An Khê nhìn thấy bác Hai lôi kéo dì Út đi rồi lại nhìn thấy dì Út lên tiếng cầu cứu thì liền lay lay bàn tay mẹ hỏi: “Mẹ ơi, dì Út có bị làm sao không?” Bảo Vy ngồi xổm xuống, khẽ vuốt đôi má ửng hồng của An Khê khẽ nói: “Dì Út không làm sao đâu con. An Khê đừng lo nhé.” An Khê lại chu mỏ hỏi mẹ mình: “Không phải bác Hai rất thương dì Út sao? Tại sao bác Hai lại phạt dì Út vậy?” Bảo Vy khẽ mỉm cười giải thích cho đứa con gái năm tuổi của cô: “Bác Hai lớn nhất nhà, ai làm sai bác Hai cũng đều phạt. Dì Út lần này dám chọc giận bác Hai cho nên bác Hai phạt dì Út.” An Khê nhíu nhíu mày ra vẻ cụ non rồi gật gật đầu nói: “Con hiểu rồi. Từ giờ con sẽ không dám chọc ghẹo bác Hai nữa mà chỉ chọc giận anh Tinh Nhật thôi.” Bảo Vy tròn mắt khó hiểu hỏi: “Vì sao lại như vậy?” An Khê liền nói: “Bởi vì anh Tinh Nhật rất sợ dì Tinh Vân mà dì Tinh Vân thì luôn bênh vực con. Nếu con chọc anh ấy giận, anh ấy cũng sẽ không dám trừng phạt con như bác Hai trừng phạt dì Út đâu.” Bảo Vy nghe xong liền phì cười vì logic non nớt của con gái cô. Bảo Vy khẽ vuốt đầu con rồi căn dặn: “Con không nên lợi dụng chuyện dì Tinh Vân thương con mà đi ăn hiếp anh Tinh Nhật nghe không? Làm vậy không có tốt.” An Khê nghe xong liền vẩu mỏ trả lời: “Đâu phải mỗi mình con ăn nạt anh Tinh Nhật đâu. Vân Nguyệt cũng hay bắt nạt anh Ánh Dương và anh David kìa. Mẹ nhìn xem.” Bảo Vy theo hướng tay của con chỉ. Phía hồ bơi, cô bé xinh đẹp tóc nâu mắt nâu đang quay Đông quay Tây đưa ngón tay chỉ vào ngực hai cậu bé trai. Nhìn bộ dáng rõ là đanh đá. Bất giác Bảo Vy lại nhớ đến hình ảnh của mình lúc xưa. Cô cũng ăn hiếp Ưng Túc như vậy. Thậm chí còn làm nhiều trò quá quắc hơn. Cô khẽ mỉm cười nhìn sang chồng mình. Hắn đang chơi cùng hai đứa cháu song sinh của mình, nhìn qua thật ra dáng người đàn ông của gia đình. Tấm lưng trần của hắn vẫn xâm trổ rồng phượng dày đặc nhưng cô không còn thấy phản cảm như lúc đầu nữa. Có lẽ do cô đã nhìn quen nên cô cũng thấy nó bớt xấu hơn. Đã mấy lần hắn muốn dùng axit để tẩy đi nhưng Bảo Vy đều cản lại. Cô nói rằng: “Anh làm vậy rất hại cho da, lại chịu đau nữa. Lúc xâm đã đau, giờ tẩy đi còn đau hơn. Làm như vậy để làm gì?” Ưng Túc lúc ấy cũng nói rằng: “Anh sợ em không thích sẽ chê bai ghét bỏ anh.” Bảo Vy nhìn nhìn hắn rồi gật đầu xác nhận rằng: “Đúng là em không thích những hình xâm trên cơ thể anh. Cũng như không thể chịu nổi quá khứ ăn chơi hư đốn của anh nhưng mà dù sao cũng đã lấy anh rồi. Chấp nhận hay không cũng đâu thay đổi được.” Ưng Túc im lặng giây lát, khẽ chớp mắt rồi cầm tay Bảo Vy hỏi lại: “Em có từng hối hận khi lấy anh không?” Bảo Vy nhìn mặt hắn lúc thành khẩn trông rất tội và có lẽ vì vậy mà cô hay mềm lòng với hắn. Cô ôm cổ hắn, hôn nhẹ vào đôi môi mỏng ấy rồi dịu dàng nói: “Quá khứ đã là cái không thể thay đổi được cũng giống như những hình xâm này không phải dễ để tẩy xóa hết được. Vậy thì vì cái gì em lại để tâm về quá khứ của anh?” Ưng Túc nhẹ mỉm cười, hạ giọng nói: “Bảo Vy, em thật tốt.” “Ưng Túc, em yêu anh. Em không hối hận khi lấy anh.” - Bảo Vy cam tâm tình nguyện kiên định nói với Ưng Túc khiến lòng anh thấy ngọt ngào không thôi. Cưới nhau gần mười năm đến giờ cô vẫn nghĩ như vậy. Không hối hận khi lấy “tên nghiện” giống như hắn. Bởi vì Bảo Vy hiểu rằng: “Sai lầm thì dễ mắc phải chỉ có sửa đổi mới khó khăn thôi. Nhưng hắn vì yêu cô mà chịu khó sửa đổi, chịu khó tu thân thì còn gì quý bằng. Bảo Vy chính là yêu và trân trọng điều đó ở người đàn ông này.” ... Chiều hôm ấy, theo kế hoạch mọi người sẽ tổ chức nướng thức ăn và ăn tối ngoài bãi biển phía sau khi nghỉ mát. Khi mọi người đang một tay một chân góp phần giúp ba mẹ Pierre chuẩn bị bữa tiệc thì hai người phụ nữ bị phạt không hẹn mà gặp cùng nhau ló đầu ra ngoài phòng. Hai người họ nhìn nhau áy ngại rồi lại nhìn vào trong phòng xem đức lang quân nhà mình đang ngủ khò, rồi lại sường sượng quay ra nhìn nhau cười cười. Iris nhìn Bảo Hân một lượt từ đầu đến chân. Bảo Hân cũng nhìn Iris một lượt từ chân lên đầu. Toàn thân hai người không sao giấu nổi sự uể oải, cùng nhau chậc lưỡi mếu máo. “Em bị ban lệnh cấm đụng vào giống đực rồi chị à.” - Iris tiu nghỉu rầu rỉ nói. Bảo Hân thở dài động viên: “Rồi em sẽ quen giống chị thôi.” Mặt Iris bí xị, con đường quay lại với điện ảnh cũng coi như còn xa lắm. Giờ phải nghĩ cách khác kiếm cơm thôi. Nghĩ đến chuyện kiếm ăn tự nhiên Iris thấy đói bụng. Từ ban công nhìn ra biển, cô thấy mọi người đang hăng say dọn thức ăn và bày biện dụng cụ để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Cô kéo tay Bảo Hân chỉ về phía bãi biển rồi nói: “Chị Bảo Hân, hay chúng ta cũng xuống giúp mọi người đi.”.