Lý Cẩu Đản liếc Ôn Kha một cái đầy miệt thị "Meo meo…" Ôn Kha nhận được một kích vô hình đến từ Lý Cẩu Đản. Không tin tà, cô vươn móng vuốt nhỏ bông xù ra, khoắng khoắng nước trong bồn một cái, sau đó nhắm mắt mèo long lanh lại, vươn đầu lưỡi ráp ráp khẽ liếm mu bàn chân phía sau lớp thịt đệm một cái. Ủa, có chút ngon! Hai mắt Ôn Kha sáng lên, sau đó lại lập tức nghĩ đến - trời ạ nếu muốn ăn thứ gì ngon, vì sao mình không đi gặm đồ ăn vặt cho mèo mà Lý Khoa mua? Vì sao lại ở đây liếm lông chứ? Bị vậy trong sự hoài nghi của mình, Ôn Kha lại liếm một cái. Có một thì có hai, còn có ba, bất tri bất giác liền nghiện liếm láp, mê muội liếm lông, khó có thể tự kiềm chế. Lý Cẩu Đản liếm xong tay thì bắt đầu liếm cánh tay, tầng tầng mồ hôi lạnh rịn ra trên trán nó, cả người co lại dưới mặt đất, bóng mờ trên đùi Lý Cẩu Đản trong mắt Ôn Kha liên tục tăng lên. Cô lập tức cảm thấy đau lòng, "Mẹ đưa con đi lót băng vệ sinh, nấu nước đường đỏ, dạy con cách dùng bồn cầu đi vệ sinh, đắp chăn đi ngủ được không?" Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cả người Lý Cẩu Đản chỉ mặc bra và quần lót và một cái váy đỏ mỏng manh, không ngừng đau bụng kinh, máu không ngừng chảy khiến nó vô cùng ngỡ ngàng, ánh mắt nhìn về phía Ôn Kha, người bây giờ đang suy nghĩ, người duy nhất có thể nói chuyện với nó, hơn nữa thoạt nhìn không hề có ác ý, "Meo miao…" Ôn Kha: "..." Tốt lắm, con tự sinh tự diệt đi, mẹ không cần lo cho con nữa, từ nay về sau chúng ta thành người lạ, không bao giờ gặp nữa! Ân đoạn nghĩa tuyệt. jpg Vừa rồi Lý Cẩu Đản nói: Loài người ngu xuẩn đi vệ sinh không cần cát vệ sinh cho mèo, Cẩu Đản không muốn nói với Vương Nhị Cẩu rằng mẹ là quan hót phân của con đâu. Tại sao cô nói nhiều như vậy mà Lý Cẩu Đản chỉ nghe hiểu một câu này... Trời ạ, Lý Cẩu Đản thành tinh rồi! Lý Khoa, em giao Lý Cẩu Đản cho anh, anh giúp em nộp lên cho Guinness được không? Lý Khoa đang ở bên trong phòng ngủ sóng vai phấn đấu với thành viên cùng đội, không nghe thấy tiếng lòng của Ôn Kha, anh thành công lật đổ một tòa lại một tòa tháp. Lý Cẩu Đản chiếm thân thể mình, giúp mình chịu mình nỗi đau "dì cả" khó có thể chịu được, nếu cứ thả nó dưới mặt đất như vậy cũng không phải chuyện nên làm, Ôn Kha quyết định giao Lý Khoa ra... A nói sai, hẳn là hiến bạn trai của mình, cô muốn công chính liêm minh một lần, dù sao nó cũng đang dùng thân thể của cô. Hẳn là không... sao cả. Co rút, trái tim của bé cưng Ôn Kha không phải đau bình thường đâu. "Con có muốn nhìn thấy quan hót phân cao cấp Lý Khoa của con không? Bây giờ đi gõ cánh cửa phòng đang đóng chặt cách đó không xa đi! Đi thôi Pika - Cẩu Đản!" Lông mi của Lý Cẩu Đản giật giật, nó ôm bụng đứng dậy khỏi mặt đất, dùng tốc độ trăm mét nước rút, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, sau đó bắt đầu cào cánh cửa. Ôn Kha rung người, cô bước đôi chân ngắn, mặt “sưng” lên, vất vả chạy đến bên cạnh Lý Cẩu Đản đang cào cánh cửa, cô nghiêng cái đầu, đầu mèo to dựa vào cửa, chân sau đứng thẳng, dùng sức dựng cả thân mình thẳng lên, hai thịt đệm hình hoa mai của hai chi trước tựa sát vào cánh cửa, mở mắt mèo thật to nhìn thẳng vào Lý Cẩu Đản, "Nhìn mẹ, nhìn mẹ này!" Lý Cẩu Đản bất giác mà học động tác của Ôn Kha, dán hai tay lên cửa, cũng nghiêng đầu, mắt mở thật to. Ôn Kha rời một cái thịt đệm hình hoa mai khỏi cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng đập cửa. Lý Cẩu Đản rời một bàn tay khỏi cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng mà đập cửa. Bởi vì lớp thịt đệm nên Ôn Kha gõ cửa không phát ra âm thanh, động tác của Lý Cẩu Đản lại phát ra âm thanh. Khuôn mặt Lý Cẩu Đản lập tức đầy vẻ tò mò, nó dùng sức gõ cửa mạnh hơn. "Bùm bùm bùm bùm bùm!" Thành công đánh xong một trận, Lý Khoa vừa mới trở lại phòng khách bị tiếng đập cửa mạnh như gió to mưa rào làm cho hoảng sợ, anh đứng bật dậy đi đến cạnh cửa, bình tĩnh mở cánh cửa ra, đang chuẩn bị nói chuyện đời với hai nàng bên ngoài thì lại đột nhiên phát hiện Lý Cẩu Đản chật vật đến mức kỳ lạ, bây giờ còn mang vẻ đáng thương mà nhìn anh, hai mí trên cũng sưng lên, trong mắt lấp lánh đầy lệ, tủi thân đến mức dường như chỉ một giây sau sẽ bật khóc vậy, nhấc tay định bổ nhào vào người anh, lại cố nén chân mình lại, khắc chế bản thân mình, Lý Khoa lập tức liền mềm lòng. Ôn Kha đang ở góc khung cửa, bởi vì vấn đề chiều cao mà bị Lý Khoa xem nhẹ: "..." Ha ha. "Tiểu sư muội, em ở đâu thế?" "Meo meo." "Lý Cẩu Đản bị thương ở chỗ nào, em có thấy không? Còn nữa... em đã dạy Cẩu Đản dùng bồn cầu chưa?" "..." Đã nói bao nhiêu lần là từ sau khi xây dựng đất nước là động vật không được thành tinh rồi! Dường như giờ Lý Khoa mới ý thức được Ôn Kha không thể nói, cũng không có biện pháp dùng cái đầu không có cổ kia ngó trái lắc phải của cô để trả lời mình, khóe miệng anh nhướng lên một chút, cúi người ôm Ôn Kha lên, nhưng không ngờ tới lại thấy được trên hai đùi của Lý Cẩu Đản có mảng máu lớn. "Sao lại thế này?" Thái độ của Lý Khoa lập tức trở nên nghiêm túc. Trong lòng Ôn Kha Lúc này đang vô cùng mờ mịt, "Meo meo meo meo meo?" Anh xác định muốn một con mèo ra dấu miêu tả "dì cả" cho anh à? Cứt có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói lung tung. Cuối cùng, đúng thật là Ôn Kha phải ra dấu miêu tả "dì cả" cho Lý Khoa biết. Bây giờ làm một con mèo, cô thật sự suy sụp. Một con mèo như đã thành tinh, ra dấu cho một người rằng một người khác đang gặp "dì cả", hãy hứa với tôi, chuyện này trời biết đất biết bạn biết, tôi biết, Lý Cẩu Đản biết, đừng bao giờ cho những người khác hay mèo và chó biết nhé? Có lẽ nhờ Ôn Kha ra dấu, Lý Khoa biết Lý Cẩu Đản đang gặp chuyện gì, anh lập tức liền rót cho Lý Cẩu Đản một ly nước ấm, "Uống nhiều nước ấm vào." "..." Anh điên mới uống nhiều nước ấm đó! Thêm tí đường đỏ không được sao!