“Lão đại tức phụ, ngươi đợi tí nữa đi theo ta, đừng chạy loạn khắp nơi, biết không?” Sau khi xuống xe bò, Triệu mẫu cẩn thận dặn dò tức phụ nhà mình. Mặc dù đất nước xem như thái bình thịnh thế, nhưng trước đây trải qua những năm rối loạn, trong lòng Triệu mẫu vẫn cảm thấy thế đạo này không an toàn. Đại tức phụ nhà mình lớn lên mắt to miệng nhỏ nhắn, không bảo vệ tốt nhỡ đâu bị bọn lưu manh nhìn trúng thì hỏng. La Tố vội vàng ứng một tiếng, “Nương, ta vẫn đi theo người đâu.” Trên thực tế cho dù Triệu mẫu không nói với nàng lời này, nàng cũng sẽ không chạy loạn khắp nơi. Xã hội cổ đại không như xã hội hiện đại, mặc dù không đến mức như trong phim truyền hình khắp nơi đều là công tử với lưu manh du côn, nhưng nàng dù sao mới đến đây, còn là tân nương tử, nàng cũng không muốn gây ra chuyện gì khó xử đâu. Triệu nhị nương muốn đi bán trứng gà, bà đã sớm tìm được người mua, sau khi đến phố tây liền nhấc theo rổ đi. La Tố giúp đỡ Triệu mẫu đem củi đặt trên đất. Hai người đem băng mang ghế mang theo từ nhà ra ngồi xuống. Xem người đến người đi trên đường phố, trong mắt La Tố ẩn chứa tia hiếu kỳ. Thời điểm vừa mới vào thành, nàng phát hiện. Cái thành phố này có kế hoạch thật quy luật. Trong thành chia ra làm hai phố. Vừa mới nghe ông lão đuổi xe bò nói, phố đông bên kia là phố dành cho người có tiền ở, phố tây bên này là chỗ cho dân chúng bình dân đến. Mặc dù không biết rõ chợ ở phía đông như thế nào, chỉ cần nhìn dân chúng đơn thuần ở phố tây đều mặc y phục có nhiều miếng vá, khuôn mặt vàng vọt gầy nhom, đủ biết hiện tại dân chúng sống qua ngày không hề dễ chịu. La Tố đang quan sát, Triệu mẫu ngồi cạnh đột nhiên từ bên hông lấy ra vài cái đồng tiền. Bà cẩn thận đếm đếm, có tám văn tiền, trong miệng lẩm bẩm, “Đợi tí nữa nếu củi có thể bán năm văn tiền, ta liền đi bốc thuốc cho lão nhị, thuốc của lão nhị là mười văn tiền một thang, nếu còn dư tiền, ta sẽ đi mua chút ngô về ăn.” La Tố vừa nghe một thang thuốc mười văn tiền, trong lòng lập tức rơi lộp bộp. Chính mình từ nhà mẹ đẻ cầm mười văn tiền trở về, mua một chút gạo lức, cũng có thể ăn trong mấy ngày. Nàng không nghĩ tới mua một thang thuốc cho Triệu Từ sẽ mất mười văn tiền. Xem ra cuộc sống này thật không dễ chịu a. Nàng nói, “Nương, nhị đệ đến cùng mắc chứng bệnh gì a, đại phu có nói cách chữa trị như thế nào không?” ”Đại phu nói hắn bị phong hàn. Lúc trước công công ngươi bệnh lợi hại, hắn liên tục đứng cạnh giường chăm sóc. Về sau công công ngươi đi, một mình hắn chèo chống trong nhà, lúc này thân thể mới sụp đổ. Chao ôi, cũng trách ta, nếu lúc trước ta có thể giúp đỡ hắn, hắn sẽ không bệnh thành như vậy.” Phong hàn... Trong lòng La Tố nghĩ nghĩ. Ở hiện đại, một cái cảm mạo nếu là lợi hại, đều muốn chích uống thuốc tốn không ít tiền. Không nói tới ở đó y thuật phát triển không như nơi đây y thuật còn lạc hậu, cuộc sống còn khốn khó, bệnh này vậy cũng chỉ có thể chính mình nhịn. Nếu là chịu không được, kia cũng chỉ thuận theo ý trời. Nếu là ở hiện đại, nàng chỉ cần mua vài gói thuốc tiêu viêm, nấu đồ bổ dưỡng cho hắn ăn, dăm bữa nửa tháng là khỏe ngay. Nhưng bây giờ là không có cách nào. Bà tức hai người ngồi một lúc lâu, cho đến khi triệu nhị nương bán xong trứng gà trở về, củi của các nàng vẫn không có ai hỏi mua. Mắt thấy chợ sắp tan, Triệu mẫu lo lắng cực kỳ. Triệu nhị nương nói, “Lão tỷ tỷ, ta thấy ngươi đi đến tận cửa nhà người ta hỏi đi, tây thị bên này đều là người nghèo, nhà ai cam lòng bỏ tiền ra mua củi. Đa số họ đều tự chạy đến ngoài thành nhặt củi a.” Triệu mẫu thở dài, “Đã muộn rồi, ta biết đi nơi nào hỏi a? Ở đấy đều là gia đình lớn, xem thường nông dân chúng ta, đi cũng chỉ làm cho người ta ghét bỏ.” Mặc dù bần cùng khốn khổ, Triệu mẫu vẫn là không bỏ được thể diện. La Tố nghĩ nghĩ hóa ra người ở nơi này đều có tư tưởng sĩ nông công thương. Nông dân mặc dù tới bên trong thành họp chợ, nhưng là cùng thương nhân chân chính so với, mặt mũi là đặc biệt mỏng. ”Nương, hay là ta mang theo bó củi đi hỏi thử xem, tổng so với ở chỗ này chờ vẫn tốt hơn. Nhị đệ còn chờ uống thuốc đâu.” Triệu mẫu mặc dù không muốn để tức phụ mình xuất đầu lộ diện, nhưng vừa nghe con thứ hai muốn uống thuốc, đành miễn cưỡng gật đầu, “Ngươi cẩn thận một chút, mặc kệ có người mua hay không, đều sớm một chút đi tìm ta.” La Tố vội vàng đứng lên, nhấc theo một bó củi, “Nương người yên tâm đi, ta đi một chút sẽ trở về đây.” Nói xong ôm củi rời đi. Triệu nhị nương thấy La Tố đi rồi mới ngồi xuống chỗ nàng vừa ngồi, cười nói, “ Tức phụ ngươi lần này trở về không còn giống trước kia. Trước kia làm sao có thể cùng ngươi đi họp chợ, hiện tại nàng lại chủ động đi làm việc.” ”Chao ôi, ngược lại là như vậy.” Triệu mẫu thở dài một tiếng, “Chỉ là nghe người khác nói nàng mệnh số không tốt, cũng không biết có phải là thực hay không.” Triệu nhị nương cũng đã nghe nói điều này, kỳ thật phông phải là nghe nói, người trong thôn cơ hồ đều có suy nghĩ này. Chỉ là nghĩ tới trước khi La Đại Nha gả qua, Triệu lão hán đã bị bệnh nặng, chết đi là chuyện không sớm thì muộn. Chuyện này cũng không nên đổ lên đầu tức phụ xung hỉ người ta. Chẳng qua nghĩ đến chuyện Thành cũng chết trận, thật đúng là khiến mọi người cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa Triệu gia lão nhị lại ngã bệnh, cũng trách không được bị người ta nói nàng là cái sao chổi. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bà cũng biết không nên nói điều này trước mặt Triệu mẫu, bà chỉ cười cười, “Ngươi thế nào cũng nghĩ như vậy, đều là mấy người rảnh rỗi nói luyên thuyên. Lão tỷ tỷ, ngươi cũng đừng hồ đồ. Hiện tại một mình ngươi phải nuôi ba người, đừng vì mấy lời nói vớ vẩn vô căn cứ đem tức phụ ngươi đuổi đi, một mình ngươi biết sống qua ngày thế nào?” Triệu mẫu gật gật đầu. Bà không phải chưa tùng suy nghĩ như vậy. Mặc kệ thế nào, nàng hiện tại là người nhà mình, tổng không tốt đi theo người xấu cùng nhau khi phụ tức phụ mình. Hơn nữa, bà đã thành ra cái dạng này, ai khi dễ ai còn không thể nói chính xác đâu. Bên này La Tố không biết Triệu mẫu cùng triệu nhị nương nói chuyện về mình. Nàng mang theo bó củi đi đến một quán cơm lớn. Trước không vội đi tìm tiểu nhị, nàng đứng ở một góc quan sát bố cục quán cơm, rồi nhấc theo củi đi đến cửa sau của quán. Gõ cửa một cái, quả nhiên thấy có người đi ra. Mở cửa là một đại thẩm thân mình tròn vo, trông hết sức có tinh thần. Thấy La Tố mang theo đồ đứng ở cửa, con mắt đại thẩm trợn lên, “Làm gì hả, chỗ chúng ta không có đồ ăn bố thí.” La Tố vội vàng cười nói, “Đại nương, ta không phải đến xin cơm. Chỗ này của ta có chút củi, nghĩ tới quán cơm này làm ăn náo nhiệt, khẳng định là cần củi, liền đưa đến cho các ngươi.” Đại thẩm kia vốn muốn đóng cửa, vừa nghe nàng tới đưa củi, cau mày, “Bên chúng ta đều có người quen tới đưa củi. Không cần chỗ củi của ngươi.” ”Đại nương, nào ai còn hiềm khích củi nhiều a, tục ngữ có nói, phát tài a phát tài, củi không phải là hồng hồng hỏa hỏa sao. Ngài nói có đúng hay không. Ngài xem ngài phúc hậu như vậy, vừa nhìn liền biết là người hào phóng, ta có chút củi cũng không đáng bao nhiêu tiền, ngài tùy tiện ném vài văn tiền, chúng ta đủ sống một ngày.” Nghe La Tố nịnh nọt, đại thẩm cảm thấy thập phần hưởng thụ, cổ không tự chủ được ngẩng lên cao, tỏ ra thập phần đắc ý. Bà cúi đầu, mang theo vài phần xem thường La Tố, “ Củi này của ngươi giá bán như thế nào? Ta nói trước cho ngươi biết, chúng ta cũng không thiếu chút củi này, ngươi khỏi phải âm thầm nâng giá.” La Tố cười nói, “Đại nương ngài là người khôn khéo, ta nào dám a. Ta mang theo hai bó củi đến, ở đây chỉ có một bó, nếu là thẩm tử để ý, ta sẽ mau chóng đem bó củi còn lại chuyển đến đây. Giá tiền rất tiện nghi, tám văn tiền, đây cũng là con số may mắn.” ”Ngươi cái tiểu nương tử này miệng thật ngọt, ngươi trước mang củi lửa chuyển qua đây, để ta muốn nhìn một cái rồi mới mua.” Đại thẩm kéo kéo y phục trên người. La Tố vội vàng cảm tạ, “Ta xem ngài chính là người tốt, là Bồ Tát sống. Đại nương làm phiền ngài chờ một lát, ta lập tức tới ngay, không làm trễ nải chuyện của ngài.” Nàng vừa nói hết câu liền ôm bó củi trên đất chạy đi. Lo lắng vị đại thẩm này chờ sốt ruột, La Tố dọc theo đường đi cũng không dám trì hoãn, vội vàng chạy tới chỗ Triệu mẫu bày quán. Chạy một lát, liền thấy mặt mũi Triệu mẫu giăng đầy mây đen nhìn bó củi trước mắt. ”Nương, nương, chúng ta mau mau đem củi mang đi, ta tìm được người mua rồi.” Triệu mẫu thấy nàng thở hổn hển, đứng lên nói, “Thế nào, thực tìm được rồi?” ”Tìm được rồi, chính là quán cơm đầu phố kia.” Triệu mẫu vừa nghe, vội vàng ôm bó củi trên đất lên, “Nhanh lên, ngươi đi phía trước dẫn đường đi. Ta đưa qua.” La Tố cũng không trì hoãn, nhấc theo đồ đi ở phía trước dẫn đường. Đại thẩm kia là một người nói được làm được, thấy La Tố bà tức hai người thực khiêng củi đến, con mắt quay vòng nhìn chằm chằm hai bó củi, “Cỉ có hai bó mà muốn tám văn tiền a.” Triệu mẫu đang muốn nói chuyện, bị La Tố âm thầm kéo áo.. La Tố cướp lời nói, “Số củi này nương ta chặt hai ngày mới có đâu, đều là củi khô, bảo toàn được lấu. Ngài nếu cảm thấy không thích hợp, cấp bảy văn tiền cũng được. Ta chính là xem ngài là người phú quý, thêm một văn tiền đổi cái may mắn, ngài nói có đúng hay không?” ”Đừng đem mấy lời này ra hù dọa ta.” Đại thẩm cười lườm nàng một cái, từ trong eo móc ra một cái túi, cẩn thận đếm bảy văn tiền đi ra, “Cuộc sống hiện giờ, một đồng tiền đều vô cùng tinh quý. Ta còn chưa giàu đến mức không quan tâm một đồng tiền đâu. Được rồi, mang củi lửa chuyển vào trong viện tử, này bảy văn tiền liền cho các ngươi.” Triệu mẫu vừa nghe bán được nhiều hơn hai văn tiền so với dự tính, trên mặt vui mừng, kích động cùng La Tố ôm bó lớn củi mang vào trong sân. Bà tức hai người đem củi bỏ vào góc tường được chỉ định, liền ngửi thấy một mùi thơm từ trong phòng bếp truyền đến. Bụng hai người đều kêu lên ầm ĩ. La Tố sờ sờ bụng, nhận lấy bảy văn tiền trong tay đại thẩm, quay người đưa toàn bộ cho Triệu mẫu. Đại thẩm thấy bọn họ làm như vậy, khóe miệng mang theo vài phần khinh thường. La Tố thấy, trong lòng cảm thấy hết sức không thoải mái. Nhưng trên mặt vẫn là muôn phần cảm kích. Đang chuẩn bị kéo Triệu mẫu đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người nói với đại thẩm kia, “Đại nương, cửa hàng các ngươi có một món ăn nào gọi là bạch ngọc tràn ngập không khí phấn khởi?” ”Cái gì tràn ngập không khí phấn khởi, món ăn phú quý như vậy, chúng ta tiệm nhỏ không có. Ngươi muốn ăn thì đi chỗ khác ăn đi.” Đại thẩm nọ bực dọc đáp. La Tố cười nói, “Đại nương, là như vậy, tôe truyền nhà chúng ta có một món ăn nổi tiếng, gọi là bạch ngọc tràn ngập không khí phấn khởi. Ta thấy ngài mới vừa mua củi của chúng ta, thì nghĩ dạy ngài làm món ăn này, báo đáp ân tình của ngài.” Vừa nghe có thực đơn tặng không, đại thẩm lập tức hào hứng, “Không cần tiền?” La Tố gật gật đầu, nói, “Tất nhiên là không thu tiền, nếu là ta làm hảo, đại nương cao hứng, cấp hai người chúng ta vài cái bánh ngô ăn no bụng là được, ngài thấy có được không?” Nói xong, trên mặt nàng trưng ra một nụ cười tiêu chuẩn. Nàng dạy người ta nấu ăn, tất nhiên không phải là vì vài cái bánh ngô. Chẳng qua thông qua chuyện bán củi lần này giúp nàng hiểu được một cái đạo lý, ở huyện thành này không có người quen, bán ít đồ cũng hết sức khó khăn. Thừa dịp cơ hội lần này kết cái thiện duyên, sau này lại bán củi, có thể trực tiếp tiếp bán cho người này. Đại thẩm vừa nghe nàng muốn oa bánh ngô, trên mặt tỏ vẻ mất hứng, “Ngươi nếu đem nguyên liệu của ta làm hỏng thì sao?” ”Có hỏng thì ngài cũng chỉ mất đi một vài miếng đậu phụ, không cần tài liệu gì. Còn nếu ta làm thành công, không phải về sau ngài có một món thức ăn ngon sao?” ”Đậu phụ?” La Tố gật đầu cười nhẹ, “Món ăn này chính là dùng đậu phụ để làm, thêm một chút gia vị là ớt đỏ và hoa tiêu là xong. Bất quá cách làm cụ thể ta phải làm ngài mới biết nha.” Trong trí nhớ của nàng, khẩu vị của người ở đây vừa nặng, vừa cay. Ngay cả Mộc Miên với Triệu Lâm bé nhỏ như vậy, bởi vì đói, đều có thể ăn ớt trừ bữa đâu. Cho nên món đậu hủ Ma Bà này, khẳng định được ưa chuộng. Nghe được là một món ăn đơn giản, đại thẩm suy nghĩ một chút mới nói, “Ngươi trước làm thử một ít xem xem, nếu làm không ra gì, ta sẽ tính sổ với ngươi.” Triệu mẫu nghe vậy, lo lắng kéo tay La Tố, “Đại nha, ta trở về đi.” La Tố cười trấn an bà, “Nương yên tâm, ta biết rõ nặng nhẹ. Ngài cứ yên tâm đi, ta thật sự biết làm món ăn này.” Triệu mẫu vẫn có chút không yên lòng, nhưng thấy La Tố đã đi vào trong phòng bếp cũng chỉ có thể than thở chờ ở bên ngoài.