So với những con mèo bình thường, Lý Cẩu Đản tuyệt đối là loại không bình thường. Lý Khoa bình thường vẫn nghi ngờ mình đã nuôi nhầm một con chó. Làm gì có còn mèo nào giống như Lý Cẩu Đản, không đưa ra ngoài đi dạo còn cắn gấu quần của chủ nhân chứ? Lý Cẩu Đản không chỉ vô cùng thích ra ngoài đi dạo mà còn vô cùng thích ngồi xe, đặc biệt là loại xe chỉ cần đưa mắt nhìn một cái là có thể thấy rõ mồn một khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Nhờ Lý Khoa ban tặng, Lý Cẩu Đản đã tự luyện thành một lá gan như loài chó, nó đã dám làm những chuyện mà những con mèo tầm thường không dám làm, nhìn những cảnh mà những con mèo tầm thường không dám nhìn! Lý Cẩu Đản co chân lên ôm đầu gối ngồi xổm trên ghế. Gương mặt trắng bệch vì mất máu do “bà dì cả” đột kích đang kề sát vào cửa sổ thủy tinh. Đôi mắt tròn xoe mở rất to, nó vô cùng tò mò quan sát phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Ôn Kha tâm huyết dâng trào nói với Lý Cẩu Đản: “Cẩu Đản, con từ đâu đến vậy?” Lý Cẩu Đản đang kề mặt vào cửa sổ thủy tinh cũng không quay đầu lại, nó không hề nghĩ ngợi gì mà nói: “Đến từ thùng rác đó.” “...” Tất cả những bậc làm cha làm mẹ đều nói với con mình như thế này à? “Mẹ mèo nói mẹ của mẹ mèo nói mẹ mèo đến từ thùng rác. Thế nên con cũng đến từ thùng rác.” “...” Mèo dễ lừa thật. Ôn Kha nghĩ một lát rồi lại nói: “Thế con còn nhớ con đến nhà Lý Khoa thế nào không?” “Quan hót phân đến nhà mẹ của mẹ mèo, mẹ mèo đang ngủ liền đá con ra khỏi ổ, quan hót phân liền đưa con về nhà.” “...” Sao mẹ lại nhớ là vì con ăn nhiều quá, cướp cả thức ăn của mèo mẹ nên mèo mẹ mới đá con ra nhỉ? Lý Cẩu Đản đột nhiên rùng mình, rời mặt khỏi cửa sổ, co quắp lại, rúc vào ghế, nói với Ôn Kha: “Đau.” “Hít sâu, thả lỏng, nhấc mông lên cao hơn chỗ ngồi một chút, ngồi xổm, đừng cử động.” Căn dặn Lý Cẩu Đản xong, Ôn Kha nhảy phắt một cái lên người Ôn Cẩm, cô duỗi đệm thịt hoa mai mũm mĩm của mình ra, gẩy gẩy mũi người mới ngủ không lâu là Ôn Cẩm. Hơn năm cân thịt được chống đỡ bằng diện tích của ba cái đệm thịt hoa mai nhỏ bé đang đạp lên lồng ngực Ôn Cẩm, chuyện này thật sự, có hơi không thể chịu nổi. Ôn Cẩm đang ngủ sâu giấc chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị búa tạ đập vào, giống như anh đang bị một tảng đá vô cùng nặng đè xuống. Anh vô cùng mệt mỏi rướn mí mắt lên, dùng ánh mắt rã rời nhìn cái móng vuốt với đệm thịt hoa mai đang chọc ngay đỉnh mũi mình. Ôn Kha biết anh trai ruột mình sẽ có phản ứng gì nên cô thả người, nhanh chóng nhảy vào lòng Lý Cẩu Đản, đúng lúc chặn lại tiếng hét đã lên tới cổ họng của Ôn Cẩm. Ôn Kha lay cánh tay Lý Cẩu Đản, nói: “Em ngẩng đầu lên nhìn anh ấy đi.” Lý Cẩu Đản ôm bụng ngồi xổm trên ghế, hai mắt đẫm nước mắt nhìn về phía Ôn Cẩm. Ôn Cẩm nhịn một bụng lời nói nhưng đột nhiên không nói nên lời, anh dùng tay vỗ đầu Lý Cẩu Đản, nói: “Không thoải mái sao?” Lý Cẩu Đản nhìn Ôn Kha, Ôn Kha hít một hơi, miêu tả lại ý của Ôn Cẩm, rồi lại dạy Lý Cẩu Đản gật đầu để trả lời. Cả quãng đường Ôn Kha đảm nhiệm vai trò người trung gian, một mặt thuật lại ý của Ôn Cẩm cho Lý Cẩu Đản, một mặt dạy Lý Cẩu Đản trả lời Ôn Cẩm, một mặt còn phải đề phòng cái kẹp cổ bất ngờ của Ôn Cẩm, một mặt còn phải khống chế Lý Cẩu Đản để nó không làm ra chuyện gì ngu ngốc. Ôn Kha phải kiêm quá nhiều chức vụ nhưng cô vẫn bày tỏ, những chuyện này vẫn còn ổn, còn chưa là gì. Chuyện có gì chính là Ôn Cẩm nghe không hiểu ý của Lý Cẩu Đản. Cho tới khi đến biệt thự Cảnh An, Ôn Cẩm vẫn chưa hiểu được rốt cuộc Lý Cẩu Đản bị làm sao, Ôn Kha bày tỏ, cô đã tuyệt vọng rồi. Đồng thời, điều kỳ lạ là cô bắt đầu nhớ Lý Khoa - người có thể bắt nhịp với cô, hiểu hai trăm phần trăm ý của cô. Ôn Cẩm mím môi, căng thẳng túm cô mèo ở trong lòng Lý Cẩu Đản ra, ném lên ghế trước rồi lại dịu dàng đi đôi giày cao gót màu đỏ mà anh lấy từ nhà Lý Khoa ra để đi cho Lý Cẩu Đản. Lý Cẩu Đản ngoan ngoãn đưa tay vòng lấy cổ Ôn Cẩm, vì đau nên sắc mặt trắng bệch của nó hiện giờ lộ ra vẻ vô cùng yếu đuối, chỉ cần đưa tay lên cũng đau tới mức nó chảy nước mắt giàn giụa. Bụng dưới lại tuôn trào một luồng nước nóng, cái tã lót không dày lắm kia căn bản không thể ngăn cản cơn sóng mãnh liệt này. Trong nháy mắt, động tác mạnh đột ngột này đã làm phá tan sự cản trở của cái tã không thấm, thấm ra cái áo sơ mi che đậy được không nhiều của Lý Khoa và cái áo vest của Ôn Cẩm cũng chịu chung số phận. Ôn Kha thè lưỡi, liếm mép dưới, cô bò lên ghế phụ để nhảy tới chỗ ghế sau. Cô dùng dáng vẻ đáng yêu của mình nhìn Ôn Cẩm, cái miệng mèo kêu meo meo: “Meo méo meo!” Nhanh nói với anh ấy là dì cả đến rồi! Lý Cẩu Đản chần chừ một lát, thử nói: “Dì… dì cả, đến…” Ôn Cẩm đang đối mặt với cô mèo liền sửng sốt, nói: “Chúng ta không có dì cả mà.” Ôn Kha dùng một vuốt đập lên đầu mình, đúng là chuyện dở khóc dở cười. Ôn Cẩm lập tức phản ứng lại, tai anh đỏ bừng, bế Lý Cẩu Đản xuống xe. Ôn Kha vô cùng đáng thương đi sát theo sau hai người, cố gắng dùng mấy cái chân ngắn ngủn đuổi theo bước chân của Ôn Cẩm đang rảo bước đi trước. Từ trước tới nay Ôn Cẩm không thích nơi anh ở có dấu vết người khác sống ở đó thế nên nơi này rất yên tĩnh, phong cảnh lại đẹp, thỉnh thoảng anh còn đến ở mấy ngày. Lần này là lần thứ hai anh đưa Ôn Kha tới Cảnh An. Mấy người trợ lý không ai có chìa khóa nên sau khi đến cũng không vào trong được. Cô nào cô nấy đều mặc đồ công sở, trang điểm tỉ mỉ, xách một đống đồ đứng ở cửa chờ Ổn Cẩm, boss đại ma đầu, trở về. Ôn Cẩm bế Lý Cẩu Đản, anh dùng gương mặt nghiêm túc nhìn trợ lý riêng của mình, ra hiệu cho cô tới gần. Cô trợ lý riêng sợ mình làm việc không chu toàn nên mặt mày tái mét đi tới cạnh Ôn Cẩm để nghe anh dặn dò. Tai Ôn Cẩm lại đỏ hơn một chút, anh nhỏ giọng, mặt không hề có biểu cảm gì, nói: “Đi mua băng vệ sinh, hiện giờ cần.”