Sau đó, anh đóng cửa, chốt lại, đi tới phía trước tủ lạnh, Lý Khoa nở một nụ cười như thể ta đây nắm trong tay tất cả. “Lão Vương.” Lý Khoa mở cửa tủ lạnh ra, chọn vài loại rau củ, “Chú ăn cơm trưa chưa?” Đột nhiên cảm thấy tình hình có vẻ không đúng, nhưng kẻ điếc thì không sợ súng, Lão Vương vui mừng nói: “Chưa ăn, tôi đưa Nhị Cẩu đến gọi cậu với Cẩu Đản cùng ra ngoài ăn. Không ngờ cậu còn biết làm cơm, trong nhà vừa hay lại còn nhiều thức ăn như thế này.” Thực ra vừa rồi tôi mới nói tôi không biết làm cơm đó. Vậy ra năng lực nghe của chú là mang tính chọn lọc à? Lý Khoa hơi mỉm cười, đóng cửa tủ lạnh lại, cầm những thức ăn đã chọn xong vào bếp: “Chưa ăn thì vừa hay chúng ta có thể cùng ăn, chờ một chút cháu làm thêm vài món.” Lão Vương ngồi trên sô pha suy nghĩ về sự khác thường của Lý Khoa, cuối cùng ông vẫn nhất trí cho rằng Lý Khoa không muốn cô gái đang ngủ kia biết chuyện về cô gái buộc tóc hai bên sáng nay thế nên mới nhiệt tình khác thường như thế. Nhất định là cậu ta đang muốn hối lộ mình! Đúng, không sai! Chính là như vậy! Ôn Kha mang một tâm trạng rất bí ẩn khó lường mà ngồi đối diện với Vương Nhị Cẩu. Cô giành cho Lão Vương 0.00001 giây mặc niệm, thời gian còn lại thì cứ để Lão Vương hối hận vì buổi sáng ông ta đã dẫn Lý Khoa đi quyến rũ con gái đi! Mắt Vương Nhị Cẩu nhìn chằm chằm vào Ôn Kha, sau đó nó len lén dùng đệm thịt hoa mai của mình giẫm nhẹ lên đệm thịt hoa mai của Ôn Kha. Ôn Kha bị động tác đột ngột của Vương Nhị Cẩu làm cho đông cứng, trong lòng rét lạnh, thế này là muốn làm cái gì đây! Trong nhà bếp không hề có bất cứ tiếng động và hình ảnh không hài hòa nào. Lần đầu tiên Lý Khoa nấu nướng lại sóng yên biển lặng như vậy. Lý Khoa mỉm cười, cầm đĩa thức ăn đầu tiên ra phòng ăn: “Cơm một chút nữa là chín, cháu đi xào thêm vài món, lát nữa chú ăn nhiều một chút.” Lão Vương tự nhận là thông gia tương lai của Lý Khoa cũng không hề khách sáo với anh, nhìn đĩa thức ăn trên bàn trông có vẻ đầy đủ hương vị, ông không tiếc lời khen anh: “Lý Khoa à, cà tím cháu xào ngon thật đấy, nhìn màu rất đẹp.” Khóe miệng Lý Khoa nở một nụ cười: “Đây là rau cần tây.” “… Ha, ha ha. Rau cần tây cháu xào trông giống cà tím thật đấy, màu đậm thế cơ mà!” Lý Khoa gật đầu một cái rồi xoay người quay vào bếp. Lão Vương cảm thấy vô cùng không ổn bèn cúi đầu vào sát cái đĩa ngửi mùi thử, là mùi rau cần tây, không sai. Ông vốn đang thấp thỏm bèn yên tâm, xem ra cũng không có gì, có lẽ sẽ không có vấn đề gì, ông có thể yên tâm mà ăn… nhỉ. Trong lòng cảm thấy vô cùng không ổn, mà những chuyện sắp xảy ra đúng là vô cùng không tốt, Ôn Kha quay người, nhảy xuống khỏi bàn uống nước, đạp lên đệm thịt hoa mai mà chạy tới trước cái bát ăn trước kia là của Lý Cẩu Đản, còn bây giờ là bát ăn của cô. Đề phòng lát nữa Lý – quan hót phân – vua của ẩm thực hắc ám – Khoa sẽ nổi điên đi luộc ức gà, Ôn Kha há miệng dùng sức nhét thức ăn cho mèo vào mồm. Vương Nhị Cẩu bước những bước đi ung dung thong thả của loài mèo đi tới sau lưng Ôn Kha, nó đưa đầu tới bên cạnh cô, ghét bỏ nói: “Không ngờ ở nhà bạn lại ăn thứ khó ăn như thức ăn cho mèo. Bạn không biết bảo quan hót phân của mình mở đồ hộp cho sao?” Từ trước tới giờ Ôn Kha chưa từng ăn đồ hộp dành cho mèo, ngay cả thức ăn cho mèo ngày hôm qua cô mới bắt đầu ăn, cô khiêm tốn xin chỉ bảo: “Đồ hộp có mùi vị thế nào?” Vương Nhị Cẩu nghiêng đầu, sau đó hết sức nghiêm túc mà nhìn Ôn Kha: “Ăn ngon như là cá khô chiên giòn vậy.” Ôn Kha từ trước tới giờ cũng chưa từng ăn cá khô chiên giòn cho mèo: “… Cá khô chiên giòn có mùi vị thế nào?” Vương Nhị Cẩu giơ đệm thịt hoa mai lên, ấn lên người Ôn Kha, nghiêm túc nói: “Ăn ngon giống như đồ hộp vậy.” “… Excuse me?” Trên cái mặt mèo của Vương Nhị Cẩu tràn đầy kinh ngạc, nó không hiểu gì mà nhìn Ôn Kha: “Sao bạn lại muốn học ngôn ngữ của Lão Vương?” “…” Chúng ta cười không cùng một kiểu, chúng ta nói chuyện không hợp, mày mau đi ra xa đi! Ôn Kha ăn no nê xong bèn ngậm một miếng thức ăn cho mèo trong miệng, cong đuôi nhảy lên ghế sô pha. Sau đó, cô chợt cảm thấy móng vuốt của mình hơi ngưa ngứa, cô liền nhẹ nhàng cào lên ghế sô pha một cái. Cô phát hiện làm thế hết sức thoải mái, thế là cô lại cào một cái. Đợi đến khi Vương Nhị Cẩu đi đến, Ôn Kha đã cào tới nghiện. Vương Nhị Cẩu nghiêm mặt: “Bạn làm như vậy là không đúng.” Ôn Kha dừng vuốt, miệng ngậm thức ăn cho mèo mà hơi chột dạ. Vương Nhị Cẩu nhảy lên sô pha, móng vuốt sắc nhọn thò ra khỏi đệm thịt, nhóc ta khá là đắc ý khua tay trước mặt Ôn Kha một cái: “Làm giống bản giang bá tử* như thế này mới đúng!” *Giang bá tử: là từ địa phương vùng Đông Bắc, nghĩa là đại ca xã hội đen. Nói xong nó kéo một đường dài trên ghế sô pha. Ôn Kha: “…” Mày có thù oán gì với ghế sô pha nhà bạn trai tao hả? Tuy rằng hiện giờ Ôn Kha có hơi đau lòng cho cái bọc ghế sô pha sạch sẽ mà Lý Khoa mới bọc lại, nhưng sau khi nhìn Vương Nhị Cẩu cào một lúc, thấy dáng vẻ của nó vô cùng sung sướng. Rốt cuộc, dưới sự giật giây của Vương Nhị Cẩu, Ôn Kha dưới đáy lòng thì nóng lòng muốn thử, bên ngoài thì giả vờ cao quý, lạnh lùng giương vuốt ra, nhẹ nhàng cào một cái vào chỗ xước mà Vương Nhị Cẩu đã cào ra. Cảm giác đó, đúng là, sướng muốn chết! Uống nước đá vào giữa ngày hè hay được đút tay vào túi giữ nhiệt giữa mùa đông cũng không sướng như thế. Sau khi cào một lúc Ôn Kha phát hiện móng của mình đã quen thói. Có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba, có ba rồi thì sau đó lại càng trắng trợn, không cần e dè gì hơn. Khi Lý Khoa bưng các món ăn đã làm xong và cơm lên thì anh trơ mắt nhìn thấy hai còn mèo đang nhún nhảy chơi đùa vô cùng vui vẻ trên ghế sô pha, tâm trạng lúc này của anh bắt đầu dao động thật mãnh liệt. Giống như các bạn học sinh tiểu học trong đầu đều là những thứ mới lạ, trong đầu anh lúc này đều là: xong phim, bạn gái sau khi biến thành mèo thì vừa mắt một con mèo…