Vậy là đêm đó hai người nằm cùng giường với một chiến tuyến cao ngất gồm gối và mền. Tuy nằm giường dễ ngủ hơn nhưng cả hai vẫn không sao ngủ được. Một người vừa thiu thiu ngủ thì người kia chốc chốc lại lăn qua lăn lại khiến bên kia giường lõm xuống đánh thức người bên kia chiến tuyến. Sau cùng hai người đành dùng cả đêm đó trò chuyện với nhau. Họ nói đủ thứ chuyện từ chuyên ngành học đến chuyện gia đình. Từ sở thích đến hoạch định tương lai. Từ quan niệm tình yêu đến kế hoạch hôn nhân. Daniel là người ăn nói có duyên nên Laura cảm thấy rất vui khi trò chuyện cùng anh. Về sau anh lại còn giúp Laura liên hệ với lãnh sứ quán Mĩ tại Montpellier để cô làm lại giấy tờ. Sau đó còn cho cô vay tiền để trang trải sinh hoạt và ở nhờ nhà anh cho đến khi mọi thứ rắc rối được giải quyết. Có thể nói đó là khoảng thời gian tệ hại nhất trong đời Laura và cũng là thời gian cô mang ơn Daniel- người đưa tay ra giúp đỡ cô. Bà Laura trằn trọc suy nghĩ gần như cả đêm về những chuyện giữa hai người. Bất ngờ bà chợt nhận ra rằng khi hôn nhân tan vỡ cũng không phải lỗi do một người. Thuở ban đầu gặp gỡ, ông Daniel rõ ràng là một người tử tế, nhân cách cũng không tệ và hai người họ đến với nhau cũng đơn thuần là tình yêu trong sáng. Vậy cái gì khiến ông thay lòng và rồi cái gì khiến cho ông hôm nay manh động làm bừa như vậy? Nếu tình cảm đã hết thì gặp nhau cũng chỉ nên xem như người qua đường nhưng vì sao ông lại có phản ứng mãnh liệt đến thế? Bà rõ ràng cảm nhận được ham muốn trong người ông khi ở cạnh bà. Có lẽ trong cách cư xử của bà đã có cái gì đó rất sai khi ở cạnh ông chăng? Bà Laura càng nghĩ, càng nghĩ lại cũng không hiểu vì sao chia tay hơn hai mươi năm rồi mà bà vẫn cứ hận ông và ghen tức với người vợ mới của ông như vậy? Do bà háo thắng hay do bà vẫn còn để tâm đến ông? Mặt trời của ngày hè nhô lên khá sớm khiến bà cả đêm thao thức, giờ cũng không muốn ngủ thêm. Bà thức dậy bước sang nhìn người đàn ông từng là chồng mình đang ngủ say. Gương mặt ông dù có nhăn đi rất nhiều cũng không giấu nổi vẻ điển trai kinh động lòng người cho nên mới sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như Iris. Bà nhìn ông một lúc, không cầm lòng được liền đưa tay chạm khẽ vào gương mặt của ông. Mười năm ở cạnh nhau, hai mươi năm chia tay nhưng có lẽ phải cần đến ba mươi năm mới có thể triệt để quên đi. Hạ thấp giọng, bà Laura khẽ thều thào: “Daniel, từ giờ tôi sẽ học cách quên đi ông, học cách không để tâm đến ông nữa và cũng không ghen tức với người đàn bà đó nữa. Tôi sẽ không tức giận mỗi khi nhìn thấy ông, cũng không sỉ nhục hay hằn hộc với ông, cũng sẽ không cấm ông gặp con gái. Chuyện gì tôi cũng sẽ không làm. Tôi sẽ bình thường mà sống cuộc đời của tôi và chúng ta sẽ bình thường mà sống cuộc sống của chính mình. Có được hay không?” Sáng hôm ấy, Pierre y lời hẹn lái xe đưa ba vợ vào trung tâm thành phố để kiểm tra sức khỏe. Iris và bà Laura cũng đi cùng họ. Lũ trẻ khi biết được chuyện bà ngoại của David đánh ông ngoại của David sứt đầu mẻ trán thì đứa nào cũng bâu vào hỏi thăm David. David chỉ buồn thiu nói rằng: “Mẹ mình nói ông bà ngoại đã chia tay nhau từ khi mẹ mình còn nhỏ. Cho nên mẹ mình cảm thấy rất thiếu thốn tình cảm. Những chuyện khác mình không biết. Các bạn đừng hỏi nữa.” Vân Nguyệt lúc này cũng lên tiếng: “Thật tội cho mẹ của bạn. Ông bà ngoại của bạn không giống ông bà ngoại của mình. Ông bà ngoại của mình rất yêu thương nhau. Họ hay cùng nhau đi du lịch, cùng nhau đi dự tiệc. Đi đâu họ cũng cầm tay nhau. Chưa bao giờ mình nghĩ đến chuyện họ sẽ đánh nhau hết.” David lúc này cũng nói lại: “Mình biết đánh nhau là không tốt nhưng biết làm sao giờ, người lớn luôn có lý do của họ.” Ánh Dương so với David thì lớn hơn một chút cho nên cũng ra vẻ đàn anh vỗ vai David khuyên nhủ: “Đừng buồn nữa David, có lẽ ông ngoại bà ngoại của em chỉ lỡ tay thôi.” An Khê nghe thấy liền thè lưỡi nói: “Lỡ tay sao? Nếu ra tay thật thì sẽ như thế nào?” Tinh Nhật lúc này cũng lên tiếng giải thích: “Nhóc An Khê, em thì biết cái gì? Nếu bà ngoại David muốn ra tay thật thì giờ đã ra ngoài kia tắm biển rồi chứ không phải theo ông ngoại David đến bệnh viện.” An Khê nghe ra sự xem thường trong lời nói của Tinh Nhật thì tức lắm. Cô bé hất mặt nói lại: “Anh nghĩ anh cao hơn em một cái đầu thì anh giỏi lắm sao mà cứ gọi em là nhóc hả?” Mắng Tinh Nhật xong An Khê lại giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra vỗ về David: “Anh David đừng buồn nữa. Bác Pierre là bác sĩ khoa thần kinh rất giỏi. Bác ấy sẽ không để cho ba vợ mình gặp chuyện đâu.” Vân Nguyệt nghe xong cũng tán đồng ủng hộ: “An Khê nói phải đó. Anh David đừng buồn nữa.” Tinh Nhật bĩu môi kỳ thị nói: “Đúng là hai con chem chép. Chỉ biết ủng hộ lẫn nhau.” Câu nói gây ra chiến tranh của Tinh Nhật khiến An Khê và Vân Nguyệt nổi giận liền tía lia mà mắng cậu xối xả. Đến cuối cùng Ánh Dương cũng phán được một câu: “Phụ nữ sinh ra đã đáng sợ như vậy.  Tuổi nào cũng thật hung hãn và dũng mãnh.” David dù đang không vui nhưng khi nghe xong câu này cũng phì cười đưa ngón tay cái lên ủng hộ lời Ánh Dương nói. Ánh Dương và David lúc đó cũng không biết cái số mình rồi sẽ bị vào tròng nào của phụ nữ. Chỉ biết hiện giờ nhìn hai đứa con gái năm tuổi xối xả mắng ông anh mười hai tuổi cao to của mình thì bọn họ thấy mướt mồ hôi, tự nhủ cả đời này không dám chọc giận phụ nữ. (còn tiếp).