, thì không biết những dân chúng này sẽ có phản ứng thế nào. Ngày dẫn mưa, vì là chuyện hệ trọng, nên toàn bộ quan viên Xuyên Châu thành cùng Thục Châu thành thành đều phải đến đài dẫn mưa. Mặc dù La Tố lo lắng chuyện này không thành, nhưng cũng muốn xem xem phương pháp mà mình vắt óc suy nghĩ ra rốt cuộc có hiệu quả hay không, cho nên cũng đi theo gia quyến các quan viên khác, tham gia hoạt động dẫn mưa náo nhiệt lần này. Lúc ra cửa gặp Triệu Từ ngồi trên ngựa, nàng nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, trèo lên xe ngựa dành cho mình. Triệu Từ mím môi, sống lưng thẳng tắp, từ trong mành che của xe ngựa La Tố thấy thế, trong lòng không khỏi cực kỳ khó chịu. Những ngày này, Triệu Từ dường như gầy đi rất nhiều. Xe ngựa không thể lên núi, tất cả mọi người đều phải đi bộ lên đó. La Tố xuống xe ngựa, dưới chân núi đã có rất nhiều xe ngựa dừng lại. Một vài gia quyến của quan viên cũng theo tới đây, La Tố đi cùng những nữ quyến đó, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu.