Khi đã miễn cưỡng tỉnh táo lại là vào sáng ngày hôm sau, tôi phát hiện mình đã nằm trên giường. Trên tay không có còng, điện thoại để ở bên cạnh, trên tủ đầu giường còn đặt một ly nước lọc. Có vợ thật tốt, tôi xúc động vô ngàn, không cần phải uống nước lã mỗi ngày nữa. Tôi cầm điện thoại lên đi ra ngoài, trên nền phòng khách vẫn chất đầy rượu, còng tay bị vứt trên ghê sô pha. Mà những mảnh thủy tinh vỡ đã không còn. Tôi trầm mặc, đi vào thư phòng mở băng ghi hình, sau đó mở bản ghi nhớ trong điện thoại ra. Lời văn gần như trùng khít với video, đều khắc họa việc chúng tôi đã trải qua một buổi chiều dâm loạn cùng rượu trên ghế sô pha. Tôi đoán không lầm, quả nhiên tôi đủ lưu manh, không để cho người ta mở còng tay trước mà trực tiếp kéo người đến, áp xuống ghế sô pha. Quần áo vương vãi khắp sàn nhà bị rượu thấm ướt đẫm. Sau đó còng tay được mở ra, đổi sang tay người kia. Người ấy mở rộng thân thể trên ghế, hai tay bị còng trên đỉnh đầu, tôi sát lại, cầm chai rượu rót xuống. Rượu chảy xuống lồng ngực và bụng dưới trắng trẻo, người ấy ngước đầu thở dốc, tôi ở trên người ấy bắn tinh. Đó là tư thế mặt đối mặt. Người ấy bị tôi đè dưới thân. Tôi thấy rõ khuôn mặt ấy trong camera. Khuôn mặt này tôi biết, là hàng xóm mới chuyển đến dưới lầu nhà tôi mấy tháng nay, bình thường rất ít khi ra ngoài, tôi chỉ gặp người đó trong tiểu khu đúng hai lần. Một lần chính là vào buổi chiều mưa dầm dữ dội cách đây không lâu, tôi mở cửa sổ ném cho người ta cây dù, người ấy quay đầu lại, mẹ nó lòng tôi còn nghĩ người này thật ưa nhìn. Có phải khi đó tôi đã hét gọi “Người anh em” không? Ngu ngốc quá, anh em cái gì, rõ ràng chính là vợ! Tôi cầm điện thoại rồi vụt ra ngoài. Tôi có dự cảm, hôm nay chính là ngày lành để tôi đánh thắng tiểu hoàng văn. Tôi đứng canh ở cửa nhà người ấy, thành công bắt được người. Chắc em ấy ra ngoài lấy đồ ăn được giao tới, mặc nguyên bộ quần áo ở nhà đi ra, thấy tôi đứng trước cửa thì bị dọa sợ mất hồn, túi đồ ăn không cầm chắc rơi xuống đất. Tôi lấy tay chặn cửa lại, một bước đi vào, không chờ em mở miệng liền đem người ấn lên tường ngoài huyền quan rồi hôn xuống. Em dùng sức đẩy tôi ra, vai giãy dụa, tôi không bận tâm, nắm lấy cằm và eo người ta rồi tiếp tục hôn. Hoàn hảo hoàn hảo. Tôi không hôn nhầm người, xem ra không bị cho là gã bỉ ổi xông vào nhà người ta quấy rối tình dục rồi bị cảnh sát xách đi. Em chỉ thật sự ‘vùng vẫy’ vài lần, rồi đội nhiên giảm bớt sức lực, nâng tay ôm cổ tôi, dịu dàng đem đầu lưỡi ra cùng tôi hôn môi. Tôi cảm thấy mình được hôn đến ‘cứng’ luôn rồi, vì vậy thoáng tách người ra, trán kề trán thở dốc. Tôi còn có thể nghe thấy hơi thở rối loạn và nhịp tim dồn dập đang đan xen vào nhau. Hai chiếc cúc áo của em bị tôi làm bung ra trong lúc hôn, lộ ra vùng cổ trắng ngần và xương quai xanh tinh xảo, xương quai xanh bên trái còn có một vết sẹo nhỏ màu trắng. Em dựa lưng vào tường hít thở chậm rãi, nghiêng đầu nhìn tôi cười: Em nói: “Anh nhớ ra rồi?” Ánh mắt chứa muôn vàn tia sáng. Tôi im lặng, không biết trả lời thế nào. Căn bản là tôi không nhớ ra cái gì, chỉ dựa vào camera mà tìm đến người ta, thậm chí còn không chắc chắn lắm mà đã tìm tới cửa đùa giỡn lưu manh. Nhưng tôi không dám thú nhận, những ký ức quan trọng của cả hai đè nặng lên tâm trí tôi, tôi không thể giúp được gì, rất sợ khiến em thất vọng. Em thấy tôi không nói gì, như lập tức hiểu ra, đứng thẳng người dựa đầu vào cổ tôi. Nơi đó truyền đến giọng nói rầu rĩ: “Đúng vậy, không có chiếc chìa khóa thì làm sao mà nhớ được em?” Chìa khóa? Tôi ôm em, không lên tiếng. Em yên lặng một hồi, lại hỏi: “Vậy sao anh tìm được em?” Có chút lúng túng, nếu tôi nói sự thật với em, rằng tôi đã lắp camera theo dõi ở nhà và cũng quay được cảnh chúng tôi ‘lộn xộn’ trên ghế sô pha, rằng tôi dựa vào nó mà tìm ra em… Như vậy nghe khá giống biến thái nhỉ? Sự trầm mặc lại bao trùm. Trong đầu tôi đang nghĩ lung tung phải viện cớ ra sao, còn em thì dựa vào vòng tay tôi không nhúc nhích. Chờ chút, mẹ nó, em ấy sẽ không khóc đấy chứ! Tôi nhanh chóng lùi về phía sau một bước, nâng gương mặt từ trong lồng ngực mình lên một chút. Tốt, không khóc, đôi mắt có chút đỏ, chẳng rõ vì sao mà nhìn tôi. Tôi quyết định chủ động xuất kích, nói lái sang chuyện khác. Tôi nghĩ đến lời em vừa nói: “Chìa khóa nào?” Em hơi do dự: “Chìa khóa…có thể giúp anh nhớ lại em.” Tôi nghi hoặc: “Em có cách giúp anh nhớ lại em? Vậy mau triển thôi?” Em liếc nhìn tôi một cái, không nói. Chuyện này có vẻ không đơn giản như vậy? Trong phút chốc đầu tôi hiện lên phiên bản cải biên của những vở kịch cẩu huyết, từ “Romeo và Juliet” đến “Bạch xà-Hứa Tiên”*. *Chuyện tình Bạch xà-Hứa Tiên: Bạch xà truyện (白蛇傳), còn có tên là Hứa Tiên và Bạch Nương Tử (許仙與白娘子) là một trong bốn truyền thuyết dân gian lớn của Trung Quốc. Câu chuyện ra đời vào thời Nam Tống hoặc sớm hơn và được lưu truyền rộng rãi dưới thời nhà Thanh, là sản phẩm sáng tác tập thể của dân gian Trung Quốc. Nội dung Bạch Xà truyện miêu tả câu chuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên). Câu chuyện đã nhiều lần được chuyển thể thành Kinh kịch, phim điện ảnh và phim truyền hình. (nguồn Wikipedia) Tôi thăm dò nói: “Anh làm điều gì có lỗi với em à?” ….Dứt lời tôi liền nghĩ đến đoạn ghi âm với đề tài đòi mạng trong tiểu hoàng văn. Khả năng là em cũng đoán ra, nhưng vẫn lắc đầu. Vậy…Tôi do dự mở miệng: ”Mối quan hệ của chúng ta không phải danh chính ngôn thuận?” Anh sẽ không bắt em làm tiểu tam đâu nhỉ, không thể không biết điều như vậy. Em trừng mắt liếc tôi: “Là người yêu! Quang minh chính đại! Chưa từng chia tay!” Vậy thì tốt rồi, tốt rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Không đúng, nếu còn chưa chia tay, tại sao tôi không thể nhớ được em ấy? Tôi mù mờ. Dường như em biết tôi đang nghĩ gì, ngón tay bất an vân vê cổ áo tôi, ngập ngừng nói: “Anh nghe em nói đã…Chính bản thân anh phải quyết định nhớ lại, anh mới có thể nhớ. Nếu không, sai thời điểm, anh vẫn chẳng thể nhớ ra.” Thế khi nào mới là đúng thời điểm? Chờ đến khi con trai của tôi chạy đầy nhà mới là đúng thời điểm sao? Đây là giả sử, là biện pháp tu từ, tôi cong, không thể sinh con trai. Bây giờ tôi liền quyết định nhớ lại đây. Vợ đang ở ngay trước mặt, quên mất đoạn ký ức nào tôi đều lưu ý đến. Tôi nắm lấy tay em, chân thành nhìn: “Anh muốn nhớ về em, ngay bây giờ.” Em vẫn do dự: “Anh nhất định không muốn…” ? Câu tôi vừa nói còn có ẩn ý nào khác à? Tất nhiên là tôi muốn rồi, cơ hội cùng người yêu hòa hợp đang ở ngay trước mắt, tôi còn không muốn bắt lấy, tôi có bệnh sao? Tôi có muốn nhớ hay không, chính mình cũng không biết? Tôi không giải thích nữa, ôm người lại hôn một trận, hôn người ta đến mơ mơ màng màng, giọng điệu cương quyết: “Anh muốn.” Hơn nữa tôi nhận ra, người trước mặt đây căn bản chẳng có sức phản kháng đối với tôi, lúc em ấy cùng tôi nói chuyện nghiêm túc đều rất nghe lời. Nếu còn có tí xíu chống cự, hôn một chút là hết.” Ánh mắt em nhìn tôi có chút đờ đẫn, không thấy tiêu điểm, chẳng biết có nghe lọt tai câu nào không, môi khẽ mở ra rồi khép lại: “…..” Tôi lại cúi đầu hôn một cái trên đôi môi ấy. Em đột nhiên tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn tôi, hai mắt bỗng đỏ lên. Rồi nghẹn ngào: “Anh thật sự muốn nhớ sao?” Giọng em ấy khàn khàn, nước mắt ướt đẫm hòa cùng giọng nói: “Vậy anh không thể lại quên mất.” Em nói: “Ta tới đón nàng, công chúa.” Em nói: “I’m here, princess.”.