Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, ngày tòa tuyên xử bà Amanda và Christina cũng đã đến. Hôm đó là một ngày đầu hạ, nắng ấm đẹp đẽ sáng chói trước cổng tòa án tối cao ở Los Angeles với ba bức tượng phù điêu đại diện cho ba cơ quan luật: cơ quan lập pháp, cơ quan hành pháp và cơ quan tư pháp được xây theo kiến trúc hậu hiện đại và được hoàn thành vào năm 1958 là một trong những tòa nhà biểu tượng của thành phố Los Angeles năng động. Dù mang tâm trạng của một người ngoài cuộc đến tham dự phiên tòa xử vụ án của mình nhưng Iris cũng không tránh khỏi hồi hộp nhất là việc đối diện với giới truyền thông. Suốt đoạn đường từ bên ngoài cổng tòa án vào đến đại sảnh bên trong cô đều bị phóng viên truy hỏi ráo riết khiến cô thấy sợ hãi tự hỏi không biết vì sao trước đây mình có thể sống cuộc sống của người nổi tiếng. Phiên tòa hôm ấy bắt đầu bằng lời khai của bà Amanda. Khi  mà vụ kiện đã kiện lên đến tòa án tối cao tức là ở các cấp tòa sơ thẩm, phúc thẩm bị cáo cùng nguyên đơn đều đã dằn co qua lại kéo dài vụ kiện suốt gần chín tháng. Ba lần đứng trước tòa, bà Amanda đề khai rằng: “Từ ba năm trước tôi đã cho cô chủ của mình uống thuốc an thần vì tôi cho rằng cô ấy làm việc mệt mỏi và áp lực nên cần ngủ nhiều hơn. Tôi chỉ nghĩ đó là việc nên làm của một người chịu trách nhiệm trực tiếp chăm sóc cho cô chủ của mình.” Lúc này luật sư khởi tố liền đứng lên cúi chào quý tòa và bắt đầu hỏi: “Xin hỏi bà, bà có biết rằng không được tự ý cho người khác dùng Alprazolam hay không?” “Tôi không biết.” - bà Amanda trả lời dứt khoát. Luật sư khởi tố lại hỏi tiếp: “Vậy loại thuộc này là do bà tự mua hay có ai khác mang đến cho bà?” Luật sư biện hộ lúc này liền đứng lên phản đối: “Thưa quý tòa, tôi phản đối luật sư bên khống đặt câu hỏi đánh lạc hướng đối với thân chủ của tôi.” Luật sư bên nguyên liền hùng hồn nói: “Thưa quý tòa, bên khống có đầy đủ hồ sơ chứng minh rằng đã có người hàng tháng đã lén lút chuyển một lượng lớn Alprazolam dưới hình thức vitamin cho bị cáo để bị cáo dụ dỗ nạn nhân uống. Điều này khiến cho tinh thần nạn nhân suy sụp và ảnh hưởng đến các tế bào não. Như vậy chứng tỏ hành động cho nạn nhân uống thuốc Alprazolam là có chủ đích chứ không phải xuất phát từ động cơ trong sáng thông thường. Loại thuốc Alprazolam đều đều được đưa cho nạn nhân mỗi ngày theo liều lượng nhất định có chủ đích khiến cho hệ thần kinh của cô ấy bị suy giảm dần. Điều đó đủ chứng tỏ dù cô ấy không mất ngủ thì vẫn bị gián tiếp ép uống thuốc ngủ dưới hình thức uống vitamin mỗi ngày. Trên tay tôi là hồ sơ bệnh án của nạn nhân và những hình ảnh bên trong cho thấy bị cáo vẫn thường xuyên bí mật gặp gỡ người đưa thuốc để thiết lập một âm mưu giết người.” Giọng nói của chánh án trầm ổn nhưng uy lực: “Trình lên đây.” Bồi thẩm đoàn sau khi xem xét chứng cứ thì liền trình lên cho chánh án. Sau khi được sự chấp thuận của chánh án thì cuộn phim quay được từ camera trước cửa biệt thự của Iris được phát ra. Hình ảnh trong cuốn băng hiện lên hình ảnh bà Amanda đang bước vào xe của một cô gái trẻ, hai người trao đổi với nhau thứ gì đó nhưng không rõ ràng. Luật sư bên biện liền lên tiếng: “Thưa quý tòa, việc thân chủ của tôi gặp gỡ cô gái trẻ này cũng không chứng minh được bà ấy lén lút nhận thuốc an thần Alprazolam hay nhận sai khiến từ ai.” Quan toà lúc này liền gật đầu hỏi luật sư bên nguyên cáo: “Luật sư bên khống, anh còn câu hỏi hay bằng chứng gì muốn đưa lên hay không?” Luật sư bên nguyên liền đứng lên dõng dạc nói: “Thưa quý tòa, chúng tôi còn một tập tài liệu muốn trình lên. Bên trong tập hồ sơ này  là bản báo cáo xét nghiệm ADN của bị cáo thứ nhất và bị cáo thứ hai. Giữa hai người này là quan hệ huyết thống mẹ con cho nên bên nguyên chúng tôi có quyền nghi ngờ rằng đây là một âm mưu cố ý giết người được bày ra từ trước, nâng mức án từ tội xâm hại sức khỏe người khác thành giết người có tổ chức.” Phía bên dưới nghe xong liền có tiếng xì xào phát ra. Luật sư bên biện liền đưa tay xin đứng lên rồi hét lớn : “Phản đối, thưa quý tòa tôi phản đối luật sư bên khống đã đi xa vấn đề và tự ý đề xuất bản án không phù hợp.” Giọng quan tòa ôn tồn trầm tĩnh phán: “Phản đối vô hiệu, bên nguyên hãy trình hồ sơ lên đây.” Sau khi xem xét qua, tòa liền cho gọi bị cáo thứ hai. Cô gái xinh đẹp bốc lửa mà Pierre gặp hôm trước nay đã tiều tụy đi rất nhiều. Nghĩ đến những vết thương trên đầu Iris và những tổn thương mà cô phải chịu đựng thì Pierre chỉ muốn bóp chết cô ả này như một con kiến. Nhất là khi xem xong đoạn phim camera quay lại cảnh ở hành lang trước cửa căn hộ của anh thì Pierre càng điên tiết lên. Iris xem xong đoạn phim, không nghĩ rằng đó là mình. Cô nhìn thấy người phụ nữ tên Christina kia mắng nhiếc hả hê và sỉ nhục cô liên tục. Cô tự hỏi không biết cô đã làm gì khiến cô ta hận mình như vậy?.