Nếu như nói ân khoa ba năm một lần là ván cờ đánh cuộc để các nam nhân thi thố với nhau, thì cũng tương tự, kỳ tuyển tú ba năm sàng lọc một lần chính là màn tranh đấu của đám nữ nhân.
Trời đã vào giữa mùa hạ, sau khi kinh thành được gột rửa sau một trận mưa to như trút nước, lại là một năm hoàng thất Mãn Thanh bắt đầu oanh oanh liệt liệt mở màn cho kỳ tuyển tú thiên hạ.
Một thiếu nữ trên người là bộ kỳ phục liền thân màu lam nhạt, tay áo bó hẹp, trên mái tóc đen bóng mượt như tơ chải đuôi sam, cài trang sức trâm cài bằng trân châu khéo léo tinh xảo, chân mang hài đế cao một tấc, trước ngực mang một dải lụa trắng viết chữ: “Hán quân -
Tương hoàng kỳ* - nữ nhi của Niên Hà Linh – Niên Tiểu Điệp”, nàng chậm rãi xoay người, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng có nét u buồn, lên tiếng hỏi: “Ca ca, chỗ Tứ gia không có tin tức gì sao?”
(*Tương hoàng kỳ: một trong Bát Kỳ. Bát Kỳ phân thành 4 màu: trắng, lam, vàng, đỏ. Mỗi màu phân ra “Chính” và “Tương”, ví dụ màu vàng có: Chính Hoàng Kỳ,
Tương Hoàng Kỳ. Tổng cộng có tám Kỳ, nên được gọi là Bát Kỳ.
-
Hán quân: ý chỉ tộc người Hán. Bát Kỳ cũng được phân theo chủng tộc. Tộc người Mông Cổ được gọi là Mông Cổ Bát Kỳ, tộc người Hán được gọi là Hán tộc Bát Kỳ, tộc người Mãn được gọi là Mãn Châu Bát Kỳ, hoặc cũng được gọi là Bát Kỳ)
Niên Canh Nghiêu mấy lần toan mở miệng muốn nói lại thôi, khẽ thở dài nói: “Từ sau kỳ Điện thí*, ca có vài lần tới cửa bái phỏng, Vương gia đều không tiếp kiến.”
(*Điện thí: kỳ thi cuối cùng ở cung điện, được nhà vua trực tiếp chủ trì)
Niên Tiểu Điệp nghe vậy trên mặt càng thêm đậm nét u sầu.
Niên Canh Nghiêu thấy vậy, không đành lòng bèn khuyên bảo: “Nếu theo như lời muội nói, Tứ gia thật có hảo cảm với muội, như vậy đợt tuyển tú này, muội có thể thuận thuận lợi lợi gả vào phủ Ung thân vương. Còn nếu không...” Hắn hơi do dự nói: “Kỳ thật Thập Tứ a ca cũng rất tốt, đã nhiều năm như vậy mà hắn vẫn còn nhớ thương muội, cũng không phải dễ.”
Niên Tiểu Điệp nghe vậy dĩ nhiên là không vui, tên Dận Trinh đó thích nàng thì sao, nàng mới không thèm gả cho một kẻ thất bại.
“Được rồi, cũng gần đến giờ rồi, nên lên xe thôi.” Niên Canh Nghiêu nhìn ánh mắt cố chấp của muội muội, nhẹ giọng thở dài.
Vốn dĩ, loại chuyện tuyển tú này đa phần phải tùy thuộc vào vận khí, chưa đến cuối cùng, sẽ không ai biết được đến tột cùng mình sẽ được ban cho ai. Niên Tiểu Điệp biết cũng không thể làm gì, liền tạm thời kiềm chế tâm tư, leo lên xe ngựa.
Đi được chừng hai khắc đồng hồ, xe ngựa vừa ngừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng của Niên Canh Nghiêu: “Đến Tuyên Vũ Môn rồi.”
Niên Tiểu Điệp nghe thấy thế liền bước xuống xe ngựa, chân vừa mới đứng vững trên mặt đất, còn chưa kịp đánh giá chung quanh, một tiểu thái giám đã chạy vội tới, Niên Canh Nghiêu bước lên nghênh đón cùng chào hỏi vài câu, lại lặng lẽ nhét bạc qua, tiểu thái giám kia cười càng sáng lạng hơn, bộ dạng càng cung kính lấy lòng.
“Trong cung không thể so với ở nhà, muội ngàn vạn lần đừng giở tính tình, vô luận kết quả tuyển tú như thế nào, muội cũng phải thật vui vẻ khai tâm cho ca, nếu vì bản thân mình mà gây ra mầm họa gì, cả nhà chúng ta sẽ bị liên lụy theo, biết không?” Niên Canh Nghiêu nghiêm nghị quở nạt.
Niên Tiểu Điệp khẽ run, lập tức bất mãn gắt giọng: “Muội muội biết rồi.” Nói xong cũng không nhìn sắc mặt đột biến của ca ca nữa, đi thẳng tới bên cạnh tiểu thái giám kia, sau đó chui vào cỗ kiệu nhỏ màu xanh mà phủ nội vụ đã thống nhất chuẩn bị trước.
Niên Canh Nghiêu nhìn theo bóng lưng muội muội càng lúc càng xa, giữa đôi mày phủ đầy phiền muộn, cuối cùng đều biến thành một tiếng thở dài.
Chiếc kiệu nhỏ màu xanh không nhanh không chậm được khiêng đi đến trước, ước chừng lại qua một khắc đồng hồ, lúc tiến vào cổng Tứ Hợp môn trong hoàng thành, Niên Tiểu Điệp liền nghe thấy một thanh âm the thé ở bên ngoài hô lớn: “Thỉnh các vị cô nương xuống kiệu.”
Niên Tiểu Điệp khẽ hít một hơi, ngẩng đầu bước ra ngoài, liền thấy từng chiếc kiệu màu sắc kiểu dáng như nhau xếp thành một hàng dài, sau đó là những thiếu nữ diện mạo bất đồng cũng đều chui ra.
Xếp hàng ngay ngắn dựa theo Kỳ tịch của mỗi người, một lão thái giám ăn mặc thể diện hơn liền bước tới trước, đoạn cất giọng nói: “Các vị cô nương nên cẩn thận theo sát nhau, đừng hết nhìn đông nhìn tây, nếu bị lạc khỏi hàng, sẽ không ai đi tìm đâu.” Vừa nói xong, các tú nữ vội cúi đầu buông mắt, người sau yên lặng tiếp bước người trước.
Niên Tiểu Điệp cũng không ngoại lệ, không hiểu sao, nàng ngày thường không sợ trời không sợ đất, nhưng ở tại nơi tận cùng của hoàng quyền này, rốt cuộc trong lòng vẫn dấy lên cảm giác thấp thỏm không yên.
Tỷ tỷ ta đây chính là người phụ nữ hiện đại ba trăm năm sau, đám cổ nhân này sao có thể đủ trình so với ta, có là nhà Ái Tân Giác La thì thế nào, linh hồn của nàng là độc nhất cao quý, chứ không như bọn nô tài này. Như tự thôi miên mình, trong lòng nàng liên tục thầm nhủ, Niên Tiểu Điệp ưỡn thẳng sống lưng.
Nhưng nàng không thử nghĩ lại, bản thân mình thì một bên cho rằng nhà Ái Tân Giác La không cao quý bằng mình, một bên lại đòi sống cố chết khăng khăng gả cho Dận
Chân, cho dù làm tiểu thiếp cũng không ngại. Phương thức hoạt động của bộ não nàng ta, quả thật là làm khó người ta mà!!!
Cứ như vậy xếp hàng đi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc mới tới một sân viện rộng lớn, giữa sân kê một chiếc bàn dài, trên bàn bày giấy bút mực và cả một chồng giấy thật cao, ngồi phía sau là năm sáu cung nhân chưởng sự. Thấy đám tú nữ đã đi tới, họ liền bắt đầu gọi tên, mỗi khi gọi một người, sẽ tự mình dẫn vào một gian phòng. Niên Tiểu Điệp thuộc hàng Hạ tam kỳ, cho nên đợi rất lâu, đến khi hai chân đứng gần như tê cứng, rốt cuộc mới nghe thấy tên mình được gọi.
“Mời cô nương cởi áo.” Bên trong có hai lão ma ma mặt mày nghiêm túc nói.
Niên Tiểu Điệp mỉm cười, đưa tới hai hà bao: “Ma ma đã vất vả rồi, đây là một chút quà mọn, còn xin vui lòng nhận cho.”
Hai vị ma ma liếc nhìn nhau, một người trong đó đưa tay nhận lấy hà bao,
áng chừng trọng lượng rồi cười nói: “Cô nương quả là người tâm linh thông thấu, ngày sau tất có đại phúc khí a!”
Thừa lời, cái đó còn đợi bà nói sao! Niên Tiểu Điệp trong lòng thầm mắng, khóe miệng lại lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Vốn tưởng rằng đưa tiền rồi mình thoáng ứng phó một chút cho xong việc, không ngờ hai vị ma ma kia lại rất nghiêm túc, chẳng những bảo Niên Tiểu Điệp cởi quần áo nằm xuống, thậm chí còn dùng vài loại khí cụ đặc biệt đụng chạm vào bộ phận tiêng tư của mình, khiến nàng sâu sắc cảm nhận được một loại cảm giác khuất nhục.
Nàng lại không biết, những vị ma ma kia làm vậy là đã rất nể mặt rồi, nếu còn chưa đưa tiền cung phụng qua thì thậm chí còn quá đáng hơn như vậy.
Mang theo sắc mặt khó chịu, vòng tuyển tú thứ nhất của Niên Tiểu Điệp rốt cuộc cũng vượt qua.
Lúc bầu trời đã sẩm tối, các tú nữ được lưu lại mới được sắp xếp chỗ ở, bốn người được sắp chung một gian phòng, bởi vì mệt mỏi một ngày, Niên Tiểu Điệp vừa ngả lưng nằm xuống liền nhanh chóng ngủ đi.
Lại qua bốn ngày, vòng tuyển tú thứ hai bắt đầu, nếu như nói vòng đầu tiên là tuyển chọn điều kiện bên ngoài, thì cửa ải này chính là tuyển chọn đức hạnh tài hoa bên trong.
Cũng tại lúc này, trong Vĩnh Hòa cung, Đức phi cùng Tần ma ma đang trò chuyện.
“Hôm qua vợ lão Thập Tứ vào cung, có nói là muội muội của Thám hoa lang Niên Canh Nghiêu của ân khoa năm nay, tên là Niên Tiểu Điệp cũng tham gia đợt tuyển tú này.”
“Thập Tứ phúc tấn có ý muốn nhận Niên Tiểu Điệp vào phủ sao ạ?”
“Aizz! Sao mà nó muốn được, ngươi không nhìn thấy lúc đến, hai mắt con bé sưng đỏ sao, còn không phải là bị tiểu tử Thập Tứ kia bức ép đi sao.”
“Chỉ là một tú nữ vào phủ vốn cũng không phải chuyện lớn gì, Thập Tứ phúc tấn cần gì phải như thế?”
“Nếu là người nào khác, nàng tất nhiên đã không lo rồi, nhưng Niên Tiểu Điệp kia ngươi có biết là ai không? Chính là nữ tử hơn hai năm trước từng ồn ào dây dưa với Trinh nhi.”
Tần ma ma nghe vậy không khỏi có chút sửng sốt, lập tức khẽ cười nói: “Như vậy thật đúng là vừa ý Thập Tứ gia rồi.” Bà đã hầu hạ bên người Đức phi nhiều năm, tất nhiên là biết chủ tử yêu thương Thập Tứ gia đến mức nào, chắc chắn sẽ không phật ý tiểu nhi tử.
“Thật không hiểu Niên thị kia có gì tốt!” Đức phi cau mày khẽ thở dài: “Lại làm cho lão Thập Tứ đến bây giờ còn nhớ mãi.”
“Chủ tử cũng đừng lo lắng quá.” Tần ma ma khuyên giải: “Theo như nô tỳ thấy, Thập Tứ gia cũng không hẳn là động chân tình gì, bằng không Niên thị kia biến mất hơn hai năm qua, tại sao cũng không thấy ngài ấy đi tìm.
Càng khó có được mới càng mong nhớ, nhưng nếu một ngày chiếm được rồi, tất nhiên cũng sẽ không còn thấy hiếm lạ nữa.”
“Ngươi nói vậy cũng đúng.” không biết như nhớ tới điều gì, Đức phi ánh mắt sâu kín nói: “Không có được vẫn là tốt nhất.” Cho dù là vị thiên hạ chí tôn sở hữu bốn bể kia, cho dù có muốn bắt chước rập khuôn như thế nào, cũng vẫn là không có được mà thôi!
Hoài niệm cảm xúc một lúc, Đức phi áp chế lại tâm tình vừa mới trồi lên, nhưng lần này phát ra khẩu khí cũng không khá hơn.
“Lần này, bổn cung cũng muốn chỉ ban cho nhà lão Tứ vài người.” Đức phi nhíu mày, rất chỉ trích nói: “Nhưng ngươi thấy đó, trong đám hoàng tử trưởng thành chỉ có mỗi lão Tứ là ít nữ nhân nhất, trong phủ chỉ có duy nhất một trắc phúc tấn lại còn là một trắc phúc tấn nhiều năm không được sủng ái nữa chứ, lão Tứ cũng thật đáng thương.”
Tần ma ma nghe xong trong bụng lại không cho là đúng. Muốn nói trong đám hoàng tử ít nữ nhân nhất, vậy thì phải nói Bát a ca, trong phủ trừ hai thị thiếp có xuất thân thông phòng ra, cũng chỉ có mỗi phúc tấn xinh đẹp như thiên tiên nhưng không biết đẻ kia. Ngược lại Tứ a ca tính tình thanh lãnh, không thích gần nữ sắc, đó cũng không phải là chuyện mới lạ gì. Lại nói, chính thê trong nhà yêu kiều mềm mại, xinh tươi quyến rũ thế kia, quan trọng nhất là cực kỳ lợi hại, một lúc có thể sinh được ba đứa bé. Có được một quốc báu như thế, ai còn lòng dạ đâu mà để ý đến đám hương đồng cỏ nội khác a. Nhưng trong bụng nghĩ thì nghĩ thế thôi, ngoài miệng cũng vẫn nói...
“Nhưng không phải lần trước Tứ gia có nói không định nạp người vào phủ sao ạ?”
“Hừ... nhất định là Nữu Hỗ Lộc thị kia ỷ sủng sinh kiêu, nhảy vào ngăn trở.”
Đức phi lạnh lùng nói: “Thân là con dâu nhà Ái Tân Giác La, điểm đầu tiên phải là hiền huệ rộng lượng, nhưng ngươi thấy đó, nàng ta hoàn toàn ngược lại, chẳng những suốt ngày bá chiếm Dận Chân, không cho hắn gần nữ nhân khác, còn châm ngòi chia rẽ quan hệ hai huynh đệ chúng, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định trong lòng Dận Chân sẽ nảy sinh vướng mắc với lão Thập Tứ.”
Tần ma ma vừa nghe liền biết bà ta đang nhắc đến chuyện Dận Chân đánh Thập Tứ gia tại ngày Điềm Nhi sinh nở. Trong lòng bà ta trách con trai lớn lại không dám nói, vì thế liền giận chó đánh mèo, trút giận lên người con dâu.
“Vậy ý của nương nương là... ?”
Đức phi liền nói: “Đợi sau khi kết thúc vòng tuyển tú này, bổn cung sẽ tuyên nàng tiến cung, ngay tại chỗ liền nói thẳng cho nó biết, nếu nó thức thời chủ động về khuyên bảo Dận Chân, còn nếu không...” Đức phi lạnh lùng cười: “Bất kể nói thế nào, Dận Chân cũng chui ra từ bụng bổn cung.”
Tần ma ma nghe vậy cung thuận cúi đầu, trong ánh mắt ở chỗ không người nhìn thấy, lóe ra tia u quang nhàn nhạt.
Rất nhanh đã có kết quả tuyển chọn, gần 200 người lúc ban đầu, nhưng hiện giờ chỉ còn lại 51 người, Niên Tiểu Điệp rõ ràng cũng có tên trong danh sách.
Vòng thứ hai khác hẳn vòng đầu, những người lần này được lưu lại, mới chân chính là tú nữ trên danh nghĩa, mà thái độ của đám cung nhân hầu hạ các nàng rõ ràng cũng chuyển tốt, người người đều mở miệng gọi: “Tiểu chủ.”
Niên Tiểu Điệp cùng những tú nữ khác được chuyển đến Trữ Tú cung, nhưng không đợi họ thở lấy hơi, đám ma ma dạy quy củ liền sát gót tới, trong lúc đó, thỉnh thoảng còn có vài tú nữ được những vị nương nương trong hậu cung gọi đến hỏi chuyện.
Mà hôm nay, một ngày trời xanh gió mát, không một gợn mây, sau bao ngày vừa thấp thỏm vừa hy vọng chờ đợi, Niên Tiểu Điệp cuối cùng cũng đã được cho gọi.
Là Đức phi nương nương của Vĩnh Hòa cung cho truyền.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
73 chương
25 chương
90 chương
16 chương
133 chương
33 chương