Bạn gì đó ơi, chúng ta là vợ chồng hả " h+"

Chương 13 : vũ trường masquerade

Sau khi đưa mặt cho Hạ Lê tô trét xong, Bảo Vy liền bước ra cửa mang đôi giày mà Hạ Lê mang đến. Cô chập chững làm quen với nó một lúc cũng bước ra được đến đường. Xe hơi riêng của Hạ Lê đã chờ sẵn. Chiếc xe sang trọng chở bọn họ băng băng trên đường những con đường rộng rãi của thành phố hoa lệ. Ánh đèn từ các cao ốc rọi ra tứ phía cùng ánh đèn đường nhảy múa tạo nên một bầu không khí sôi động và náo nhiệt về đêm. Sau một vài ngã rẻ, chiếc xe cũng dừng lại trước một vũ trường có cái bảng hiệu lớn đến choáng ngộp tầm nhìn của Bảo Vy. Cô vẫn chưa đọc được hết tên của nó, chỉ thấy có mấy chữ cái M, A thì Hạ Lê đã kéo cô vào trong. Hạ Lê lấy từ trong ví ra cái thẻ màu đen đưa cho nhân viên. Người nhân viên lễ phép dùng hai tay đón lấy tấm thẻ đem quét qua máy rồi mỉm cười cung kính đưa trả lại cho cô. Bảo Vy nhìn qua thấy cách đối xử của nhân viên đối với khách thì biết nơi này thật không phải hạng tầm thường. Bên trong nơi này được bày trí rất có gu, hai màu đen trắng phối hợp hài hòa với nhau tạo cảm giác dễ chịu. Ánh sáng đủ màu từ sàn nhảy tỏa ra tám hướng. Còn những góc khác thì tối hơn với ánh đèn vàng nhạt. Giữa sàn nhảy là một sân khấu cao với màn hình lớn truyền đến hình ảnh phóng đại của những vũ công ăn mặc gợi cảm. Tiếng nhạc dập đinh tai chẳng mấy chốc khiến Bảo Vy đau đầu. Hạ Lê thấy vậy liền kéo cô lại quầy bar ngồi nghỉ và gọi hai ly đồ uống. Chưa đầy năm phút, hai ly cocktail màu xanh biển nhạt đã được đặt trước mặt hai người họ. Hạ Lê ngồi uống nước một chút thì ngứa ngấy chân tay, cô liền kéo Bảo Vy ra sàn nhảy. Bảo Vy không biết nhảy nên đành lắc đầu khước từ. Chưa đến hai phút sau khi bước ra sàn, Hạ Lê đã sánh đôi với một anh chàng người Mĩ da trắng cao to điển trai. Hai người bọn họ quay cuồng với vũ điệu được một lúc rồi biến đâu mất tăm. Bảo Vy không nhìn thấy bọn họ nữa liền ngơ ngác đi tìm. Từ phòng thượng hạng duy nhất tầng trên của vũ trường Masquerade, ba người đàn ông tuấn mĩ đa tình, có “hạnh kiểm kém” bậc nhất Los Angeles đang ngồi uống rượu. Người đàn ông có gương mặt anh tuấn đeo một viên kim cương sáng chói bên tai đang lần lượt rót hết ly này đến ly khác đổ vào bao tử. “Ưng Túc, cậu làm sao vậy?” Người đàn ông có nước da màu mật quan tâm hỏi nhưng Ưng Túc không trả lời, chỉ liên tục nốc rượu. Người đàn ông da trắng có mái tóc nâu liền lên tiếng: “Ba cậu vẫn chưa quyết định giao Phan Lục cho ai, cậu làm gì mà ngồi đây ủ rũ. Nếu cần thì mình và Thiên Vũ có thể dùng mấy dự án hợp tác với bên cậu để gây sức ép với cổ đông của Phan Lục. Cậu không cần ngồi đó phiền não.” Ưng Túc ngẩng đầu lên nhìn Nam Phong, sau đó lại đưa tầm mắt nhìn xuống vũ trường bên dưới. Qua bức tường kính dày, hình ảnh những đôi nam thanh nữ tú được thứ ánh sáng lấp loáng chập choạng bao bọc, đang ôm nhau đắm chìm trong điệu nhạc. Không khí sôi động này không thể khiến anh giải tỏa được chút tâm trạng nào. Một tháng Bảo Vy rời đi là một tháng anh làm việc gì cũng không chú tâm được. Lòng anh cứ bồn chồn và bức rứt không yên. Cảm giác khó chịu như vậy sắp bóp nghẹt anh rồi. Thấy Ưng Túc trầm tư Đoàn Nam Phong liền suy đoán: “Vì phụ nữ sao?” Dù ánh sáng mờ ảo nhưng Đoàn Nam Phong vẫn nhìn ra cái gật đầu xác nhận rất nhẹ như có như không của Ưng Túc. Lâm Thiên Vũ cười phá lên, chỉ tay vào Ưng Túc dùng giọng giễu cợt để nói: “Không phải chứ, tình nhân bao nuôi của cậu không dưới năm người mỗi quý. Cậu còn có thể vì đàn bà mà phiền não.” “Haha... nhiều đến mức tôi tự hỏi cậu làm sao có đủ thời gian ra để đến thăm bọn họ.” Ưng Túc nhấp thêm một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Bọn họ không cần tôi thăm. Bọn họ chỉ cần thẻ của tôi để quét.” Tầm mắt Đoàn Nam Phong lúc này lại lóe lên nghi vấn, anh lần nữa suy đoán: “Một trong số bọn họ mang thai rồi à?” Ưng Túc phiền não lắc đầu: “Tôi luôn cẩn thận mặc áo mưa, chưa bao giờ bất cẩn như vậy.” Lúc này Lâm Thiên Vũ đã mất kiên nhẫn, anh liền hỏi thẳng: “Vậy thì là chuyện gì? Đến đây chơi mà không ôm mĩ nhân, cứ ngồi đó lãng phí rượu” Lời vừa dứt thì từ cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa. Đoàn Nam Phong ấn nút dưới bàn cho cửa tự động mở ra. Từ phía cửa một người mặc đồ Tây bước vào lễ phép cúi đầu chào bọn họ. “Ba vị, xin hỏi có muốn ngồi cùng người đẹp hay không?” Lâm Thiên Vũ hớp ngụm rượu rồi nhếch môi cười: “Đẹp cỡ nào?” Người đàn ông đang đứng cúi đầu xuống thưa: “Những cô ấy đều trên dưới mười tám tuổi. Bảo đảm các vị nhìn sẽ thích.” Đoàn Nam Phong đưa mặt sang người đàn ông đang đứng ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Mười tám sao?” “Vâng ạ, chỉ mới mười tám.” Đoàn Nam Phong nhếch môi cười khẩy: “Chỗ của ông mười tám tuổi thì đã thành hồ ly hết rồi. Đưa đến đây làm gì cho mất thời gian của chúng tôi?” Lâm Thiên Vũ nghe thấy liền cười sặc sụa. Anh lại bồi thêm: “Dưới mười sáu, có thì đưa đến.” Người đàn ông nghĩ một chút rồi cúi người xuống thưa: “Các vị thật may mắn. Chỗ chúng tôi có ba em gái nhập cư trái phép vừa đến hôm nay chỉ muốn kiếm chút tiền.” “Gái lậu sao?” “Vẫn còn nguyên.” Người đàn ông quả quyết. Lâm Thiên Vũ nhếch môi cười thích chí: “Đưa đến.” Ba cô gái có gương mặt non choẹt ăn mặc khiêu gợi nhanh chóng được đưa đến. Bọn họ nhanh chóng ngồi xen giữa ba người đàn ông và bắt đầu hoạt động chân tay. Đoàn Nam Phong vứt cho cô gái bên cạnh mình tập khăn giấy, lạnh nhạt nói như ra lệnh: “Lau sạch son môi của cô đi.” Lâm Thiên Vũ đang ôm ấp người đẹp liền ngẩng lên hỏi: “Kiểu chơi mới hả?” Đoàn Nam Phong lạnh lùng lắc đầu phủ nhận: “Tôi không muốn người phụ nữ của tôi nghĩ lung tung.” Lâm Thiên Vũ được dịp phá lên cười nghiêng cả tường thành: “Đoàn Nam Phong, cậu vì nhân tình không lai lịch đó mà bận lòng đến như vậy sao?” Ánh mắt Đoàn Nam Phong rất lạnh liếc sang Lâm Thiên Vũ, rồi lại nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly thủy tinh một lúc, nâng lên uống cạn: “Cô ấy đang mang thai, tôi không muốn để cô ấy buồn.” Lần này thì đến lượt Ưng Túc phun rượu ra bàn, anh quay lại nhìn Đoàn Nam Phong, nghi hoặc hỏi: “Cậu để nhân tình mang thai con của cậu sao? Không đùa chứ?” Gương mặt Đoàn Nam Phong vẫn bình thản nhưng ánh mắt nghĩ về Tinh Vân lại mang theo ý cười: “Sau khi cô ấy sinh con, chúng tôi sẽ làm đám cưới.” Ưng Túc liền hỏi: “Không phải trước nay cậu rất yêu Lưu Uyển Linh à? Bây giờ vì nhân tình mà bỏ vợ sao?” Đoàn Nam Phong không đáp, chỉ yên lặng hớp rượu. Một lát sau liền nói: “Tôi phải về rồi. Cô ấy không quen ngủ một mình.” Lâm Thiên Vũ lại có dịp ôm bụng cười giễu cợt: “Hôm nay cậu ngủ với em gái bên cạnh thì cô ấy sẽ quen ngủ một mình thôi. Phụ nữ có thai thân thể bất tiện lắm.” Đoàn Nam Phong nhìn sang cô gái bên cạnh đang đấm vai cho anh thì ra hiệu cho cô ta đi sang chỗ của Lâm Thiên Vũ, kèm theo là một câu nhạt thếch: “Cho cậu tận hưởng đó. Tôi chỉ thích ngủ cùng thai phụ của tôi thôi.” Đúng lúc Đoàn Nam Phong định đứng lên rời đi thì màn hình trong phòng phát ra hình ảnh khiến Ưng Túc chấn động. Anh nhìn chăm chú hình ảnh trên màn hình, bàn tay cầm ly rượu siết chặt rồi ném mạnh xuống sàn vỡ tung tóe. Cô gái ngồi bên cạnh rót rượu cho anh cũng bị ném sang chỗ Lâm Thiên Vũ. Gương mặt Ưng Túc đỏ bừng, cả người anh đứng phắc dậy lao ra cửa đi thẳng xuống tầng dưới. Lâm Thiên Vũ đẩy ba cô em qua một bên rồi cùng Đoàn Nam Phong đi theo Ưng Túc. -------------------------- Hi các tình yêu của Hạc Giấy! Nếu các bạn thích bộ truyện mới này của mình thì mình cũng mong các bạn ủng hộ cho bộ truyện Thiên Kim Bạc Tỉ và Chị Vợ, Anh Yêu Em của mình. Những bộ truyện mình viết đều có liên quan với nhau và chắc chắn sẽ không làm các bạn thất vọng á. http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html http://santruyen.com/chi-vo-anh-yeu-em-h.html Còn Đây là link Facebook của mình. Hoan nghênh chào đón các bạn đến thăm https://www.facebook.com/pg/papercrane181/posts/?ref=page_internal Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Đừng quên cho mình biết bạn thích truyện của mình nhé! Một lần nữa xin cảm ơn các bạn.