Bần Gia Nữ
Chương 90
Lúc trước vì hỏi thăm hôn sự cho ba vị công tử nhà họ Uông nên bà mối trong kinh và mấy thôn quanh đây Trương Tiểu Oản đều quen.
Những người làm bà mối này quả thật khiến nàng mở mang tầm mắt. Nàng tới Đại Phượng triều lâu như vậy mà chỉ thấy có bà mối là nhanh nhẹn nhất. Một cái miệng kia nghỉ cũng không nghỉ, cứ thế nói được liên tiếp nửa canh giờ.
Trương Tiểu Oản gặp qua ba người, đều là như thế.
Kỳ thật nghĩ cũng phải thôi, đầu năm nay có thể đi ra ngoài tự xưng bà mối để kiếm tiền mà không có chút bản lĩnh lợi hại lại mặt dày thì làm sao sống được.
Mà nói tới làm bà mối cũng là công việc khó khăn. Có nữ nhân nhà bình thường nào, trong nhà có nam nhân làm việc kiếm sống mà lại muốn đi làm bà mối chứ? Chẳng phải các nàng bị bức cho không còn cách nào, muốn có cơm ăn, muốn sống sót lại kiếm bạc nuôi gia đình nên bất chấp tất cả sao?
Cả ba bà mối Trương Tiểu Oản gặp qua đều là quả phụ, trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, cả nhà chỉ trông vào bọn họ bán mạng mà ăn. Vì thế dù bà mối miệng lợi hại, nói chuyện lại lớn tiếng, thích nói đông nói tây khiến người ta cảm thấy thô thục, khiến nhà bình thường có chút ghét bỏ các nàng nhưng Trương Tiểu Oản lại thấy mấy bà mối mình gặp khá tốt. Lúc bọn họ tới nàng đều khách khí mà chiêu đãi, lúc đi rồi cũng tươi cười tiễn người đi. Đối với những nữ nhân trong nhà cũng khó khăn nên phải xuất đầu kiếm tiền nuôi gia đình, bỏ qua thanh danh này nàng vẫn có vài phần tôn kính.
Vì thái độ của nàng nên mấy bà mối kia gặp nàng xong thì đầu tiên là cảm thấy hơi kỳ quái, sai đó cảm thấy vị phu nhân đương gia này thật đúng là có mấy phần để mắt đến bọn họ vì thế cũng chân thành hơn với Trương Tiểu Oản.
Có vài điều không nên nói với vị đương gia chủ mẫu này nhưng bọn họ cũng sẽ nói vài câu cho nên tờ giấy Trương Tiểu Oản giao cho Uông Vĩnh Chiêu mới kỹ càng tỉ mỉ như thế. Tất cả đều nhờ các bà mối hỏi thăm được.
Người với người ở chung chính là kỳ quái như thế, đối phương cảm thấy ngươi để mắt họ thì sẽ đối xử thật lòng với ngươi đến không được. Mà Kim bà mối chính là một trong số những người đó.
Hôm nay Trương Tiểu Oản tìm bà ta tới nói chuyện mà bà ta còn mang ít trứng gà đến nói là để tiểu công tử bồi bổ.
Trương Tiểu Oản đón bà ta vào cửa, cũng không khách khí mà nhận ba quả trứng gà kia sau đó cười nói với bà ta, “Cũng vừa lúc, ngài hẳn đã nghe nói người nhà mẹ đẻ ta tới……”
“Ta chính là nghe nói với tới. Mấy ngày hôm trước ta đã định tới nhưng sợ làm phiền ngài nên mới không dám đến……” Kim bà mối ha hả cười, “Hôm nay ta đã tới thì cũng muốn chào hỏi lão gia và lão phu nhân, ngài đừng ngăn cản ta nhé.”
“Sao có thể?” Trương Tiểu Oản nửa đỡ tay bà ta vào nhà chính, lại nói với Lưu Tam Nương đang ngồi trên ghế tươi cười nói, “Mẫu thân, Kim đại thẩm tới, nàng là người hào phóng, dễ tiếp xúc cực kỳ.”
Nàng nói là tiếng phổ thông nên Lưu Tam Nương cũng không hiểu lắm nhưng bà ta biết hôm nay là người nào tới nên vội vàng đứng lên kéo tay Kim bà mối, dùng giọng thôn Ngô Đồng mà khách khí nói, “Nhờ ngài, nhờ ngài……”
“Ai nha, đây là lão phu nhân sao? Kim bà tử ta xin vấn an ngài. Ngài mau ngồi đi, mau ngồi……” Kim bà mối cũng vội vàng không ngừng mà đỡ người ngồi lên ghế.
“Mẫu thân ta nói đều nhờ ngài hết cả đấy.” Trương Tiểu Oản cười nói rồi mời bà ta ngồi xuống. Lúc này Trương Tiểu Muội lanh lợi đã bưng trà lên, còn mang theo một đĩa kẹo hạt vừng lên.
“Ai, ai, kẹo hạt mè quý thế này sao lại mang lên đây?” Kim bà mối thấy kẹo thì hoảng sợ, lại quay đầu nhìn Trương Tiểu Muội, lập tức cười nói, “Đây chính là ai thế? Lớn lên thanh tú quá.”
“Đây là Tiểu Muội của ta, về sau có lẽ còn phải nhờ ngài.” Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười nói với Tiểu Muội, “Đi xuống luyện chữ đi.”
Trương Tiểu Muội lúc trước đã được chị mình dặn dò nên mới hé miệng cười, uốn gối với bà mối rồi cầm khay đi xuống.
“Ai u, quả là tiểu cô nương biết lễ! Tiểu muội nhà ngài đã đính thân chưa?” Kim bà mối vội hỏi Trương Tiểu Oản.
“Còn chưa đâu, vừa rồi ta chẳng bảo sau này phải nhờ ngài chọn cho một nhà tốt sao……” Trương Tiểu Oản cười nói, “Ngài ăn kẹo đi, để ta nói tỉ mỉ với ngài.”
Kim bà mối nhìn kẹo, bẻ một miếng nhỏ nếm thử sau đó che miệng ngượng ngùng cười với Trương Tiểu Oản nói, “Đương gia phu nhân, không phải ta không ăn mà là kẹo này quý thật sự, ta luyến tiếc không nỡ ăn.”
Trương Tiểu Oản lắc đầu, thở dài, “Cũng phải, mùa màng mới tốt hơn một ít, làm gì có nhà ai có kẹo ăn……”
Nói xong nàng nói với bà ta, “Thím, khăn của ngài sạch sẽ phải không?”
Kim bà mối sửng sốt một chút rồi gật đầu.
“Đưa cho ta.”
Đợi Kim bà mối lấy khăn ra, Trương Tiểu Oản đem một đĩa kẹo hạt vừng đều gói lại, vừa gói vừa cười nói, “Lấy về cho tôn tử nhà ngài ăn đi thôi. Hoài Thiện nhà ta ăn không ít trứng gà ngài mang tới, lần này cuối cùng cũng có thể trả cho ngài chút quà cho tôn nhi nhà ngài ăn.”
“Cái này sao được?” Kim bà mối nghe lời này thì vui mừng không thôi, cũng chẳng khách khí nữa mà đón lấy nói, “Ta cũng không khách khí với ngài nữa, ngài muốn ta làm gì thì mau nói để ta vì ngài dốc sức.”
Trương Tiểu Oản lúc này cũng cùng bà ta nói chính sự.
“Nói đến thì cũng khó xử cho ngài, ta có hai đệ đệ đều chưa thành gia. Mắt thấy mấy năm nay bọn hắn chắc cũng ở đây với ta, lại làm việc tích cóp được chút bạc nên ta không muốn chậm trễ việc chung thân của chúng nữa. Tuổi hai đứa có chút lớn, ta muốn tìm tức phụ cho tụi nó. Ta cũng nhìn trúng một người rồi, hiện tại chỉ muốn ngài giúp ta tìm cơ hội thích hợp. Đệ đệ ta sẽ đứng ở xa nhìn, nếu nhìn trúng thì phải nhờ ngài đến nhà cô nương kia ngỏ lời.” Trương Tiểu Oản chậm rãi nói với bà ta.
“Là cô nương nào thế?” Kim bà mối kỳ quái, không hiểu được đương gia phu nhân này đang coi trọng ai.
“Là người trong thôn của ngài, mà ngài cũng quen biết. Chính là nha đầu tên Triệu Quế Đào ở gần nhà ngài đó.”
“Quế Đào nha đầu sao?” Kim bà mối sửng sốt sau đó lập tức lắc đầu, “Không thể được, đương gia phu nhân, cái này không thể được. Nha đầu này không cha không mẹ, một chút thân phận đều không có, làm sao xứng với đệ đệ của ngài.”
“Nàng ta cần mẫn, còn có cái miệng nhất đẳng.” Nói đến đây, Trương Tiểu Oản nhớ tới năm trước nàng đi đến nhà Kim bà mối nhìn thấy cô nương kia cùng người ta cãi nhau, bộ dạng hung hãn đó khiến nàng không nhịn được cười.
Kim bà mối lúc này cũng nhớ tới việc đó thì cũng cười hai tiếng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói với Trương Tiểu Oản, “Nha đầu kia trong nhà không thân không thích, đơn sơ thật sự, sợ là……”
“Không có việc gì, nhà của chúng ta người nhiều là được rồi,” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì đến gần bà ta, nhỏ giọng nói, “Ta coi trọng nàng tay chân nhanh nhẹn, còn nữa, không dối gạt ngài, ta cũng coi trọng nàng tính tình đanh đá. Sau này đệ đệ ta muốn mở cửa hàng kiếm sống, tuy sẽ không bắt nàng phải xuống ruộng làm việc nhưng giặt quần áo nấu cơm và việc vặt trong nhà không phải đều dựa vào nàng sao? Ta thấy nàng ta như thế, nếu nguyện ý thì cũng coi như có thể đảm đương cái nhà này.”
Kim bà mối từ nhỏ lớn lên với cha mẹ của Triệu Quế Đào, cả nhà nàng đều chết trong năm thiên tai chỉ có mình nàng sống sót. Ngày thường bà có thể chiếu cố một hai thì cũng nguyện ý, lúc này nghe Trương Tiểu Oản nói lời này thì đúng là đã nhìn trúng nha đầu kia. Bà ta vô cùng mừng rỡ, thiếu chút nữa không thở được.
Bà ta hỏi thêm Trương Tiểu Oản vài câu, lại để nàng gọi Trương Tiểu Bảo tiến vào gặp mặt. Nhìn thấy bộ dạng cao lớn của Tiểu Bảo xong thì Kim bà mối cũng bất chấp lễ phép mà xách váy chạy ra cửa, trong miệng còn cao giọng ồn áo, “Đương gia phu nhân cứ từ từ, để ta gọi nha đầu kia tới.”
Trương Tiểu Oản mới vừa đứng lên mở miệng ngăn cản bà ta một câu “Không vội” thì bà ta đã kéo cửa chạy ra ngoài. Người một nhà Trương gia nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, thực sự mở mang tầm mắt về sự lợi hại của bà mối ở kinh thành.
*******
Trương Tiểu Oản vốn muốn bà ta tao cơ hôi để em trai mình nhìn từ xa một chút, nhưng vừa mới qua buổi trưa Kim bà mối đã dẫn Triệu Quế Đào thở hồng hộc tới.
Nàng để Tiểu Bảo đi mở, cứ thế để hai đứa nhỏ gặp nhau. Lúc ấy Trương Tiểu Oản đứng ở trong viện thấy Triệu Quế Đào hào phóng cứ thế đỏ mặt lên. Mà Trương Tiểu Bảo thấy cô nương này đỏ mặt, đến tai cũng đỏ lên thì cười hắc hắc, gãi đầu đi tới bên cạnh chị mình.
Trương Tiểu Oản nghẹn cười để Kim bà mối nhanh chóng dẫn cô nương nhà người ta đến nhà chính. Sau đó nàng đứng trong viện hỏi Trương Tiểu Bảo nói, “Thích chứ?”
Trương Tiểu Bảo gật gật đầu, nhưng lại ngượng ngùng nói, “Nhưng nàng quá xinh đẹp, đệ không xứng đâu.”
Trương Tiểu Oản cười lắc đầu, lúc này Tiểu Muội thò qua nói, “Đại tỷ đại tỷ, muội thấy cô nương này mạnh hơn nha đầu trước kia đại ca đính thân nhiều, muội trọng!”
“Là coi trọng mới đúng!” Trương Tiểu Oản nhéo mũi Tiểu Muội, cười lắc đầu với nàng ta lại ra dấu bảo lúc có người ngoài phải nói ít. Lúc này nàng mới xác nhận lại với Trương Tiểu Bảo. Nàng hỏi rất nghiêm túc, Trương Tiểu Bảo cũng thu lại nụ cười ngây ngô trên mặt, cẩn thận mà nghĩ nghĩ sau đó nghiêm túc nói với Trương Tiểu Oản, “Đại tỷ, nếu nàng nguyện ý thì cứ vậy đi.”
Nói xong hắn lại nhỏ giọng nói với nàng, “Ta thấy nàng là cô nương tốt, mới vừa vừa cửa vị thím kia đi nhầm bước, may có nàng đỡ một phen mới không ngã. Nhìn dáng vẻ nàng không phải người không màng người khác.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì mới lạ mà nhìn hắn một cái, nhịn không được cười nói, “Đệ đúng là trưởng thành rồi, còn biết xem người cơ đấy.”
Nói xong trong mắt nàng không giấu nổi vui mừng. Lúc này nàng không để khách đợi nữa mà đi về nhà chính.
Việc hôn nhân này quả thật cũng quá nhanh, lúc Lưu Tam Nương đánh giá cô nương kia rồi gật gật đầu với nàng thì Trương Tiểu Oản cũng ở trước mặt mọi người nói ra ý đề thân với Kim bà mối. Kim bà mối nghe xong thì không rảnh nói gì mà đột nhiên duỗi tay kéo Triệu Quế Đào. Tiểu cô nương kia bị lôi kéo như thế thì gật đầu thật mạnh.
Thấy bộ dạng vụng về của nàng, Kim bà mối nóng nảy giục, “Nói chuyện đi.”
“Nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý, đương gia phu nhân, ta gả, ta gả cho đại đệ đệ của ngài.” Triệu Quế Đào bị thúc giục thì cũng nóng nảy, cứ thế nói ra một tràng, sau đó nàng ta đỏ hết cả mặt cả cổ, đến tay cũng đỏ lên.
Trương Tiểu Bảo đứng ở cạnh cửa nghe được lời này thì khuôn mặt thô ráp kia không hiểu sao cũng đỏ lên. Tiểu Muội đang nhìn lén chị dâu nhỏ nhà mình, lúc này quay đầu lại thấy đại ca nhà mình như thế thì cười cạc cạc quái dị, trào phúng hắn khó có lúc đỏ thẫm cả mặt.
Chuyện hôn nhân này cứ thế được định ra trong thời gian tia chớp chỉ có mấy canh giờ. Về ngày thành hôn, Kim bà mối lập tức nói sẽ đến trong trấn tìm thầy bói tính ngày. Nếu không phải Trương Tiểu Oản nói ngày sắp tàn rồi, sáng mai đi cũng được thì sợ là bà ta sẽ lôi kéo nàng đến trong trấn tìm người thật.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
51 chương