Bần Gia Nữ

Chương 108

Trương Tiểu Đệ vừa đi thì mấy ngày liền Trương Tiểu Oản đều ăn uống không được. Trương Tiểu Bảo tri kỷ tới thăm nàng nhưng vừa thấy hắn Trương Tiểu Oản đã phát hỏa, cầm gậy gộc đánh hắn. Trương Tiểu Bảo né tránh nhưng cũng bị đánh vài gậy tàn nhẫn, đau cực kỳ. Triệu Quế Đào cũng cõng con trai tới, nhưng chỉ dám ở một bên “Ai da” “Ai da” mà đau thay chồng mình chứ không dám mở miệng xin tha câu nào. Thằng nhóc Trương An Bình của nhà bọn họ mới được 1 tuổi, nhìn thấy cảnh này thì tưởng đại cô đang chơi đuổi bắt với cha hắn vì thế vỗ bàn tay nhỏ cười khanh khách cổ vũ cho cô và cha mình. Trương Tiểu Oản đánh vài cái thì đánh không nổi nữa, Triệu Quế Đào lập tức đi qua nhét nhóc béo vào tay nàng rồi kéo Trương Tiểu Bảo chạy đến bếp nói, “Đại tỷ, để bọn muội nấu cơm cho ngài nhé.” Nói xong nàng đã chạy, đổi thành Trương Tiểu Oản ôm Trương An Bình. Nhìn đôi mắt đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng nàng dần bình tĩnh lại. Sao nàng có thể không sợ chứ? Đệ đệ cũng là đứa nhỏ nàng nuôi lớn, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì nàng phải làm sao mới tốt đây? Nhưng sợ thì thế nào, người đã đi rồi, nàng cũng chỉ có thể mặc cho số phận. Trương Tiểu Bảo mang theo vợ và con trai đến ở mấy ngày nhưng lại bị Trương Tiểu Oản đuổi về. Bọn họ đi đêm, mang theo một ngàn lượng tùy thân mà Trương Tiểu Oản đưa. Trương Tiểu Bảo cũng được Trương Tiểu Oản dặn dò làm vài việc nên tự nhiên cũng nguyện ý rời đi. Trương Tiểu Oản đuổi một cái là hắn mang theo người nhà trở về. Trương Tiểu Oản cũng dặn Tiểu Muội nói một nữ hài tử như nàng sám lần mò về thì lập tức sẽ bị mang về thôn Ngô Đồng gả ngay. Lời này nàng để Trương Tiểu Bảo về nói. Tiểu Muội tức giận đến dậm chân, “Chỉ biết ngày ngày nói muội, nói muội. Muội thèm vào gả ở chỗ này?” Nói xong nàng ta lại khóc, “Muội đến nấu cơm cho đại tỷ thôi cũng không được à?” Trương A Phúc ở một bên thấy con gái khóc thfi trong lòng cũng khó chịu. Ông ta không thể nói gì, chỉ chắp tay, còng lưng đi ra ngoài. Lưu Tam Nương thì ngồi ở kia yên lặng mà rớt nước mắt, nếu có thể bà cũng muốn đến nấu cơm cho con gái cả. Nhưng mà đến đó thì chỉ thêm phiền toái nên bọn họ làm sao dám đi? Bọn họ chỉ đành canh giữ ở nơi này để Trương Tiểu Oản có thể yên tâm. ******* Năm nay vào cuối mùa đông thì ăn tết, Thế Tử phủ bên kia đưa tới không ít đồ lặt vặt, bao gồm cả ngân lượng. Trong lúc đó Uông Vĩnh Chiêu có tới một lần, được mấy lão nô Thế Tử phủ phái tới dẫn vào nhà chính. Trương Tiểu Oản nhìn thấy hắn thì mỉm cười hành lễ, ôn nhu không khác gì thời gian trước. Nhưng lúc đó Uông Vĩnh Chiêu chỉ ngồi một lát, đợi dùng cơm trưa xong hắn đã rừi đi sau đó không tới nữa. Nhưng đến trước ngày 30 tết Uông Đỗ thị mang theo Thính quản gia tới mời Trương Tiểu Oản hồi phủ ăn tết. “Không có đạo lý nào để ngài một mình ăn tết bên ngoài. Đại tẩu, mẫu thân cũng không ở trong nhà, ngài là trưởng tẩu, nếu ngài cũng không trở về thì bên ngoài không biết sẽ nói Uông gia chúng ta thế nào. Một nhà già trẻ lúc đó thật sự sẽ khó coi.” Uông Đỗ thị vừa dứt lời thì mặt đã lộ vẻ khó xử. Trương Tiểu Oản có chút do dự nhưng Uông Đỗ thị vừa thấy đã nói tiếp, “Chúng ta biết trong nhà còn có tiên sinh của Hoài Thiện. Đại ca nói nếu ông ấy không chê thì có thể mời cả ông ấy vào phủ ăn tết luôn.” “Cái này……” Trương Tiểu Oản ngây ra một lúc mới nói, “Chuyện của tiên sinh ta không làm chủ được, phải để ta thương lượng với ông ấy đã rồi nói.” Uông Đỗ thị lại cười nói, “Ông ấy là tiên sinh của Hoài Thiện thì tự nhiên cũng là tiên sinh của Uông gia chúng ta. Mong đại tẩu chuyển lời này cho tiên sinh.” Trương Tiểu Oản cười gật đầu nói được sau đó thương lượng với nàng ta chuyện cho người đến đón bọn họ ngày mai. Vào lúc ban đêm, Thế Tử phủ bên kia cho người tới đón Mạnh tiên sinh ra ngoài. Đến ngày thứ hai Uông Đỗ thị dẫn người tới đón Trương Tiểu Oản về Uông gia thì không nhìn thấy Mạnh tiên sinh. Uông Đỗ thị nghe Trương Tiểu Oản nói Mạnh tiên sinh đi Thế Tử phủ thì lập tức ngậm miệng, nụ cười trên mặt cũng có vẻ gượng ép. Đợi Trương Tiểu Oản tới Uông gia thì được tạm thời đưa tới phòng khách. Nàng vừa ngồi xuống không lâu thì Liễu Lục đã đến gõ cửa, sau khi nàng đáp lời thì nàng ta mới đi vào, hành lễ với nàng rồi sợ sệt nói, “Tổng Binh đại nhân cho người tới mời phu nhân đi qua đó một chuyến.” Non nửa năm nay Liễu Hồng và Liễu Lục bị mấy lão nhân của Thế Tử phủ dạy dỗ. Trương Tiểu Oản cũng không tùy ý như phía trước nữa, ngày thường ở nhà Trương Tiểu Oản cũng bảo các nàng đứng cách xa mà các nàng cũng không dám tới gần để tránh bị mấy lão nhân của Thế Tử phủ trách phạt. Bọn họ bị phạt vài lần thì không bao giờ dám nói chuyện tùy tiện với Trương Tiểu Oản như trước. Hiện nay cũng là Trương Tiểu Oản để bọn họ đứng gác bên ngoài rồi Đại công tử lại cho người tới thì Liễu Lục mới vào cửa nói chuyện. “Bây giờ sao?” “Vâng.” Trương Tiểu Oản sửa sang lại xiêm y rồi ra cửa. Vừa ra khỏi cửa nàng đã thấy Giang Tiểu Sơn đứng dưới hành lễ. Hắn thấy nàng thì lập tức hành lễ, “Bái kiến nhân an.” “Đa lễ rồi, mau dẫn đường đi.” Trương Tiểu Oản cười nói với hắn. Một đường đi tới đại viện, đợi vào đến đại sảnh, Trương Tiểu Oản hành lễ với nam nhân ngồi ở vị trí chủ vị rồi hòa nhã nói, “Bái kiến Đại công tử.” “Ngồi đi.” Uông Vĩnh Chiêu chậm rãi quét mắt nhìn nàng một cái. Trương Tiểu Oản ngước mắt cười với hắn sau đó nhìn sang vị trí chủ vị ở bên còn lại. Nàng lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu, thấy hắn không nói chuyện nàng mới đi tới ngồi ở bên còn lại. Mới vừa ngồi xuống nàng đã nghe Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói, “Gọi các di nương tiến vào.” Lúc Trương Tiểu Oản vào cửa đã thấy mấy nữ tử tuyệt sắc đứng ngoài cửa. Trong lòng nàng đại khái đã hiểu chuyện gì, lúc này nghe thấy lời hắn thì nàng cũng chưa động đậy mắt. Uông Vĩnh Chiêu nói xong thì ở cửa đã có tiếng đáp, “Đại công tử mời các vị di nương vào cửa bái kiến phu nhân.” Lời vừa dứt thì mấy nữ tử kia đã uốn vòng eo dương liễu đi vào. Trương Tiểu Oản vừa thấy đã nhìn lướt qua và nhận ra bốn người đi vào đều là quốc sắc. Khẩu vị của Uông Vĩnh Chiêu cũng thật sự thống nhất, mỗi người nhìn lên đều nhu nhược đáng thương. Nếu nói có điểm nào khác thì chính là vị di nương thứ ba có sắc mặt hơi lạnh lùng, có chút giống băng mỹ nhân. “Bái kiến phu nhân.” Bên này Trương Tiểu Oản chỉ quét liếc các nàng một cái thì bốn người kia đã cong eo hành lễ với nàng. Tư thế của mấy người này đại khái đều tương đồng nhưng một cái cong eo này mỗi người lại có một hương vị riêng. Trương Tiểu Oản nhìn biểu di nương thì thấy trên khóe miệng nàng ta có ý cười nhợt nhạt. Nàng thầm nghĩ ngần ấy năm có lẽ vị biểu di nương này đã thông minh hơn chút, ít nhất đã biết cho nàng chút mặt mũi bề ngoài. Trương Tiểu Oản không phải không có trào phúng trong lòng nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa nói, “Có hai vị là ta chưa từng gặp mặt nên ta đã chuẩn bị lễ gặp mặt cho các ngươi để ở trong phòng. Các ngươi chờ một lát ta sẽ để nha hoàn đi lấy cho các ngươi.” Dứt lời nàng nhàn nhạt nói với Liễu Hồng và Liễu Lục đứng đối diện, “Đi đem đồ ta chuẩn bị tặng cho các di nương lấy đến đây.” Lúc này Liễu Hồng và Liễu Lục mới phản ứng lại. Các nàng không nhanh nhạy mà đi lấy đồ trước khi phu nhân nói nên lúc này vội vàng đi lấy đồ, hai người âm thầm kêu khổ trong lòng. Không biết nếu quản sự biết được việc này thì bọn họ sẽ bị phạt thế nào. “Vất vả cho phu nhân còn nhớ đến……” “Tạ phu nhân.” Bốn người này lại liên tiếp nói chuyện, trong mấy câu đó có câu Trương Tiểu Oản nghe được hết, có câu nghe không hiểu. Nghe xong nàng cũng chỉ cười, không nói gì nữa mà ngồi yên chờ nha hoàn đi tới. Trong đại sảnh lặng im một chút, qua một hồi Uông Vĩnh Chiêu không nhanh không chậm mà mở miệng, “Tối nay ngươi dẫn theo các nàng ngồi một bàn cùng ăn cơm.” “Vâng?” Trương Tiểu Oản nghe thấy thì sửng sốt quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt có hoang mang, giọng nói lại vẫn nhu thuận, “Ta và các di nương ngồi cùng bàn sao?” Nàng kinh ngạc đến cực điểm, Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì nhìn nàng, nhìn thấy đôi mắt hoang mang của nàng thì ánh mắt lạnh lùng của hắn càng có vẻ thâm trầm. Hắn không nói chuyện thì Trương Tiểu Oản cũng không nói chuyện. Nàng chỉ mang chút hoang mang mà nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng chưa đến một hồi Giang Tiểu Sơn đã vội vàng vào cửa nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Đại công tử, Thế Tử phủ cho người tới, nói là Thế Tử Phi biết mẹ đẻ của tiểu công tử nhập phủ ăn tết nên đưa lễ vật tới, mời phu nhân ra đón chính lễ của Thế Tử Phi.” Trương Tiểu Oản nghe xong thì hơi kinh ngạc, cầm khăn tay chắn miệng, kính cẩn nghe theo mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu hy vọng được hắn đáp lời. “Đi đi.” Uông Vĩnh Chiêu hơi hơi ngẩn ra, sau đó hắn thu lại ánh mắt, giống như không có việc gì mà đạm mạc nói. Trương Tiểu Oản đứng lên hành lễ với hắn rồi không thèm liếc đám di nương xinh đẹp kia một cái nào đã đi ra cửa lớn. Dợi đi tới cửa nàng mới đột nhiên nhớ tới một chuyện vì thế mới hỏi Giang Tiểu Sơn, “Lễ gặp mặt của ta cho các di nương đều là hai cái vòng bạc, đợi lát nữa nha hoàn mang đồ tới ngươi giúp ta phân phát xuống cho các nàng. Còn đồ các nàng cho ta thì ngươi thu lại đưa cho Liễu Hồng và Liễu Lục là được.” Giang Tiểu Sơn đáp vâng, đầu hơi hơi nhìn về phái sau thì thấy mặt Đại công tử lạnh tanh thì thở dài một tiếng trong lòng rồi bước nhanh theo Trương Tiểu Oản, dẫn nàng đến phòng cho khách. Nói gì đi nữa thì hắn cũng không hiểu tâm tư Đại công tử là gì. Rõ ràng ngài ấy muốn đại phu nhân đến ở chính phòng nhưng lại sắp xếp nàng tới phòng khách. Bây giờ các di nương vốn phải quỳ lạy hành lễ với phu nhân thế mà lại chỉ uốn gối, hạ eo. Điều này khiến hắn thật sự thấy khó hiểu. Trước mắt, Thế Tử Phi đã tặng lễ tới giúp đại phu nhân chống lưng sao Đại công tử còn để nàng đi một mình chứ? Cho dù không thích nàng thì cũng không thể khiến đại phu nhân mất mặt thế chứ. Đại công tử ăn nhiều cơm của đại phu nhân thế mà chút ân tình này còn không cho thì thật alf nhẫn tâm. Tối hôm qua Lệ di nương làm nũng một hồi lại khiến ngài ấy vui mừng thế sao? Để ngài ấy đổi chỗ ở của đại thiếu phu nhân từ chính phòng sang khách phòng, còn miễn việc quỳ lạy cho các nàng sao? ******* Trương Tiểu Oản nhận quà xong thì vào phòng nghỉ ngơi tạm. Lúc này Uông Đỗ thị cuống quít lại đây nói với nàng, “Đại tẩu, ngài mau tới hậu viện xem sao.” “Làm sao vậy?” Trương Tiểu Oản thấy nàng ta kinh hoảng thì không khỏi nghi hoặc. “Nha hoàn của ngài, không biết là Liễu Lục hay Liễu Hồng vừa rồi đẩy nhị công tử vào trong hồ nước……” Uông Đỗ thị nói xong thì rớt nước mắt nói tiếp, “Hắn chính là tâm can của đại ca, bây giờ phải làm sao? Đại tẩu mau đi xem thế nào.” Trương Tiểu Oản nghe xong thì lập tức mắt lạnh nhìn phụ nhân này một cái sau đó đạm nhiên nói, “Là nha hoàn của ta phạm sai sao? Đó là người Đại công tử cho ta, ngươi đi hỏi Đại công tử xem muốn xử lý thế nào thì xử lý, còn nữa, nhị phu nhân……” Trương Tiểu Oản khẽ ngẩng mặt, lạnh lùng mà nhìn Uông Đỗ thị nói, “Một đứa con vợ lẽ xảy ra chuyện, ngươi làm chưởng gia phu nhân lại không chịu đi xem thế nào mà chạy tới chỗ ta khóc sướt mướt là làm sao? Người không rõ còn tưởng con trai ruột của ta đã chết nên ngươi mới tới chỗ ta khóc tang đấy.”