Bạn Gái Tôi Là Mèo
Chương 21
(*) Ý chỉ bạn gái của Lý Khoa bị người khác tán mà đã đổ người khác rồi
Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa, Lý Cẩu Đản có thể nói chuyện được!
Sau khi nghĩ thông suốt, Lý Khoa lấy tay vỗ vào đầu mèo của Lý Cẩu Đản: "Cẩu Đản thật lợi hại, có thể nói chuyện được."
Nhưng... Thân thể mà Lý Cẩu Đản đang sử dụng chính là thân thể của tiểu sư muội, có bộ phận có thể phát ra âm thanh của loài người, biết nói chuyện thì cũng có chuyện gì to tát đâu nhỉ?
Nhưng vẫn cảm thấy thật lợi hại!
Con người giả đầu tiên trong lịch sử có thể nghe hiểu được lời nói của hành tinh mèo và trao đổi giao lưu với mèo!
Ôn Kha cảm giác sâu sắc được rằng địa vị của mình trong lòng Lý Khoa đã bị lay động, nên cô có hơi tổn thương.
Lý Cẩu Đản có thể nói được, nếu cô bị mách tội thì từ nay về sau, Lý Cẩu Đản và Lý Khoa, một người, một con người giả thông đồng với nhau, Lý Khoa sẽ không bao giờ thích con mèo giả như cô nữa. Cô sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà để cho Lý Cẩu Đản dọn vào ổ mèo thôi...
Chỉ cần nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vô cùng đáng sợ rồi, Ôn Kha nấp ở góc sô pha run lẩy bẩy.
Nhưng mà Lý Khoa, người đang không biết được ý nghĩ lúc này trong lòng Ôn Kha, anh chỉ cảm thấy... Nên nói không hổ là Cẩu Đản nhà mình nhỉ? Ngày thứ hai sau khi biến thành người thì đã biết nói chuyện rồi, thật lợi hại, mấy con mèo bên ngoài cũng không thể nào so sánh với boss của nhà mình!
Lý Khoa dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương và hiền hậu nhìn Lý Cẩu Đản, vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại trên đầu của nó, nhìn nó thoải mái đến mức híp mắt lại, anh nói: "Tối nay khao con một bữa nhé, muốn đặt đồ ăn của quán nào hả?"
Lý Cẩu Đản vừa mới nắm bắt được loại ngoại ngữ cao thâm, khó hiểu này nên hoàn toàn không hiểu được Lý Khoa nói gì. Nó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn thẳng vào quan phiên dịch kiêm nhân viên hòa giải tạm thời Ôn Kha, người có vẻ đang muốn đứng bên ngoài chuyện: "Meo meo meo?" Quan hót phân đang nói cái quỷ gì thế?
Ôn Kha bị chính trí tưởng tượng của mình dọa sợ, cô không muốn bị đuổi ra khỏi nhà, phiên dịch trái với lương tâm: "Meo ngao meo ngao!" Quan hót phân nói con biết nói chuyện, anh ấy muốn bán con cho tên biến thái thích SM* mèo nữ!
* SM: S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm. Còn M là viết tắt của từ Masochist là người khổ dâm, thống dâm.
"..."
"Meo meo meo?" Quan hót phân, tại sao cha lại có ý đồ muốn bán con cho biến thái chứ?
Thành công dùng ngôn ngữ ly gián quan hệ giữa boss mèo và quan hót phân, Ôn Kha yên tâm rút lui, để lại chiến trường cho Lý Khoa và Lý Cẩu Đản.
"Bây giờ Cẩu Đản biến thành người rồi, biết nói tiếng người, chắc là Cẩu Đản cũng có thể ăn được tất cả đồ ăn của con người."
Lý Khoa suy nghĩ một hồi, lại lẩm bẩm nói với Lý Cẩu Đản: "Nếu đã có thể sử dụng bộ phận phát ra tiếng người, vậy nhất định cũng có thể chi phối dạ dày không gì không thể ăn của con người!"
"..." Này, đó là thân thể của em, đó là bộ thanh quản của em, đó là dạ dày của em.
Thực tế là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý!
Lý Khoa nói làm là làm, anh bới từ trong tủ ti vi không có gì là không được nhét ở trong đó ra gói bánh bích quy mà Ôn Kha mua, loại bánh bích quy này Ôn Kha vô cùng thích ăn, Ôn Kha đặc biệt thích ăn, mỗi lần đến đây cô đều phải mua về.
"..." Có ai hiểu được cảm giác trơ mắt nhìn bạn trai của mình cầm đồ ăn mà mình thích ăn nên mình mới mua về, đem đi "lấy lòng" cô gái khác, có ai hiểu cảm giác đau khổ này hay không?
Tan nát cõi lòng, đi chết đây, tự chôn rồi, không cần đào mộ lên nữa!
Vương Nhị Cẩu đột nhiên dùng miệng ngậm chậu ăn của nó chạy đến, bên trong đầy cá nhỏ sấy khô, nó dùng cái đầu cọ nhẹ lên sống lưng Ôn Kha, còn phát ra âm thanh grừ grừ grừ an ủi cô, làm cô thoải mái đến mức đôi mắt cũng híp lại.
Ôn Kha: Trái tim được chữa lành ngay rồi, làm sao bây giờ?
Vương Nhị Cẩu vừa dùng đầu dụi vào Ôn Kha, vừa cẩn thận đặt chậu thức ăn xuống trước mặt cô, cực kỳ hào phóng chia sẻ món ăn ngon với cô: "Cá nhỏ sấy khô ăn ngon nhất đấy, mau đến ăn cùng với bản giang bá tử đi!"
Ôn Kha quay lại cọ Vương Nhị Cẩu một cái, đôi mắt mèo tròn xoe nhìn về phía gương mặt chân thành của Vương Nhị Cẩu.
Cá nhỏ sấy khô gì đó cô thật sự chưa từng ăn bao giờ, khi làm người cô cũng chỉ được ăn mực nướng thôi, thật ra cô cũng không thích ăn hải sản đến mức ấy.
Nhưng từ hôm qua cho đến hôm nay, cô đã ăn rất nhiều thứ đồ ăn vô cùng kỳ lạ với một người giả mèo như cô. Bây giờ cô nói là không thích ăn hải sản cũng đã quá muộn.
Thôi kệ đi kệ đi, nể mặt Vương Nhị Cẩu chân thành khao khát mời cô ăn như vậy, con mèo giả là cô sẽ bất đắc dĩ ăn một miếng thôi!
Ôn Kha thè đầu lưỡi hồng hồng, nõn nà ra liếm một cái lên món cá nhỏ sấy khô nhìn có vẻ không ngon nhưng chỉ ngửi thôi đã khiến cô vô cùng thèm ăn.
Sugoi*!
(*) Sugoi: Tiếng Nhật, nghĩa là tuyệt vời.
Ôn Kha nếm được thức ăn ngon, hai mắt tỏa sáng, vươn răng nanh nhọn cắn cá nhỏ sấy khô.
Vương Nhị Cẩu: Thật đau lòng quá đi mà! Nhưng mà Lão Vương đã nói rồi, không thả con săn sắt sao bắt được con cá rô, không cho Lý Cẩu Đản ăn cá nhỏ sấy khô thì cả đời cứ yên tâm làm mèo độc thân đi thôi! Ăn đi, ăn đi, ăn xong rồi anh cho em biết chỗ quan hót phân Lý để cá nhỏ nữa cơ!
Không chỉ có Ôn Kha thích ăn cá nhỏ sấy khô, Lý Cẩu Đản cũng vô cùng thích ăn cá nhỏ sấy khô, nhưng bây giờ nó còn thích ăn bánh bích quy mà Ôn Kha mua hơn.
Nhưng không biết có phải đang làm mèo Ba Tư lông ngắn quen rồi hay không, bây giờ tướng ăn của nó vẫn giống hệt như trước đây, ăn cái gì cũng ăn từng miếng từng miếng nhỏ, không những chậm, còn dùng hai tay nâng bánh bích quy, ngồi quỳ trên bàn trà, trông thành kính như đang hành hương.
Lý Khoa đột nhiên cảm thấy đau đầu gối thay cho Cẩu Đản, xem ra nhà mình sắp tới sẽ phải mua thêm mấy cái nệm mềm cho nó dùng để quỳ...
Suy nghĩ trong đầu vừa lóe lên, Lý Khoa đột nhiên phát hiện ra, anh đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Ôn Kha và Lý Cẩu Đản bị hoán đổi thân thể, Ôn Kha là bạn gái của anh, nhưng mà Lý Khoa lại coi Lý Cẩu Đản như con gái.
Cho nên nói, con gái quả thật là người tình nhỏ của cha... Cái quỷ gì!
Trước khi đến Ôn Kha đã từng nói, sau khi tốt nghiệp cô định sẽ ở lại Thượng Hải làm việc, một cô gái muốn tìm công việc ở nơi khác, còn là nơi bạn trai đang làm việc nữa, chuyện này còn không an toàn hơn việc lẻ loi một mình ở bên ngoài rất nhiều!
Ôn Kha vẫn luôn duy trì liên hệ thân thiết với gia đình, năm ngoái hai người đã bàn bạc xong xuôi, định cuối năm nay sẽ cùng về gặp người lớn hai nhà. Lý Khoa này đã nộp hồ sơ lên chỗ cha mẹ Ôn Kha rồi.
Cho nên bây giờ việc quan trọng nhất là phải biến Ôn Kha trở về trong thân thể của cô!
Lần đầu tiên Lý Khoa cảm thấy cung phản xạ của mình quá dài, anh phải mất đến một ngày một đêm mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng này.
Ôm Ôn Kha còn đang ăn cá nhỏ sấy khô vào lòng, nhìn đầu lưỡi non mềm của cô vẫn thè ra ngoài theo quán tính, Lý Khoa đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Sau đó anh xấu hổ đỏ mặt.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
64 chương
9 chương
21 chương
89 chương
10 chương