Bạn giường bất đắc dĩ!
Chương 2
Sáng sớm Ôn Tịnh đã chuẩn bị sẵn tất cả những thứ cần thiết để bố đưa đến bệnh viện.
Không hiểu sao mà suốt cả ngày hôm qua tới giờ cô luôn hồi hộp, căng thẳng vì chuyện này.
Vì là con gái, lại có bệnh nơi nhạy cảm nên ông Ôn đã sắp xếp người khám cho cô là phụ nữ. Như vậy ít nhiều sẽ thoải mái hơn chút.
Bước xuống xe Ôn Tịnh vẫy tay chào bố rồi tự mình vào trong. Bởi vì là kẻ mù đường nên cô phải đi hỏi hơn hai cô y tá mới tìm được đến phòng khám.
Vừa gõ cửa bước vào đã nghe thoảng mùi thuốc sát trùng làm cô hơi choáng.
Có hơi bất ngờ chút, Ôn Tịnh đột nhiên đứng ngây người ra. Bác sĩ có lẽ cũng biết trước chuyện có bệnh nhân đến khám giờ này nên nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
“Cởi quần.”
“...”
“Muốn tôi cởi hộ?”
“Ơ không...”
Ôn Tịnh cúi thấp đầu, xấu hổ muốn độn thổ ngay lập tức. Giá như quanh đây mà có cái hố nào thì cô sẽ chui xuống đó ngay, không chậm trễ một giây!
Hôm nay cô đi khám bệnh, khám hậu môn...
Rõ ràng là bố nói bệnh viện thông báo do bác sĩ nữ đảm nhiệm cơ mà, sao hôm nay xuất hiện ở đây lại là nam, lại còn đẹp trai như thế...
Hai tay nắm chặt lưng quần ngập ngừng một chút, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn, rèm cửa tất cả đều đóng kín.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Tỉnh táo lại đi Ôn Tịnh, người ta là bác sĩ, những thứ như này là bình thường cả thôi!
“Cho tôi hỏi chút, lúc bệnh viện thông báo rằng người khám là nữ mà...”
“Thì sao?”
Thì...
Đáng ra hôm nay xuất hiện ở đây phải là nữ mới đúng chứ!
“Đừng làm mất thời gian, tôi còn nhiều bệnh nhân khác.”
Thế nào là tay nhanh hơn não?
Chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ rõ ràng thì Ôn Tịnh đã giật mình cởi tuột luốt quần ra.
Trong suốt quá trình khám, gương mặt của cô gái nào đó hoàn đỏ như trái táo xanh.
Rốt cuộc là anh ta, thuộc loại loại người gì? Bởi cô dường như không chơi thân với ai, cũng chưa chính thức bước chân trải nghiệm xã hội này nên khả năng phân biệt người tốt hay xấu hoàn toàn bằng không.
Anh hơi hơi nhíu mày,
Lạ quá nhỉ...
Sao lại có cảm giác dưới hạ thân, một vật gì đó đang dần \*\*\*\*\* \*\*\*\*.
*Tâm lý ảnh hưởng sinh lý ư*?
“Cô có nhu cầu lấp đầy khoảng trống không?”
“Sao ạ?”
Có vẻ như nghe không rõ, Ôn Tịnh ngây ngô hỏi lại.
Anh không lập tức trả lời, mà im lặng chăm chú làm tròn bổn phận trước đã.
Cô bị viêm túi thừa nên đi ngoài hay ra máu, có thể bị gián đoạn hay liên tục kéo dài. Nếu chảy máu kéo dài và nghiêm trọng cần phải phẫu thuật cắt bỏ túi thừa.
Cô vừa nghe vừa chỉnh chu lại quần áo, song anh lại đưa cho cô một tờ giấy ghi rõ những điều phải chú ý thường ngày lẫn loại thuốc cần thiết. Hơn nữa, một tháng phải đến tái khám tận ba lần...
Đập vào mắt đầu tiên chính là chữ viết của anh ấy, chẳng phải người ta thường nói bác sĩ viết chữ rất xấu sao? Nhìn chữ của anh mà cô tự cảm thấy hổ thẹn.
Nhậm Lăng, là tên anh ta.
“Có người yêu chưa?”
“C...”
“Nếu có thì chia tay, tôi không thích làm việc với những người đang yêu đương.”
Ôn Tịnh......
Ngang ngược vậy chứ, nói gì đến yêu đương, người ta còn chưa có mối tình đầu luôn cơ!
“Đã quan hệ tình dục bao giờ chưa?”
Vô thức bị đẩy vào tình huống dở khóc dở cười, cô hoàn toàn câm nín.
Đã không có người yêu thì quan hệ tình dục bằng niềm tin hả ba?
Nhậm Lăng đột nhiên ngừng bút, vốn nghĩ khám xong rồi sẽ ổn hơn thôi, nhưng cậu bé của anh lúc này nó vẫn như vậy. Nếu để ý kỹ thì có thể thấy nó hơi... nhô cao.
“Cô có nhu cầu lấp đầy khoảng trống không?”
“Khoảng trống gì ạ? Tôi còn có một bệnh nữa ư?”
Ngước lên nhìn vẻ mặt điềm nhiên kia, anh tự dưng cảm thấy có chút tội lỗi, chột dạ...
“Ừ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có tôi mới có thể chữa khỏi. Nếu cô đồng ý thì bây giờ bắt đầu?”
Tâm trạng lo lắng ập tới, Ôn Tịnh thở mạnh. Cô rõ ràng đang khoẻ cơ mà, sao tự nhiên lại xuất hiện thêm một bệnh nữa.
Ngẩn người ra vài giây mới tỉnh táo hơn một chút, cô ngần ngại nhìn anh. “Vậy để tôi nói với bố tôi một tiếng trước đã, ông ấy không biết tôi còn có bệnh khác.”
“Bố cô?”
“Đúng thế, ông ấy là viện trưởng ở đây.”
Khoé môi hơi giật giật, vẻ ngạc nhiên có thoáng nhanh trên gương mặt kia nhưng lập tức biến mất.
Chậc, tình hình này nên nói sao nhỉ?
Nhậm Lăng nhìn xuống dưới hạ thân, cậu bé của anh đang vô cùng ấm ức!
“Nói với bố cô là, trên người cô có hai chỗ trống, chỉ có tôi mới có thể lấp đầy. Ông ấy tự khắc sẽ hiểu.”
Ôn Tịnh chỉ biết gật đầu rồi chạy đi tìm Viện trưởng.
Tính bố cô khá nóng nảy, không biết tương lai trong vòng vài phút tới sẽ ra sao.
Thật đúng nghĩa với trường hợp: Không sợ lưu manh dụ, chỉ sợ người bị dụ quá ngốc!
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
64 chương
120 chương
91 chương
6 chương
11 chương
75 chương