Bần Gia Nữ

Chương 176

Đến cuối tháng, Uông Vĩnh Chiêu bận thật sự, hắn ở Trung Nguyên tìm tới ba Tiết Trấn mỗi người cũng chọn ra Phán Quan giúp việc. Xong xuôi rồi Trương Tiểu Oản mới thấy hắn trở về. Đứa nhỏ trong bụng nàng cũng đã được hai tháng, mấy ngày nay tâm tình nàng bình thản, lúc tức ngực nàng sẽ thong thả đi lại, thật sự không thở nổi nàng mới nghỉ một hồi, đợi qua rồi mới cố gắng thong thả thở ra hít vào. Đây cũng là một cách luyện khí, xem như một loại tu hành. Nhưng muốn duy trì cũng khó, phải rất có nghị lực và năng lực chịu khổ nếu không sẽ không chịu nổi. Nửa đời này Trương Tiểu Oản có rất nhiều lúc phải kiên trì như thế vì vậy lúc này nàng chỉ cần bền bỉ luyện khí, cắn răng một cái rồi cũng trôi qua. Cứ thế qua gần một tháng nàng lại bắt buộc bản thân ăn đám ngũ cốc hoa màu cho dù ăn xong không nhịn được lại phun ra thì nàng lại vẫn cố gắng nạp vào. Cứ thế cố gắng qua một thời gian thì tinh thần của nàng cũng khá lên, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc lại hồng thêm vài phần. Ba tiết trấn đều có phán quan giúp việc, bọn họ đều là người đứng đầu mỗi trấn nên lúc này cũng bắt đầu xử lý những việc cần thiết. Phủ Tiết Độ Sứ lúc này cũng đỡ bận hơn, tiền viện cũng không còn bận rộn nhốn nháo nữa. Đầu tháng sáu Uông Vĩnh Chiêu cũng có thể nghỉ một hồi ở nhà, qua đến mấy ngày ngựa xe cũng lục tục đến chỗ bọn họ. Tuy là như thế nhưng mỗi ngày sớm tối Uông Vĩnh Chiêu đều sẽ đi ra ngoài một chuyến để điều tra các nơi. Trương Tiểu Oản lúc này mới thật sự nhàn xuống, chuyện trong phủ có Thính quản gia chăm lo, nếu có việc gì cần mới tới hỏi nàng. Không cần nghĩ Trương Tiểu Oản cũng biết đây là ý tứ của Uông Vĩnh Chiêu, hắn không muốn nàng phải quá vất vả. Trương Tiểu Oản cũng càng yên tâm dưỡng thai, nhưng thâm ý phía sau hành động này của Uông Vĩnh Chiêu nàng cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều. Bọn họ đã có hai đứa con trai, hiện nay trong bụng nàng còn có một đứa. Hai vợ chồng đã có ba đứa con, cũng coi như vợ chồng già rồi nên nàng cũng không nghĩ nhiều tới việc trước kia nữa. Hắn cũng không còn miệt mài theo đuổi những tò mò trong lòng mình, chỉ cần lúc đêm khuya hai người chung giường, chăn rơi trên mặt đất còn có người nhặt giúp đã là chuyện tốt. Sắc mặt Trương Tiểu Oản tốt lên thì sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu cũng tốt lên. Hắn nhìn nàng vì con trai cả mà chuẩn bị quần áo, nhà ở, làm điểm tâm thì cũng không cảm thấy quá chói mắt. Qua mấy ngày Uông Hoài Thiện rốt cuộc cũng tới Sa Hà trấn. Hắn đếm vào đêm, lúc nhìn thấy bia đá ghi tên trấn thì hắn cho thả tín hiệu. Pháo hiệu bay vút lên không trung, Trương Tiểu Oản ngồi trong phòng dùng bữa không biết sao lại buông đũa đứng dậy. Nàng đi ra cửa lớn nhìn vài lần rồi lại quay đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu. “Hẳn là hắn đã tới.” Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái, đạm mạc nói, “Ngồi ăn xong đi.” Dứt lời hắn lại nói với Đại Trọng đứng ở cửa, “Đi múc nước để đại công tử rửa tay.” “Vâng.” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì ngồi xuống, sau đó quay đầu gọi bà Bảy và bà Tám đi làm thêm vài món ăn. Lúc này nàng mới vươn tay vỗ vỗ ngực mình, cười nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Không biết làm sao vừa rồi ta lại nghĩ có phải hắn đã sắp về hay không?” Uông Vĩnh Chiêu duỗi chiếc đũa tiếp tục ăn cơm không nói gì. “Bảo Hoài Mộ cũng tới đây.” Trương Tiểu Oản khẽ mỉm cười, trong ánh mắt đều có ý cười. Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái, gật gật đầu. “Bình bà, đi đem Hoài Mộ tới đây.” Trương Tiểu Oản vội nhìn về phía Bình bà tử. Thấy nàng vui sướng nên Bình bà cũng mỉm cười, đáp vâng rồi vội vàng đi xuống. Hoài Mộ vừa mới tới thì cửa chính đã truyền đến tiếng bước chân, không đến một lúc tiếng bước nhanh đã biến thành tiếng chạy. Ngay sau đó giọng nói vang vọng mang theo tiếng cười kia đã truyền tới, Hoài Thiện chưa vào tới nhà đã cười gọi vang, “Mẫu thân, Hoài Mộ, phụ thân đại nhân, con đã về……” Trương Tiểu Oản đã đứng lên, cười nhìn Uông Vĩnh Chiêu đang mặt lạnh một cái, không kịp nói gì với hắn thi đã mỉm cười tiến lên đón con nàng. Nhưng lúc nhìn thấy hắn nàng đã ngạc nhiên, “Làm sao lại không đi giày?” Uông Hoài Thiện đã chạy tới bên người nàng, tinh tế nhìn nàng một cái, nghe thấy lời này thì lại rụt rụt đôi chân trần trên sàn nhà một cái rồi mới vui mừng nói với mẹ hắn, “Vốn con có mặc giày mới ngài làm cho nhưng mới được hai ngày đã dính toán cát. Con đau lòng nên đổi đi giày cũ có điều nó rất là thối nên con mới cởi ra, rửa sạch chân rồi mới đi tới đây. Mẫu thân nhìn xem chân con có sạch không?” Nói xong hắn lôi kéo tay Trương Tiểu Oản để nàng cúi đầu nhìn chân hắn. Lúc này đôi mắt hắn lại không khỏi nhìn trộm mẹ mình, thầm nghĩ mặt nàng có phải trắng hơn, tóc có phải lại dài ra không. “Còn ra thể thống gì!” Lúc này Uông Vĩnh Chiêu đập bàn quát. “Hoài Mộ……” Uông Hoài Thiện lại như không nghe thấy tiếng bạo rống của hắn, chỉ làm mặt quỷ với mẹ mình. Hắn biết mình không thể lại quấn lấy mẹ mình nói chuyện nếu không vị Tiết Độ Sứ kia sẽ bị chọc giận điên lên. Vì thế hắn ôm Hoài Mộ lên, đặt trên đầu vai sau đó cười hì hì nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Thỉnh an phụ thân, thấy ngài tinh thần tốt thế này thì thật tốt. Ngài còn có sức mà mắng hài nhi……” Trương Tiểu Oản vừa bảo Bình bà tử đi vào trong phòng lấy giày cho hắn thì nghe thấy lời này. Nàng không khỏi lắc đầu thở dài nói, “Không quy không củ.” “Ca ca……” Hoài Mộ ôm đầu anh trai hắn, nhỏ giọng nói với anh mình, “Hoài Mộ rất vui mừng khi ca ca về, huynh buông đệ xuống đi, đừng chọc phụ thân tức giận.” Uông Hoài Thiện vừa nghe thế đã hạ hắn xuống, ôm hắn vào trong lòng giả vờ không vui nói, “Có thấy vui chỗ nào đây, có lẽ đệ muốn giúp đỡ phụ thân đại nhân bát nạt ta hả?” “Nào có, nào có……” Hoài Mộ vừa nghe thấy thế đã nóng nảy liên tục khoa tay múa chân phủ nhận, miệng vội giải thích, “Mẫu thân nói lúc nào cãi nhau với phụ thân là bụng lại đau. Bây giờ trong bụng nàng có đệ đệ, không thể đau bụng được!” Uông Hoài Thiện vừa nghe xong thì cả người lập tức cứng đờ, qua hồi lâu hắn mới buông Hoài Mộ có chút bị dọa sợ xuống, trầm mặt hỏi Trương Tiểu Oản, “Lại có đệ đệ sao?” Lúc nói chuyện giọng hắn còn mang theo nức nở, Trương Tiểu Oản nghe được thì đau đầu. Quả nhiên thấy nàng không nói gì đứa con trai cả này đã lập tức quay đầu muốn chạy ra ngoài cổng lớn. “Ai……” Trương Tiểu Oản lập tức đỡ bụng kêu một tiếng, chỉ thế thôi mà người ngoài cửa đã vội quay đầu nhìn nàng, bước chân do dự, trong ánh mắt tràn đầy tủi thân. “Mau trở lại,” Trương Tiểu Oản vẫy tay với hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Đừng nháo với mẫu thân.” “Không ai nói với con hết, trong thư ngài cũng không nói.” Uông Hoài Thiện đứng ở cửa rống lên. Cái bộ dạng rống to của hắn giống hệt cha hắn. Trương Tiểu Oản không nhịn được lại đau đầu, nàng ngồi xuống, kéo Hoài Mộ nhét vào lòng Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang xanh mặt rồi mới nói với Hoài Thiện, “Mau mau lại đây.” Giọng nàng có chút lo âu khiến Uông Hoài Thiện chần chờ một chút. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu lại càng đen mặt hơn. Uông Hoài Thiện thấy mặt Uông Vĩnh Chiêu đã khó coi đến cực điểm thì đột nhiên lại vui vẻ. Hắn đi chân trần nghênh ngang đi tới, nhưng vừa đến trước mặt Trương Tiểu Oản thì mặt hắn lại méo xệch, miệng vô thức bĩu ra. “Ngài bảo con tới làm gì?” “Lúc viết thư cho con ta còn không biết mình mang thai.” Trương Tiểu Oản lắc đầu giải thích với hắn. Nàng nói, “Ta luôn ngóng trông con về, nếu lai nháo với ta thì con định làm Thiện Vương rồi tướng quân như thế nào?” Lúc này Bình bà tử vội mang giày tới, Trương Tiểu Oản lấy giày cho hắn nói, “Mau đi vào.” “Mẫu thân đi cho con.” Uông Hoài Thiện nâng bàn chân to của hắn lên, không để ý tới lời Trương Tiểu Oản nói. Nhưng hắn vừa nâng lên thì bên kia đã có cái đũa ném về phía hắn. Uông Hoài Thiện chợt vung chân tránh thoát, lại thấy cái đũa rơi xuống đất làm tro bụi bay đầy. Hắn làm như bị kinh hách mà há to miệng, nhìn Trương Tiểu Oản tủi thân nói, “Ngài nhìn xem, ông ta lại đánh con.” Trương Tiểu Oản hiện nay làm sao chịu được hắn nháo thế này. Nàng đứng lên tàn nhẫn véo tai hắn, lạnh lùng thốt lên, “Nếu còn không quy củ thì đến phòng khách mà ở, không được ở đây.” Mỗi lần hắn về đều phải nháo một hồi mới tâm an nhưng hiện nay nàng làm gì có nhiều tinh lực mà cho hắn nháo. Nàng chỉ đành tàn nhẫn. “Mẫu thân……” Uông Hoài Thiện kêu to. Uông Hoài Mộ ngồi trong lòng cha hắn nghe thấy anh trai thật là vô lý thì e lệ vươn tay che mắt. “Mặc vào.” Trương Tiểu Oản cầm đôi giày mới đánh hắn sau đó mới đi qua bên cạnh nhúng khăn vào chậu nước ấm rồi mang tới lau mặt lau tay cho hắn. Lúc này nàng cũng không nhìn sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu mà chỉ lo lau mặt cho con nàng. Thấy hắn thành thật ngồi thì sắc mặt nàng mới nhu hòa xuống, nhịn không được hỏi hắn, “Mang theo bao nhiêu người tới?” “180 người.” “Ở đâu rồi?” “Phía sau.” “Bảo con trai cả của Thính quản gia dẫn bọn họ tới chỗ quân doanh của phụ thân con có được không?” Uông Hoài Thiện nghe được thì bĩu môi đáp, “Cũng được.” Trương Tiểu Oản nhẹ gõ đầu hắn mắng, “Phải nói thế nào?” “Tạ ơn phụ thân đại nhân.” Uông Hoài Thiện chắp tay vái, nhưng mắt cũng không thèm nhìn Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà nhìn hắn một cái rồi thu ánh mắt đút cơm cho Hoài Mộ. “Lão gia……” Trương Tiểu Oản gọi hắn. “Đại Trọng, đi đi.” Uông Vĩnh Chiêu cũng không ngẩng đầu lên nói. “Vâng.” Đại Trọng đáp vang dội một tiếng rồi chạy ra ngoài cửa. “Có ăn cơm luôn không, một lát nữa con phải ra ngoài đúng không?” “Vâng, con phải đi quân doanh xem một chuyến.” Lúc này Uông Hoài Thiện ngồi ngay ngắn, thấy mẹ hắn lấy cho hắn một bát cơm thật đầy thì ánh mắt không nhịn được ôn nhu hơn hẳn. Hắn đón lấy bát cơm, cầm lấy đũa Trương Tiểu Oản đưa rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến. Lúc này bà Bảy và bà Tám bưng đồ ăn Trương Tiểu Oản dặn làm lên, Uông Hoài Thiện thấy đều là đồ hắn thích ăn thì vội gắp lia lịa, một lát đã ăn như gio cuốn mây tan. “Ca ca chậm một chút, chớ có sặc.” Hoài Mộ đã ngồi vào một bên, nhìn Lão Hổ ca ca của hắn có vẻ rất đói bụng, hẳn là ở bên ngoài rất khổ, cơm cũng chưa từng được ăn no nên hắn không khỏi lo lắng gắp đồ ăn cho anh mình. Hắn còn tri kỷ dặn dò, “Huynh đừng ăn quá nhanh, sặc thì không tốt.” “Biết, đã biết, đệ cũng ăn đi……” Uông Hoài Thiện thấy Hoài Mộ quan tâm săn sóc mình thì cũng nhét một miếng thịt viên vào miệng hắn khiến miệng hắn phùng ra. Những lúc không có anh trai thì Hoài Mộ ăn uống đều lịch sự văn nhã, hiện nay trong miệng là viên thịt lớn nên hắn cũng không biết phải phun ra hay nuốt vào. Hắn chỉ đành nhăn mặt nhỏ chậm rãi nhai nuốt xuống. Trương Tiểu Oản thấy được cảnh này thì nở nụ cười. Lúc này nàng thấy sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu vẫn khó coi vô cùng nên vội gắp đồ ăn cho hắn, nhẹ nhàng mà cười nói: “Ngài cũng ăn đi.” Uông Vĩnh Chiêu không nói gì, lúc này Uông Hoài Thiện lại duỗi tay gắp rau xanh, nhân tiện chặn cha hắn lại, sau đó nhàn nhạt nói, “Mẫu thân ăn đi.” Mắt Uông Hoài Thiện co lại, nhìn mẹ hắn một cái thấy nàng đang ôn nhu nhìn hắn, bên miệng là ý cười không ngăn được, bên trong tràn đầy vui mừng thì cũng thu đũa lại “A” một tiếng và tiếp tục ăn. Chỉ bằng cái này trong lòng hắn đã an ổn hơn nhiều, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại.