Bần Gia Nữ

Chương 147

Đến sinh nhật của Hoài Thiện vào tháng 9, Trương Tiểu Oản đợi một ngày cũng không chờ được tin hắn đưa về. Cuối mùa thu ở Đại Phượng triều cũng dần dần trở nên lạnh hơn. Con dân trong nhà có lương thực nên cũng bắt đầu trồng đồ ăn mùa đông. Huyện nha cũng lục tục cho người đòa kênh, sửa đường. Trai tráng đều tổ chức lên núi đi săn, kiếm thêm thức ăn và tiền sinh hoạt. Cả vương triều đều bừng bừng sinh cơ, mọi người mang theo khí thế ngất trời đối với việc sinh tồn. Vào tháng 9 này Hoài Mộ cũng có tiên sinh của riêng mình. Trương Tiểu Oản vốn định nhờ Mạnh tiên sinh tới dạy hắn nhưng ông ấy chỉ ở Thiện Vương phủ, không muốn tới Thượng Thư phủ. Ông ấy nói với Trương Tiểu Oản là đời này có một đệ tử như Hoài Thiện với ông ta đã may mắn lắm rồi. Hiện tại ông ấy đã có tuổi, hai mắt đã mờ nên không thể dạy ai nữa. Trương Tiểu Oản muốn đón ông ấy về dưỡng lão nhưng Mạnh tiên sinh tự biết nếu ông ấy đến Thượng Thư phủ thì chỉ càng khiến hoàng đế chú ý tới bên này vì thế cũng cự tuyệt. Nhưng lời này chẳng ai dám nói ra. Trương Tiểu Oản cảm ơn ân đức của ông ấy với Hoài Thiện nhưng lại không có biện pháp gì để thuyết phục nên cũng chỉ đành lệnh cho quản gia của Thiện Vương phủ chăm sóc ông ấy thật tốt. Cứ ba bốn ngày nàng lại đi thăm ông ấy một hai canh giờ, cùng ông ấy chơi cờ, uống mấy ngụm trà xanh. Tháng này Lưu Khương thị lại tới hai lần nữa. Một lần Trương Tiểu Oản ngất đi ngay trước mặt bà ta, không đến vài ngày đã có không ít người bên ngoài biết Uông phu nhân bị mợ của mình dồn ép đến ngất xỉu. Lời này vừa truyền ra thì Lưu Khương thị không bao giờ dám tới nữa vì sợ Trương Tiểu Oản lại có chiêu gì. Hiện tại Lưu Nhị Lang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió nên không thể gây chú ý gì mà chỉ nguyện mọi thứ nhanh chóng ổn định lại. Vì thế ông ta cũng không dám có động tác gì. Lần này Uông Vĩnh Chiêu chưa động thủ thì khốn cảnh đã bị Trương Tiểu Oản giúp hóa giải hơn phân nửa. Trong đoạn thời gian này hắn cũng chỉ quan sát hành động của nàng mà không hề nhúng tay vào. Hắn chỉ thấy một ngày nàng ăn mặc chỉnh tề đi kết giao với đám nữ quyến sau đó vài hôm nàng lại mặt mày tiều tụy đi gặp Lưu Khương thị, rồi lại nghe thấy nàng ôm ngực ngất đi. Nàng không đao to búa lớn, chỉ toàn tươi cười dịu dàng, cử chỉ dịu dàng nhưng Uông Vĩnh Chiêu vẫn thấy được nồng đậm sát khí trong đó, giống như chỉ cần một mình nàng cũng có thể mở một đường máu. Việc này qua đi nàng lại trầm tĩnh, không thường đi ra ngoài nữa. Đêm hôm đó Uông Vĩnh Chiêu hỏi nàng, “Vì sao không tiếp tục tham gia tiệc xã giao? Có cả thiệp mời của Thái Sư đó.” Phụ nhân trong lòng ngực thở dài nói với hắn, “Cây to đón gió, ta không thể lại cho ngài thêm phiền toái.” Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì nở nụ cười, nhịn không được hôn lên miệng nàng. Sau một lúc lâu, hắn khàn giọng cười nói, “Ngươi đúng là hiểu rất rõ.” ******* Trương Tiểu Oản ở bên ngoài giao lưu với đám nữ quyến của quan viên thì trong lòng cũng hiểu nàng được người ta nể mặt chẳng qua nhờ phúc của Uông Vĩnh Chiêu phúc. Nàng không cho rằng mình khóc mấy hồi là đám nữ nhân đó sẽ thật sự đồng tình với mình. Những việc này vẫn là do đám nam nhân khống chế, chẳng qua bọn họ lấy cớ do hậu trạch thổi gió để dễ bề nói chuyện khi ở trên triều mà thôi. Bởi vì kể cả Hoàng Thượng cũng không thể giết nữ nhân trong nhà văn võ bá quan, cũng không thể bịt miệng bọn họ đúng không? Miệng lưỡi của nữ nhân nói đến nói đi thì không chỉ truyền tới trong triều mà còn truyền tới trong dân gian. Cho nên dù thanh danh hoàng đế lan xa thì chuyện của công thần, Vương gia khác họ Uông Hoài Thiện cũng sẽ lan xa khắp triều đình trên dưới. Thiện Vương lúc trước cùng hoàng đến chinh chiến với Đại Hạ, sau đó lại chém đầu quan tham ô, hiện nay lại không ngừng đi tới biên cương tiêu diệt quân địch. Một thần tử tận trung báo quốc như hắn cũng chỉ có hoàng đế thánh minh thế này mới có được. Những gì nên nói với bên ngoài đã nói xong nên Trương Tiểu Oản tạm thời không ra ngoài, nhưng nàng cũng không rảnh rỗi. Mấy ngày nay nàng chuẩn bị trong ngoài không biết bao nhiêu lễ vật cho người ta, tiền bạc cần dùng nhiều nên thiếu thốn khiến nàng quẫn bách không thôi. Nhiều năm nay nàng chưa từng phải lo tiền bạc, ăn gì mặc gì nàng đều không cần đắn đo nhưng vẫn cảm thấy mình nghèo đến leng keng. Ngày đó nàng đang ở trong phòng tính toán sổ sách đến khuya thì Uông Vĩnh Chiêu trở về nhưng nàng vẫn gảy bàn tính không ngừng. Uông Vĩnh Chiêu ngồi xuống bên người nàng hồi lâu cũng không thấy nàng nhìn hắn một cái vì thế hắn giận dữ mắng, “Đã mấy ngày rồi sao vẫn còn tính?” “Chưa xong,” nghe thấy hắn tức giận, Trương Tiểu Oản dừng bàn tính trong tay, ngẩng đầu không nhịn được thở dài nói với hắn, “Ta không chỉ tính tiền bạc trong tay Hoài Thiện mà còn tính cả của ngài……” “Ta?” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày. Trương Tiểu Oản đem sổ sách nhà kho chung và nhà kho riêng của Thượng Thư phủ đưa cho hắn xem rồi nói, “Ngài xem đồ được thưởng dùng để hiếu kính phụ mẫu, sau đó trong hai tháng này mang ra ngoài tặng cũng đã mất hơn nửa. Ta nghe Thính quản gia nói đợi đến cuối năm quan viên khắp nơi tới báo cáo công tác thì ngài còn phải chi bạc thưởng cho người ta đúng không?” Uông Vĩnh Chiêu đạm nhiên nói, “Ta có cách kiếm tiền, ngươi không cần lo lắng.” “Ta không lo lắng,” Trương Tiểu Oản đưa danh sách tài sản của Hoài Thiện ra cho hắn xem rồi mới nhàn nhạt nói, “Hoài Thiện không ở nên đều nhờ ta quản lý mấy cái này. Ngài giúp ta nhìn xem chỗ này có cách nào kiếm được bạc không?” Uông Vĩnh Chiêu kinh ngạc mà nhìn nàng, lại lật qua danh sách rồi mới nói, “Ngươi nhìn ra cái gì rồi?” “Ta……” Trương Tiểu Oản thật sự cười đến chua xót. Nàng không cẩn thận ở trong nhà kho riêng của hắn nhìn thấy mấy cuốn sổ sách nên mới biết Uông Vĩnh Chiêu kiếm bạc bằng cách nào, “Ta chẳng nhìn thấy gì, chỉ biết ngài quả thật có biện pháp kiếm tiền.” Tiền bạc do Hoàng đế thưởng và người dưới hiếu kính thì có thể có bao nhiêu? Mà mấy năm nay sổ sách kia lại cuồn cuộn ghi không biết bao nhiêu bạc đổ về. Mặc kệ là đàng hoàng thu được hay trộm được thì cũng nhiều hơn rất nhiều so với số mà nàng biết được. Vậy ở bên ngoài Uông Vĩnh Chiêu hẳn là có không phải ngân khố mà là kim khố. Nhưng việc này sợ là cực kỳ bí mật, nếu hoàng đế biết thì già trẻ Uông gia khả năng chẳng ai thoát được. “Ta xác thật có,” Uông Vĩnh Chiêu nhìn chằm chằm nàng, miệng nhàn nhạt nói, “Ta có một mỏ bạc, quân đóng ở nơi đó là người của ta, quan huyện cũng đều là người của ta hết.” “Vị kia cũng biết sao?” “Không biết.” Uông Vĩnh Chiêu híp híp mắt, “Lúc này nếu hắn biết dù chỉ một chút thì chính là họa diệt môn.” Trương Tiểu Oản nghe được thì cười cười, không hề nói nữa mà chỉ cầm lấy sổ sách tiếp tục ấn theo cách của mình mà sao chép trên giấy. Thấy nàng không nói gì Uông Vĩnh Chiêu hỏi: “Không hỏi gì sao?” “Hỏi cái gì?” “Không hỏi vì sao ta lại to gan lớn mật như thế sao?” Trương Tiểu Oản trầm mặc một hồi, sau đó nàng cẩn thận mà nhìn con số trên sổ sách rồi sao chép, miệng nhẹ nhàng nói, “Ngài còn có thể như thế nào, nhiều binh phải nuôi như thế, có nhà ai không cần tiền để sinh sống đâu? Người làm trong phủ lớn bé đều là người của ngài, có người nào không cần tiền, ngài có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng cần tiền duy trì.” Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì yên lặng, ngón tay nhẹ gõ lên bàn không biết đang nghĩ cái gì. Một lát sau hắn hỏi, “Ngươi đang làm gì?” “Chép sổ sách sau đó mang đi đốt đi. Mấy ngày nay ta muốn dọn sạch nhà kho một lần, bảo đảm trừ ngài và ta thì không ai biết được bí mật trong đó.” Trương Tiểu Oản cầm sổ sách trong tay đưa cho Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ngài xem xem.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn sổ sách nàng đưa qua, đầu tiên là hắn nhìn lướt qua sau đó lại cẩn thận xem rồi mới đưa sổ sách kia cho nàng nói, “Ngươi xem mà làm.” Trương Tiểu Oản cười nhìn hắn một cái rồi nhẹ xoa xoa tay bắt đầu sao chép. “Sao ngươi lại biết nhiều thế?” Uông Vĩnh Chiêu ở một bên hỏi. Trương Tiểu Oản không trả lời, chỉ cúi đầu không nói. Hắn thấy nàng không nói thì cũng không hỏi mà tự cởi giày nằm lên giường, nương ánh đèn nhìn khuôn mặt đang cúi của nàng. Khóe miệng nàng lúc này nhu hòa, dưới đèn dầu mờ nhạt nàng ôn nhu trầm tĩnh cực kỳ. Lúc hắn cho rằng mình đã hơi hiểu nàng thì trong nháy mắt nàng lại biến ra một bộ mặt khác khiến hắn không thể không đuổi theo nhìn. Hắn muốn hiểu rõ trong lòng nàng rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật người khác không muốn biết. ******* Giờ ngọ ngày hôm nay Uông Vĩnh Chiêu gọi nàng tới tiền viện cho nàng xem số ngân lượng hắn lấy được của Vân Châu và Thương Châu. Trương Tiểu Oản xem xong thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Ngươi còn thiếu bao nhiêu?” Lúc này Uông Vĩnh Chiêu giương mắt nhìn nàng hỏi. “Không cần, nhà kho đã đủ cho ta dùng, đợi lúc nào ngài cần dùng thì lại nói.” Nửa câu sau của Trương Tiểu Oảnv vẫn đề cập đến Uông Vĩnh Chiêu. Nàng và hắn đã không còn phân biệt lợi ích của ta của ngươi nữa rồi. “Ngươi còn muốn cái gì?” Uông Vĩnh Chiêu lại hỏi nàng một câu. Trương Tiểu Oản không thể né tránh ánh mắt hùng hổ dọa người của hắn nên cũng chỉ đành nhìn thẳng sau đó thở dài, đứng lên đi tới ngồi lên đùi hắn. Nàng dựa vào ngực hắn, không nhanh không chậm nói, “Ngài cũng đừng hỏi ta thiếu cái gì. Lúc này ngài khó khăn, ta sẽ không gây thêm phiền toái gì cho ngài. Nếu có gì ta không nghĩ ra thì ngài chỉ điểm vài câu là được.” “Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi cái đó.” Uông Vĩnh Chiêu vẫn kiên quyết giữ ý mình. Trương Tiểu Oản nghe thấy thì có chút buồn cười giương mắt nhìn hắn nói, “Vậy ngài đừng đi hậu viện nữa.” “Hả?” Uông Vĩnh Chiêu nhướng mày. Trương Tiểu Oản cười khẽ ra tiếng, giơ tay xoa xoa khóe miệng mím chặt đến khắc nghiệt của hắn nói, “Ngài đừng đi.” Uông Vĩnh Chiêu còn muốn nói lời gì nhưng Trương Tiểu Oản không đợi hắn nhiều lời đã ngẩng đầu dùng môi ngăn chặn hắn lại. Mẫy nữ nhân trong hậu viện không phải phong hàn thì chính là không khỏe, cũng không biết là ai chọc phải tổ ong vò vẽ nhưng liên tiếp bảy tám người đều như thế. Trương Tiểu Oản đang thu thập không để bọn họ tác quái vào lúc này thế nên tự nhiên Uông Vĩnh Chiêu không thể tới đó. Nếu hắn đi thì nàng sẽ càng có thêm nhiều phiền toái. Đến lúc đó đám nữ nhân kia ỷ vào việc được yêu thương, mỗi người đều muốn Thượng Thư đại nhân tới làm chủ cho mình thì nàng làm gì có nhiều sức lực mà đi dây dưa với bọn họ. Uông Vĩnh Chiêu xác cũng không phải người đa tình, mấy ngày nay hắn cũng không đến hậu viện nhưng cũng không phải mỗi ngày đều nghỉ ngơi ở chủ viện với nàng. Nửa tháng nay hắn chỉ ở trong viện của nàng 7,8 ngày, lúc khác hắn ngẫn nhiên sẽ nghỉ 2,3 ngày ở tiền viện còn thời gian còn lại nàng cũng không biết hắn ở đâu. Có khi nàng cũng hỏi Thính quản gia nhưng ông ta đáp không biết, sau vài lần như thế nàng cũng không hỏi nữa. Ngày ngày hỏi hắn ở đâu cũng chưa chắc đã khiến Uông Vĩnh Chiêu tin là nàng ân cần như thế vì vậy thà cứ đối xử với hắn thật tốt những ngày hắn tới là được. Trương Tiểu Oản cũng biết tình yêu của nam nhân không thể tiêu hao, nếu là ngày thường thì nàng tự nhiên sẽ mặc kệ để Uông Vĩnh Chiêu đi hậu viện ôm mỹ nhân hoặc lại cưới thêm vài di nương nữa. Cái này thực ra chẳng liên quan gì đến nàng, nhưng chuyện đã tới nước này thì nàng vẫn muốn dựa vào tình yêu của Uông Vĩnh Chiêu đối với nàng để chống đỡ. Nói tàn khốc một chút thì chân tướng chính là hiện tại Hoài Thiện chỉ có dựa vào hắn mới có thể sống sót. Binh mã, ngân lượng, lương thảo, những thứ này nàng căn bản không thể cho con nàng nhưng trong tay Uông Vĩnh Chiêu đều có. Mà ở trong mắt Uông Vĩnh Chiêu thì có lẽ hắn cũng có một hai phần tình cảm cha con với Hoài Thiện. Nhưng một hai phần này tình cảm này thì dùng được gì? Ngày nào đó nếu hắn phải quyết định lựa chọn hy sinh Hoài Thiện, nếu không có nhân tố nào ngăn trở thì hắn sẽ chẳng khác gì Tĩnh hoàng cao cao tại thượng kia. Bọn họ đều là dùng xong thì ném. Mà nàng hiện tại cũng trong tình trạng đó. Nếu nàng không thể cho Uông Vĩnh Chiêu thứ hắn muốn thì ngày nào đó hắn quay đầu lại cũng sẽ nghĩ cách giết nàng. Đó chỉ là chuyện trong nháy mắt. Nói đến đây nếu không phải Uông Vĩnh Chiêu còn có hứng thú với nàng thì lúc nàng phát hiện ra ngân khố của hắn sợ là đã bị hắn giết người diệt khẩu. Mà nàng nói ra lời này chẳng qua là muốn thắt chặt dây thừng trói hắn và mình, không cho hắn thoát khỏi liên quan tới nàng và Hoài Thiện. Cho nên trên đời này ai có thể thật sự phân rõ thị phi tốt xấu chứ? Trương Tiểu Oản cũng không cảm thấy mình vô tội, tự nhiên cũng không dám tự nâng giá trị con người mình rồi cho rằng ở trong mắt Uông Vĩnh Chiêu nàng vĩnh viễn đều là vầng trăng sáng thanh khiết. Hiện nay chẳng qua nàng đối xử với hắn tốt một chút, để hắn đặt nàng trong lòng, thêm vài phần ân ái, vài phần mặt mũi để nàng dựa vào đó đòi hắn thêm chút lợi ích mà thôi. ******* Sau tháng 9, thời tiết tháng mười lập tức lạnh xuống. Nửa đêm hôm đó vốn Trương Tiểu Oản đang ngủ một mình lại đột nhiên cảm thấy bên người lạnh băng đến bừng tỉnh. Nầng mở mắt ra thì đồng thời sờ thấy một cánh tay nam nhân ở bên cạnh. “Làm sao vậy?” Trương Tiểu Oản bị cảm giác lạnh băng trên tay khiến cho kinh sợ, lập tức muồn bò từ trên giường xuống đất. “Đừng đi.” Người phía sau thô lỗ túm lấy tóc nàng. “Ta muốn xem ngài.” Trương Tiểu Oản trở tay giật được tóc mình ra sau đó đi đốt đèn dầu. Lúc ngọn đèn sáng ngờ nàng mới nâng lên nhìn rồi lập tức ngây người. Nàng nhìn Uông Vĩnh Chiêu trước ngực, trên cánh tay đều bọc vải trắng thấm máu thì lập vội hỏi, “Đây là làm sao?” Uông Vĩnh Chiêu lại không kiên nhẫn nói, “Mau tắt đèn đi ngủ, một nữ tắc như ngươi hỏi nhiều thế để làm gì?” Trương Tiểu Oản để đèn dầu lên đầu giường, khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, giơ tay sờ đống vải băng vết thương trên người hắn rồi trầm giọng nói, “Không được, phải bôi thuốc rồi băng bó lại đàng hoàng.” “Lại đây, ngủ.” Uông Vĩnh Chiêu đã rất không kiên nhẫn mà vươn tay ra túm lấy nàng mạnh mẽ kéo tới bên người. Vì động tác này mà vết thương trên tay hắn lại nứt toạc, máu tươi xuyên qua vải trắng chảy xuống nhưng hắn không thèm để ý. “Đại công tử……” Trương Tiểu Oản bị hắn dọa, thấy hắn còn đang trừng mắt nhìn mình thì nàng cũng bực. Nàng bị hắn túm lấy nhưng lại đừng lên, hung hăn đạp lên đùi hắn một cái sau đó dẫm chân xuống mặt giường. Nàng để xõa tóc dài lạnh lùng nói với hắn, “Ngài không muốn chết thì để ta đi lấy thuốc đến xử lý cho ngài.” Nói xong nàng nhảy xuống giường, cực nhanh mà đi xong giày rồi đi đến cửa. Lúc này nàng lại lo lắng đi về, xốc chăn lên xem trên đùi hắn không bị thương thì mới nhẹ nhàng thở ra rồi đi tới cạnh cửa. Lúc nàng hung hăng gào “Đại công tử” thì Uông Vĩnh Chiêu đã không nói lời nào. Hắn thấy nàng xinh đẹp lại nhanh nhẹn nhảy xuống giường, mặc giày, nhanh chóng đi đến bên cửa lại lộn về xem chân hắn. Lúc nàng đi tới cạnh cửa hắn mới hơi kéo khóe miệng đang nhếch cao xuống, lãnh đạm nói một câu, “Áo ngoài còn không mặc đã muốn ra cửa là muốn ta mất mặt sao?”