Dụ Vương Nhị Cẩu ăn cá nhỏ sấy khô xong, Lý Khoa còn có một cảm giác rõ ràng rằng đang bị boss mèo ×2 thị gian, lạnh cả sống lưng. Anh cúi đầu nhìn thấy Ôn Kha, người đã ăn no đồ hộp nhưng bây giờ ngửi thấy mùi cá nhỏ sấy khô lại thấy cực kỳ thèm ăn, khuôn mặt bẹp bẹp sầu khổ của cô nhìn chằm chằm cá nhỏ sấy khô trong hộp mà Vương Nhị Cẩu đang ăn, trông có vẻ tủi thân đến mức không muốn sống nữa. Lý Cẩu Đản cũng thích ăn cá nhỏ sấy khô. Trong nhà còn một chút xúc xích mực dành cho người ăn, lúc trước đúng là “một lần sảy chân để hận nghìn đời”, như một dòng sông xuân chảy hướng về đông! Nhìn Lý Cẩu Đản ăn xúc xích mực dành cho mèo rất ngon lành, mùi vị chỉ ngửi thôi cũng thấy thơm, anh liền đầy khí phách mà mua tận mười gói xúc xích mực. Sau khi mua về vội vàng xé bao bì ra thử ăn một miếng, phì… Excuse me? Đáng ra thứ này phải cút ra khỏi thế giới đồ ăn mới đúng chứ? Cái vị khủng khiếp này có thể sánh bằng bốn món ăn, một bát canh mà anh đã nấu cho Lão Vương giữa trưa hôm nay, Lý Khoa chỉ nếm qua một miếng liền lựa chọn đi tìm chết. Muốn ném hết đi, nhưng tốt xấu gì thì bỏ ra vài trăm nhân dân tệ để mua một hãng nào đó, giữ lại để về sau hãm hại người khác cũng tốt, Lý Khoa lại cất trong tủ ti vi để tích bụi. Đồ mua từ tháng trước vẫn luôn cất ở trong ngăn tủ, sau lần ấy, anh không bao giờ lấy ra cả, còn chưa kịp nhớ tới để thuận tay gài bẫy Lão Vương một phen, hạn sử dụng hẳn là không có vấn đề. Lục ra được một thùng hàng chuyển phát nhanh bị phủ một tầng bụi mỏng từ trong tủ ti vi, anh tìm được xúc xích mực từ một đống đồ ăn vặt mà bị anh cho là ẩm thực hắc ám. Xúc xích mực mà anh mua là loại chuyên dành cho trẻ con ăn, đóng gói cũng rất nhỏ, số lượng trong một túi không nhiều, một cây cũng chỉ dài hơn ngón giữa một ít, màu sắc có chút giống sữa trắng. Lúc trước anh đã bị vẻ đẹp của xúc xích mực lừa gạt! Xúc xích mực dành cho mèo ăn cũng to khoảng chừng này, nhưng từ khi anh mắc mưu bị lừa, anh liền cắt xúc xích mực ra khỏi thực đơn cho Lý Cẩu Đản. Vừa mới tìm ra xúc xích mực, Lý Khoa lại càng cảm nhận rõ ánh mắt của Lý Cẩu Đản càng thêm nóng rực. Dưới ánh mắt nóng rực của Lý Cẩu Đản vì thèm nhỏ dãi, chỉ hận không thể ăn cả Lý Khoa và cả túi lẫn xúc xích mực, anh cầm xúc xích mực đi vào phòng bếp, xé gói ra, cắt xúc xích mực thành từng đoạn từng đoạn, rồi xiên một vài cây tăm vào giống như đĩa trái cây mà bưng ra. Động tác lưu loát liền mạch này nhanh đến mức khiến Ôn Kha không kịp cảm khái phỉ nhổ. "Được rồi, đây là điểm tâm chiều của Lý Cẩu Đản." Ôn Kha: "... Phì!" Cổ Lý Khoa cứng đờ, xoay qua như bị sái cổ vậy, sau khi xác nhận người phát ra âm thanh chính là bạn gái nhà mình thì có chút kích động: "Tiểu sư muội, em có thể nói rồi sao?" "..." Excuse? Mèo phát ra loại âm thanh này rất bình thường mà anh không biết à? Trong cơn ngơ ngẩn, thần kinh não đã nối liền, Lý Khoa nhớ đến một vài chuyện, anh quyết định cho rằng vừa rồi mình chẳng hề nói gì cả. Lý Khoa bưng đĩa xúc xích mực, lại không để Lý Cẩu Đản há miệng cắn ăn như nó nghĩ, Lý Cẩu Đản cũng không dùng cây tăm như Lý Khoa nghĩ mà là dùng miệng cắn xúc xích mực. Hai bên nhìn nhau trong chốc lát, Lý Khoa thua trận và tuyên bố đi tìm chết. Hãy nói tại sao một con mèo đã biến thành người, khi đối diện với người khác cũng có thể duy trì trạng thái không chớp mắt lâu như vậy? Thiên lý ở đâu! Nhắm mắt lại, xoa nhẹ đôi mắt hơi cay một chút, Lý Khoa quyết định mở một lớp học nhỏ đặc biệt về thường thức cuộc sống của loài người cho Lý Cẩu Đản. Lý Khoa vươn tay trống không ra, "Lý Cẩu Đản, vươn tay ra." Lý Cẩu Đản vẫn không cử động. "Cho con ăn này." Lý Cẩu Đản ngoan ngoãn vươn tay, vẻ mặt xin vuốt ve, xin hôn, xin bón ăn, xin ôm nhấc lên cao mà nhìn Lý Khoa. Lý Khoa vươn cái tay kia chậm rãi cầm một cái tăm xiên xúc xích mực, "Nào, cầm lấy cây tăm giống như ba, đừng dùng lực quá mạnh." Lý Cẩu Đản nghiêng đầu, trợn đôi mắt long lanh lên mà nhìn Lý Khoa với vẻ khó hiểu, "Meo meo?" Thật sự là không hiểu ngôn ngữ hành tinh meo meo nhưng theo động tác của Lý Cẩu Đản thì có thể nhìn ra được rằng nó không thể hiểu nổi hành động của anh, Lý Khoa quay đầu nhìn Ôn Kha với ánh mắt xin giúp đỡ, "Lý Cẩu Đản nói cái gì?" Ôn Kha: "..." Tuy rằng bây giờ em hiểu được ngôn ngữ hành tinh meo meo, cũng hiểu được ngôn ngữ loài người, là chú mèo biết hai thứ tiếng đầu tiên trong lịch sử, nhưng bây giờ em không thể nói được ngôn ngữ loài người mà! Thấy Ôn Kha ngơ ngẩn dùng khuôn mặt bẹp bẹp sầu khổ nhìn anh, Lý Khoa sau một ngày dài, không biết bao nhiêu lần tự đâm đầu vào tường đã quyết định quên lời nói vừa rồi của anh, rồi tự cầm một cây tăm cắm xúc xích mực bỏ vào miệng Lý Cẩu Đản, sau đó đưa tay xoa đỉnh đầu mềm mại của Lý Cẩu Đản, "Ngoan lắm, bây giờ làm giống như anh vừa rồi, lấy cây tăm xiên xúc xích mực và cho vào miệng ăn." Được ăn xúc xích mực mà đã lâu rồi không được ăn, cảm nhận được vị ngon tuyệt kích thích vị giác đang di chuyển trong khoang miệng, Lý Cẩu Đản liền phối hợp hơn, nó vươn tay ra, lấy kẽ ngón tay kẹp lấy phần cây tăm chổng lên trong không khí giống như mèo vậy. "... Ngoan, đừng lấy kẽ ngón tay kẹp tăm, làm giống như anh này, dùng hai ngón tay lấy nó." Không hiểu được ý của Lý Khoa, Lý Cẩu Đản dùng ánh mắt xin giúp đỡ chuyển sang nhìn Ôn Kha, "Meo meo meo?" Quan hót phân có ý gì thế? Nhân viên hòa giải lâm thời - Ôn Kha - quan phiên dịch lâm thời nâng đệm thịt hoa mai lên, tao nhã nhảy lên bàn uống nước, cô vươn móng vuốt, đệm thịt hình hoa mai của chi trước rồi hơi gập lại, làm mẫu cho Lý Cẩu Đản, "Meo meo?" Nhìn thế này đã hiểu chưa?