Cái gọi là nhiều người lực lượng đại, có quan phủ ủng hộ, cộng thêm Từ Oánh cùng La Tố ra bạc, đã tu thông vài con đường dẫn đến thôn xóm. Thời điểm giao thừa, xe bò trong thôn đã có thể hành tẩu ở trên quan đạo bằng phẳng. Chỗ tốt hữu ích như vậy, khiến những thôn khác đều đỏ mắt không thôi, tráng đinh sửa đường lại càng thêm dùng sức vùi đầu tận tụy làm việc, muốn sớm một chút đem đường cấp thông, cấp Hải Châu thành đến thời điểm giao hàng, cũng không còn chậm trễ như trước. Thời điểm các lão nhân vào thành, cũng không cần lắc lư như trước. Từ Oánh cùng La Tố ngồi trên xe ngựa đi đến các thôn thăm dò, xem thôn dân khí thế ngất trời làm việc, không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cũng không có trộm lười nhác. Trong lòng đối với dân chúng ở đây càng thêm thích. “Dân chúng chất phác cần cù, Hải Châu thành quả nhiên là cái địa phương tốt. La tỷ tỷ, chuyện làm ăn về sau của chúng ta nhất định có thể càng làm càng lớn.” Từ Oánh đối với biểu hiện tinh thần trước mắt của dân chúng Hải Châu hết sức tán thưởng. Trước kia người khác còn cười cợt Xuyên Châu bọn họ là vùng khỉ ho cò gáy, cho nên mới khiến cho rất nhiều điêu dân tạo phản, ai có thể biết được dân chúng Xuyên Châu bọn họ sống khổ thế nào. May mà triều đình anh minh, lại có quan tốt như Triệu đại nhân và La tỷ tỷ, dân chúng Xuyên Châu mới có thể thoát thai hoán cốt. Hiện giờ thấy dân chúng Hải Châu, không khỏi nghĩ đến dân chúng Xuyên Châu bọn họ. Đều là liều mạng sống sót, muốn nhường ngày qua càng ngày càng tốt. Chỉ cần có người đầu lĩnh, bọn họ sẽ không hề để ý đi theo đằng sau. La Tố cười nói, “Dân chúng là người dễ dàng thỏa mãn nhất, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, bọn họ đã cảm thấy cuộc sống hết sức hạnh phúc.” “Đúng vậy, hy vọng cuộc sống như vậy có thể mãi mãi trải qua, không cần lại nổi phong ba gì.” Từ Oánh nghĩ tới chiến sự phương bắc, mắt nhìn La Tố, trong lòng cũng biết, La tỷ tỷ mặc dù không có nói ra, nhưng trong lòng lại là liên tục nhớ thương. Hôm giao thừa, La Tố lại nghe được tin tức về chiến sự phương bắc. Chiến sự tới giai đoạn giằng co. Bởi vì phương bắc trời lãnh, đại quân không thể tiếp tục ở lại phương bắc, mà Đột Quyết cũng không có cách nào đồng loạt xuất động, nếu muốn khởi chiến sự, thì phải đợi đến đầu mùa xuân sang năm băng tuyết hòa tan. Mà La Tố nghe vào lại cảm thấy rất không thích hợp. Loại chuyện như đánh trận chẳng lẽ không phải ngay từ đầu, liền đến chết không ngừng, mãi cho đến khi một bên đầu hàng mới thôi sao. Này còn có thể trên đường ngưng chiến? La Tố đối với loại chuyện như chiến tranh hết sức không rõ ràng lắm, trong lòng cũng lo lắng theo. Túc châu đại doanh. Triệu Từ khoác áo choàng lông chồn ngồi trên quân án viết văn thư, thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng. Tiểu ngũ thêm than vào lò lửa, lại rót nước nóng cho hắn, khuyên nhủ, “Đại nhân, ngài nghỉ ngơi một chút đi, mấy hôm nay đều không có nghỉ ngơi tốt đâu.” “Không có việc gì, làm xong những thứ này là tốt rồi.” Triệu Từ để bút xuống uống hai hớp trà, trên người ấm áp. Triệu Tiểu Ngũ nói, “Đại nhân, may có Từ hội trưởng đưa cái áo choàng lông chồn này tới, bằng không chỗ này lạnh như vậy, còn không biết phải sống như thế nào đâu. Những dược liệu hắn đưa đến cũng tốt, sau đại nhân uống vào, thân thể đều khá hơn nhiều.” Triệu Từ nghe vậy, mím môi cười khẽ, ôn nhu sờ sờ áo choàng.”Thật là tốt.” “Đại nhân cũng không chịu viết phong thư cảm ơn.” Triệu Tiểu Ngũ oán hận nói. Hắn rất hiểu Triệu Từ. Bình thường Triệu Từ cũng không nghiêm khắc với hắn, cho nên nói chuyện đều hết sức tùy ý. Triệu Từ cười mà không nói. Hai người đang nói chuyện, đột nhiên từ bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo. Triệu Từ vội vàng đứng lên. Kéo kéo áo choàng liền đi ra bên ngoài. Vừa ra liền thấy vũ lâm quân của Chiêu Vũ Đế đang vội vã đi vào từng cái doanh trướng truyền lời. Một người trong đó thấy Triệu Từ, nhân tiện nói, “Triệu đại nhân, Hoàng thượng cho gọi các vị tướng quân, không có nói, cho quan văn vào trong. Đại nhân nên về lều trại nghỉ ngơi đi.” Triệu Từ gật đầu. Chờ vũ lâm quân đi, hắn mới nhíu lông mày nhìn sang phương hướng lều lớn trung quân. Xem ra, trận chiến này không đợi được đến đầu mùa xuân. Vào lúc mặt trời rực rỡ chiếu sáng nhân giới, Hải Châu vượt qua một mùa đông no ấm nhất từ trước tới nay. Từ Oánh cùng La Tố đều cảm thụ được sự đặc biệt của mùa đông Hải Châu. Nếu ở Xuyên Châu hay Bắc Đô thành, giờ này đã sớm bão tuyết đầy trời, băng đóng ngàn dặm, ai có thể nghĩ tới, này đại mùa đông, thời tiết vậy mà ấm áp, mặc cái áo mỏng đã thấy ấm áp toàn thân, ngay cả xuyên cái áo choàng lông chồn, đều cảm thấy quá nóng. Nhìn kiện áo choàng màu sắc diễm lệ, tâm tình Từ Oánh phức tạp, vừa tiếc nuối không có cơ hội mặc, vừa cao hứng mùa đông cuối cùng không cần mặc như cái bánh chưng. La Tố bưng chậu trúc vào, bên trong chứa giấy dán song cửa sổ màu đỏ. Thấy Từ Oánh đang nhìn y phục, cười thét to kêu nàng cùng đến dán song cửa sổ. “Đây đều do tỷ tỷ tự cắt?” Từ Oánh kinh hô. La Tố cười nói, “Cắt chơi, tay nghề ta không được tốt, tiểu Lục còn lợi hại hơn ta, một tay có thể cắt ra mấy chục dạng hoa. Từ Oánh nói, “Thật đẹp, không ngờ tiểu Lục khéo tay như vậy.” “Nàng biết rất nhiều.” La Tố đối với cái gián điệp nha hoàn này hết sức hài lòng, đối với nàng mà nói, gián điệp này quả thực chẳng khác gì quản gia tặng không cho mình a. Ngay cả những người trải qua huấn luyện đời sau cũng không nhất định có bản lãnh bằng tiểu Lục đâu. Từ Oánh suy nghĩ nhiều hơn La Tố, “La tỷ tỷ, ngươi nói chúng ta làm thêm chút song cửa sổ đem ra ngoài bán, có được không?” La Tố vừa nghe, chăm chú nhìn song cửa sổ, hồi lâu không lên tiếng. Vừa nãy Từ Oánh cũng chỉ là lắm mồm, hiện tại nghĩ lại, cảm thấy song cửa sổ này bán không được giá cao, cũng kiếm không được bao nhiêu tiền lời. Nàng cười nói, “Thôi bỏ đi, ta thấy, song cửa sổ này cũng không bán được giá cao, giãy quá ít.” “Không, hoàn toàn ngược lại.” La Tố hé miệng cười cười, “Ý tưởng vừa rồi của ngươi, khiến ta nhớ tới một câu chuyện xưa thật lâu trước đây từng được nghe.” Từ Oánh thích nhất nghe La Tố kể những câu chuyện mới lạ, hưng trí bừng bừng nói: “La tỷ tỷ, cái chuyện xưa gì vậy?” “Ở biển rộng cực tây có một quốc gia, người trong quốc gia này vô cùng thích uống các nước ép ra từ các loại trái cây. Hơn nữa bọn họ hết sức chú ý, thời điểm mỗi lần uống nước trái cây, bọn họ không trực tiếp dùng miệng, mà dùng một loại ống hút rất nhỏ, giống như cọng lúa mạch chỗ chúng ta vậy, ở giữa là trống không. Hơn nữa vật này dùng xong một lần liền ném đi, ngươi cảm thấy vật kia sẽ bán giá cao sao?” Từ Oánh nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói, “Nếu uống một lần liền ném đi, vậy chi phí chế tạo tự nhiên sẽ không cao, bán ra cũng không được bao nhiêu tiền.” “Ngươi nói rất đúng, xác thực hết sức tiện nghi, một đồng tiền có thể mua được vài chục cái, giá tiền này, thật đúng là không đáng giá nhắc tới. Nhưng hết lần này tới lần khác, có một thương nhân liền mở ra cái xưởng, chuyên môn chế tạo những cái ống hút nhỏ như vậy, một năm thu lợi khá dồi dào, không nói phú khả địch quốc, nhưng cũng có thể nói phú giáp một phương. Bây giờ ngươi còn cảm thấy, đồ bán không ra giá cao như vậy, không đáng làm nữa không?” Từ Oánh kinh hãi trợn mắt há hốc mồm. La Tố cười nói, “Cái này gọi là lãi ít tiêu thụ mạnh. Mặc dù giá bán không cao, nhưng có nhiều mua người, bán được nhiều, tự nhiên số bạc kiếm về sẽ không ít. Này song cửa sổ cũng bởi vì giá tiền không cao, nhưng cũng có thể giãy bạc. Ngươi nghĩ thử xem, dân chúng ngày qua tốt lắm, ai không muốn đổi cái may mắn a, phàm là lễ mừng năm mới hoặc là các loại hỉ sự thú gả trong nhà, tự nhiên sẽ không không bỏ được một hai đồng tiền này. Đại gia đình có người đặc biệt làm cái này, không mua cũng không sao, nhưng dân chúng người ta, có bao nhiêu người biết làm cái này, nếu làm đẹp, toàn bộ dân chúng Đại Chu đều mua song cửa sổ của ngươi, ngươi nói, này còn có thể không giãy được tiền?” Từ Oánh đã sớm bị những đạo lý thâm sâu của La Tố làm cho khiếp sợ không thôi. Trước kia bên người nàng đều là các thúc thúc bá bá, kể cả cha, thương nhân không phải thấy kiếm được mới đi làm a, ai sẽ coi trọng loại buôn bán ít lời như vậy a. Nhưng hôm nay nghe La tỷ tỷ nói chuyện này, nàng lại cảm thấy thập phần có lý, cho dù một tấm song cửa sổ giãy không đến một đồng tiền, nhưng nếu là ngàn vạn người mua song cửa sổ của nàng thì khác... Hai mắt nàng lòe lòe kim quang nhìn La Tố, “La tỷ tỷ, ngươi nói, chuyện làm ăn này có thể làm?” “Tự nhiên có thể làm. Chỉ là làm ăn mặc dù không lớn, nhưng cũng muốn tinh tế mưu đồ mới được. Nếu muốn ít lãi tiêu thụ mạnh, ngươi cũng phải tìm được nguồn tiêu thụ. Tỷ như chỉ dựa vào một cái thành trấn khẳng định là không đủ, tốt nhất là có thể hướng ra toàn bộ Đại Chu. Ta nghĩ, nếu Hải Châu thương hội cùng Xuyên Châu thương hội hai đại thương hội hợp tác, vấn đề này không cần phải quan tâm. Dẫu sao còn có cửa hàng Hoa gia, cũng không cần chuyên bán cái này, chỉ cần đặt ở trên mặt quầy, ta dám nói, lợi nhuận thu được khá dồi dào a.” Từ Oánh kiêu ngạo cười nói, “Hải Châu cùng Xuyên Châu bên này, ta có thể an bài hảo. Còn Hoa gia...” La Tố nhướn mày, “Bộ dạng này của ngươi, chẳng lẽ thật sự muốn cùng Hoa gia phủi sạch quan hệ?” “Nếu hắn đã không hiếm lạ ta, ta cũng không hiếm lạ gì hắn. Nếu đã không hiếm lạ gì hắn, thì tự nhiên sẽ không dùng bất cứ thứ gì của nhà hắn.” Từ Oánh nói ra câu này, sức mạnh tràn đầy. La Tố thấy nàng tâm ý kiên định, cũng không nói nhiều. Ở trong lòng nàng, Từ Oánh xác thực xứng với nam tử tốt hơn. Bất quá Từ Oánh từ đầu đến cuối đều không nhắc tới chuyện hòa ly, phỏng đoán còn muốn dùng danh nghĩa Hoa phu nhân đi. Nàng tự nhiên sẽ không khuyên Từ Oánh hòa ly, nên cũng làm bộ như không biết. Còn chuyện sau này như thế nào, xem tinh thần lúc này của Từ Oánh, nàng cũng hoàn toàn không cần lo lắng. Tết nguyên đán vừa qua, Từ Oánh liền bắt đầu tuyển nhận nữ công khéo tay. Hơn nữa ấn La Tố đề nghị, cũng không cho bọn họ đến bên trong xưởng làm việc, mà là cho bọn họ đem việc mang về nhà làm, quay đầu lại đem thành phẩm tới đổi công tiền. Bởi như vậy, sẽ tiết kiệm không ít nhân lực cùng vật lực, cũng để cho các nữ công có thể chiếu khán nhà cửa. Tin tức vừa truyền ra, lại đưa tới chấn động ở mọi ngóc ngách của Hải Châu. Bởi vì lúc trước Hải Châu thương hội tuyển nhận rất nhiều nữ công, làm cho các phụ nhân cùng đại cô nương mỗi tháng đều có thể giãy tiền công, hơn nữa tiền công mang về lại không thấp hơn nam nhân trong nhà, không chỉ khiến địa vị trong nhà của chúng phụ nhân trở nên cao hơn, còn khiến một số đại cô nương chưa lấy chồng được nâng niu hơn. Những cô nương từ các làng chài vắng vẻ, cũng hâm mộ theo tiếng tăm mà đến tìm việc làm. “Đây là Hải Châu thành?” Trên đường cái Hải Châu, một cẩm y nam tử lắc lắc cây quạt chậm chạp đi tới, thỉnh thoảng còn nhìn hai bên đường náo nhiệt tiểu thương. Các tùy tùng sau lưng cũng đều là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn đông nhìn tây. “Nhị gia, đây thật sự là Hải Châu.” Đại quản gia Hoa Đại Phúc đứng sau lưng nói. Hoa nhị gia nhướn mày nhìn hai bên, nhìn kỹ mới thấy, trên chiêu bài của các cửa hàng đều khắc một cái hoa văn hoa đỗ quyên. Giữa hoa văn mơ hồ là một cái chữ Từ.