Bần Gia Nữ

Chương 179

Trương Tiểu Oản kinh ngạc, cất bước đi được một bước thì thấy Uông Vĩnh Chiêu bước nhanh đi tới như một cơn gió thổi tới trước mặt nàng. “Làm sao mà lại đổ nhiều mồ hôi thế này?” Trương Tiểu Oản vịn cánh tay hắn mà lau mồ hôi cho hắn. Nói xong nàng nhìn qua lồng ngực đẫm mồ hôi của hắn, lại giơ tay sờ ra sau lưng hắn thì thấy ướt sũng. Một lúc lâu sau Trương Tiểu Oản cũng đều không biết phải nói lời nào cho phải. Sau khi lau cổ cho hắn nàng siết chặt cái khăn ướt đẫm trong tay, miễn cưỡng mà cười cười nói, “Ta làm ngài sợ sao?” “Bỏ đứa nhỏ này thôi.” Uông Vĩnh Chiêu mở miệng, ngữ khí lãnh lẽo vô cùng, “Đợi Hoàng Sầm xem qua mạch, đình ngày lành rồi……” “Ngài đừng nói nữa,” Trương Tiểu Oản đánh gãy lời hắn sau đó lắc lắc đầu, biểu tình nghiêm túc mà nhìn hắn, “Ngài đừng nói nữa, đứa nhỏ sẽ không sao, ta cũng sẽ không sao, ngài yên tâm, sẽ không có việc gì.” Uông Vĩnh Chiêu cũng nhìn nàng, thật lâu không nói gì. Trương Tiểu Oản đỡ tay hắn, hai người nhìn nhau thật lâu, thẳng đến khi Uông Vĩnh Chiêu quay mặt đi, đỡ nàng vào nhà. Lúc này bà Bảy đã trở lại, Trương Tiểu Oản bảo bà ta đi nấu nước nóng mang tới. Lúc này là tháng bảy, trong trấn nơi nơi thiếu nước, cái giếng trong phủ thời gian này cũng chỉ đủ cho mọi người trong này dùng tiết kiệm. Trương Tiểu Oản cũng không muốn lãng phí nước tắm gội nên nàng chỉ dặn người gánh một thùng nửa nóng nửa lạnh tới. Đến lúc đó đổ một chậu ra lau người, lại đổ một chậu ra lau người là được. Sau khi nước tới nàng cởi áo cho Uông Vĩnh Chiêu rồi giúp hắn chà lưng. Ai ngờ hắn lại đè tay nàng lại để nàng ngồi lên giường còn hắn lấy khăn vải lau cho nàng rồi mới đứng dậy lau cho mình. Trương Tiểu Oản quả thật cũng mệt mỏi nên dựa vào gối đầu nhìn bóng hắn. Mấy năm nay Uông Vĩnh Chiêu không thay đổi quá nhiều, chỉ có đầu bạc hơn một chút, khóe mắt nhiều nếp nhăn hơn nhưng vì hắn không thích để râu nên râu cạo rất sạch sẽ. Gương mặt hắn nhìn có vẻ trẻ trung, dáng người cũng rắn chắc cường tráng nhờ nhiều năm không ngừng luyện võ. Theo năm tháng lắng đọng lại, trên mặt hắn trên người đều là hơi thở khiến người ta không thể nắm lấy. Một nam nhân có mị lực của chính mình như hắn khiến Trương Tiểu Oản đại khái có thể hiểu vì sao mấy năm nay bên ngoài luôn có một ít người lớn mật muốn tiến vào phủ, bò lên giường hắn. Nói gì thì nói, hiện tại bên cạnh hắn không có thiếp thất nào cũng có một phần trách nhiệm của nàng. Nàng quả thật cũng hy vọng hắn sẽ có chút dụng tâm với nàng, bởi vì chỉ có thế thì hắn mới vì nàng và con nàng mà suy nghĩ. Cho nên nàng dùng ôn nhu vây khốn hắn. Lúc trước hắn tàn nhẫn còn lúc sau nàng lại lợi dụng hắn. Ai thị ai phi, giữa bọn họ đã chẳng thể nói rõ. Việc đã đến nước này, Trương Tiểu Oản cũng xác thật nguyện ý đối xử tốt với hắn. Dù tiếp tục vây khốn hắn hay là bồi thường thì đều đúng, nhưng hắn đối tốt với bọn họ, ngày lại dài như thế, cuộc sống này chỉ cần có thể tốt một chút thì một chút. “Ngài có rảnh thì gọi Hoàng đại phu lại đây một chuyến giúp ta xem mạch được không?” Uông Vĩnh Chiêu lau người xong thì Trương Tiểu Oản đã cầm áo cho hắn thay, lại bảo hắn đi tới gần nàng, “Ngài lại đây.” Đợi hắn đến gần, nàng ngồi thẳng dậy mặc áo cho hắn. Đôi mắt Uông Vĩnh Chiêu nhìn qua cái áo trong hơi cũ, lại nhìn tay nàng đang buộc đai lưng cho hắn. Sau khi Trương Tiểu Oản mặc áo cho hắn xong nàng mới kéo hắn ngồi xuống hỏi, “Tốt không?” “Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ tóc nàng lại để nàng nằm xuống. “Đừng, để ta nằm bên ngoài đi.” “Không cần.” “Ta muốn nằm bên ngoài,” Trương Tiểu Oản lắc đầu với hắn, “Ngài đỡ ta đi, làm sao có thể ngồi đây chờ đại phu được.” Dứt lời nàng ngồi thẳng dậy, Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn trầm mặc ít lời lúc này không nói gì, chỉ đợi nàng ngồi dậy hắn đã duỗi tay bế nàng lên, đặt nàng ngồi ở phòng ngoài rồi mới mở cửa gọi người. “Đừng để mọi người biết.” Trương Tiểu Oản ở phía sau nhỏ giọng bồi thêm một câu. Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại gật gật đầu với nàng. Hoàng Sầm rất nhanh đã tới, sau khi bắt mạch ông ta nói rằng hơi thở của Trương Tiểu Oản đã ổn, cũng không đáng lo ngại lắm. Sau khi ông ta rời đi có gặp riêng Uông Vĩnh Chiêu và cũng đưa ra lý do như thế. Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì lạnh lùng nhìn ông ta nói, “Nửa canh giờ trước nàng thở hổn hển một trận, lúc đó cả người nàng không hề có sức, thế mà bây giờ ngươi lại nói hô hấp của nàng vững vàng sao?” Dứt lời hắn híp mắt nhìn Hoàng Sầm. Hoàng Sầm bị hắn nhìn chằm chằm thì chân mềm ra, đứng không vững và cười khổ nói, “Thật sự vững vàng, ngài cũng hiểu một ít kiến thức về kinh mạch, nếu ngài không tin thì tự mình có thể thăm mạch.” Uông Vĩnh Chiêu híp mắt nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu mới phất tay để ông ta rời đi. Đêm đó, Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn nắm lấy chỗ cổ tay của Trương Tiểu Oản. Đầu tiên nàng chỉ mỉm cười nhìn hắn vài lần rồi nhắm mắt lại an ổn đi vào giấc ngủ. Nàng cũng cảm thấy có khi thật là hung hiểm nhưng không hiểu sao nàng lại rất tin tưởng mình sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này. Cái này cũng không so được với khó khăn trước đây nàng gặp phải, có thể Uông Vĩnh Chiêu sẽ không hiểu nhưng từ ngày nàng đi vào thế gian này thì nguy hiểm đều theo chân nàng như hình với bóng. Quá nhiều lần nàng đều phải đánh cuộc mới sống được, nếu không nàng đã sớm chết. Với nàng mà nói thì cửa ải khó khăn lúc này cũng chỉ giống như vô số lần trước, không hơn tí nào. Nhưng nàng vẫn kiên định tin vào chính mình. Cho đến nửa đêm, Trương Tiểu Oản đều ngủ rất an ổn nhưng đến nửa đêm nàng đột nhiên bị một tiếng kêu to làm bừng tỉnh. “Lão gia……” Trương Tiểu Oản mới vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng Bình bà tử xuống giường, không đến bao lâu bà ta đã nâng đèn dầu đi tới. Trương Tiểu Oản đã ngồi dậy, nương ánh đèn nhìn thấy đầu Uông Vĩnh Chiêu đầy mồ hôi, miệng mím thật chặt…… Hắn còn chưa tỉnh lại nhưng hàm răng lại cắn đến rung động. “Chẳng lẽ là bóng đè?” Bình bà tử nhẹ nhàng hỏi một câu. Trương Tiểu Oản trầm ổn gật gật đầu, nàng chưa lên tiếng mà chỉ ra hiệu cho Bình bà tử đi lấy chậu nước và khăn vải. “Nhẹ nhàng một chút.” Cuối cùng nàng vẫn nhẹ giọng bổ sung một câu này. Bình bà tử lĩnh mệnh mà đi, Trương Tiểu Oản nhìn nam nhân đang run rẩy nằm trên giường, nhẹ nhàng vừa vỗ ngực hắn vừa nhẹ vuốt cánh tay hắn. Qua một hồi lâu thì cơ thể run rẩy của hắn mới bình tĩnh lại. Trương Tiểu Oản cúi đầu lại nhìn thấy hắn đang trợn mắt nhìn nàng. Trong mắt hắn tràn đầy tơ máu, cũng lộ ra mỏi mệt thật sâu. Trong đó còn có bi thương che trời lấp đất, vào giờ phút này những cảm xúc đó lộ ra không chút che giấu. “Ngài mệt mỏi rồi,” Trương Tiểu Oản nhìn hắn cười cười nói, “Ngủ tiếp đi, thiếp ở đây.” Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng rồi nhắm mắt lại, để mặc nước mắt của nàng rơi trên mặt hắn. Hắn quả thật mệt mỏi, trong mộng những binh sĩ từng đi theo hắn ngã vào cát vàng. Hắn đi rất lâu, bước qua vô số thi thể, cho rằng cuối cùng cũng bò được tới bên người phụ nhân này. Ai biết lúc hắn về nhà, lúc cửa lớn mở ra hắn lại thấy nàng đang ôm con của hắn ngã vào một biển máu. Hắn chạy tới muốn giữ chặt tay nàng nhưng không sao với tới được…… ***** Buổi chiều ngày hôm sau anh em Trương gia đến từ biệt Trương Tiểu Oản, nói là bọn họ muốn đi Đại Đông để mau bán chút đồ. Hôm qua bọn họ mang tới đây 10 xe hàng hóa đã bán được một nửa, đại khái tới ngày mai là chẳng còn gì để bán. “Bọn đệ theo lời tỷ dặn, mang đến toàn hàng khô, bồn gỗ, dao phay, kéo…” Trương Tiểu Bảo nói với Trương Tiểu Oản, “Mới vừa rồi đệ và Tiểu Đệ ra ngoài hỏi thì thấy mọi người ở đây thiếu vải cực kỳ, còn có nhà muốn mở cửa hàng muốn đệ mang vải và thuốc nhuộm tới. Đây là việc làm ăn lớn, vị quân nhân dẫn đường cho bọn họ nói nhà này đáng tin cậy vì thế đệ muốn nhận mối làm ăn này, tỷ xem được không?” “Nhà ai?” Trương Tiểu Oản hỏi Thính quản gia đang đứng ở bên cạnh. “Nhà họ Hỗ ở bên kia, trong nhà chỉ có một đứa con và mọt gia phó.” Thính quản gia vội vàng tiến lên nói. “Ngài thấy có đáng tin cậy không?” Trương Tiểu Oản lại hỏi một câu. “Đáng tin cậy.” Thính quản gia đáp. Trương Tiểu Oản nghe thế thì yên tâm, mỉm cười nói với Trương Tiểu Bảo, “Vậy nhận đi, mấy năm này công việc làm ăn của tỷ phu các đệ đều ở đây, nếu trong lòng thấy lưỡng lự thì cứ tới trong phủ hỏi ta hoặc hỏi Thính quản gai. Cần phải cẩn thận một chút, hiện tại các đệ không còn giống ngày xưa, cẩn thận không kẻ khác sẽ lợi dụng đó.” “Đã biết.” Trương Tiểu Bảo gật đầu. Trương Tiểu Oản quay đầu lại nói với Tiểu Đệ, “Hắn không nhìn thấu thì đệ phải nhìn chằm chằm, dù sao đệ cũng quen bên này hơn.” “Đại tỷ yên tâm đi.” “Trên đường phải cẩn thận chút, vạn sự phải nghĩ tới an toàn trước, nhớ chưa?” “Nhớ kỹ.” “Nhớ kỹ.” Trương Tiểu Oản lại dặn dò bọn họ vài câu mới bảo bọn họ lần tới đừng mang nhiều đồ cho nàng quá. Anh em Trương gia cũng gật đầu đồng ý hết. Bọn họ đi rồi, Thính quản gia mới ở bên cạnh nhỏ giọng nói để nàng yên tâm, “Ngài yên tâm, thương đội của bọn họ có người của lão gia hộ tống, mọi việc sẽ có người giúp đỡ.” Trương Tiểu Oản nghe được thì hơi sửng sốt sau đó bật cười. Đến chiều tối Trương Tiểu Oản để các bà tử làm một bàn đồ ăn lớn, còn nấu một nồi canh bổ. Trên bàn Uông Hoài Thiện biết hai người cậu của hắn muốn đi Đại Đông thì thở dài nói, “Cũng không biết lúc cữu cữu trở về thì cháu còn ở Sa Hà trấn không.” Trước kia khi còn ở cùng một chỗ sáng sớm cậu cả sẽ đưa hắn đi học đường, đến chiều cậu nhỏ lại đón hắn về. Khoảng thời gian đó đã theo hắn lớn lên mà một đi không trở lại. Lúc hắn nói cái này thì cực kỳ buồn bã, anh em Trương gia cũng im lặng, thậm chí cả miễn cưỡng cười cũng không được, khóe miệng hơi nhếch lên đã bi thương uể oải mà rũ xuống. Bọn họ một đường từ nam lên phía bắc, trên đường cũng thật nhiều gian nan khốn khổ nhưng vẫn tới nơi. Tất cả là vì để người một nhà có thể ở bên nhau, nhưng thế sự nào có đơn giản như thế. Có nhiều thời điểm còn chưa kịp ở bên nhau đã bị xô đẩy tách ra, ước nguyện ban đầu thường sẽ thay đổi không còn bộ dáng nguyên thủy nữa. Nhưng may mà người một nhà vẫn quan tâm lẫn nhau, có chị cả ở đây và bọn họ cũng ở đây đã là chuyện may mắn. “Khi nào cháu đi?” Lúc này Trương Tiểu Đệ đột nhiên lên tiếng. “Đầu tháng sau.” Uông Hoài Thiện nói xong câu này thì đi tới gần hắn nói ra một ngày. Vậy không sao,” Trương Tiểu Đệ tính tính ngày rồi nói, “Ta cùng đại cữu cữu của cháu chỉ làm mua bán trong hai ngày, trên đường về chúng ta còn có thể ở cùng nhau ba ngày.” Uông Hoài Thiện vừa nghe thấy thế thì đôi mắt kia lập tức sáng lên, “Vậy thì tốt, ba ngày kia cháu sẽ không làm gì, chúng ta mang cung tên lên núi đánh ưng nhé.” “Tốt.” Trương Tiểu Bảo nghe thấy thế thì cũng không nhịn được xoa tay hai cái, mặt nghiêm túc nói, “Tiểu Lão Hổ, đại cữu cữu đã 3-4 năm chưa dùng cung tên……” “Vậy tới lúc đó lại luyện,” Uông Hoài Thiện vung tay lên, “Nếu ngài bắt được ít thì mẫu thân sẽ phạt ngài buổi tối chỉ được ăn hai chén cháo.” Trương Tiểu Oản đang thêm canh cho Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thấy thế thì lắc đầu nói, “Nếu để người ngoài nghe thấy còn nói công tử gia nhà chúng ta bất kính với cữu lão gia đó.” Khi nói chuyện nàng cầm bát đặt trước mặt Uông Vĩnh Chiêu, nhẹ giọng nói với hắn, “Ngài uống thêm một chén nữa đi, cái này bổ khí.” “Hả, bổ khí?” Uông Hoài Thiện vừa nghe thế đã cầm bát của mình duỗi qua nói, “Mẫu thân cũng giúp con thêm một bát đi, hai ngày này con cũng thấy thở không nổi.” Trương Tiểu Oản nghe thấy thì buồn cười, cũng múc thêm canh cho hắn. Uông Hoài Mộ vẫn luôn an tĩnh nghe người lớn nói chuyện thấy vậy thì yên lặng gắp một miếng thịt lớn nhất, béo nhất trong bát của mình vào trong bát của đại ca hắn, vì sợ hắn hai ngày nay thở không nổi nên cần bồi bổ. Gắp xong Hoài Mộ còn nở một nụ cười bao dung an ủi anh mình khiến Uông Hoài Thiện hơi ngượng ngùng mà sờ sờ mũi. Anh em Trương gia thấy thế thì không nhịn được cười, nhưng rốt cuộc đây là chuyện của Uông gia nên bọn họ cũng không dám vượt qua Uông Vĩnh Chiêu mà quản. Lúc này hai người cúi đầu ăn cơm, nỗ lực ăn hết thịt chị mình gắp cho.