"Khụ khụ!” Lý Khoa để tay lên miệng ho vài tiếng để che giấu cảm xúc của bản thân. Anh đang định dùng những từ ngữ chính nghĩa để dạy dỗ con mèo đã biến thành bạn gái thì đột nhiên khựng lại. Khi nhìn vào đôi mắt long lanh như thể phút tiếp theo sẽ òa khóc của con mèo đã biến thành bạn gái đang ngẩng đầu lên, trái tim của Lý Khoa dường như bị đâm trúng. Anh đẩy con mèo đã biến thành bạn gái đang vô cùng uất ức như thể nó đã bị anh ruồng bỏ ra khỏi người, xoay người định đứng dậy thì anh lại nhìn thấy đậu nành và bánh bao chay bị đổ làm thành một đống hỗn độn trên ghế sô pha. Ừm, là bị anh đè xuống. Sờ vào mông quần thể thao dính đầy đậu nành và bánh bao chay, anh rời khỏi ghế sô pha, đẩy mắt kính trên sống mũi lên, dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn con mèo đã biến thành bạn gái: “Sau này không được bổ nhào lên như vậy, bây giờ con không phải là mèo nữa rồi, con nặng hơn năm mươi kg nên phải cẩn thận một chút.” Ủa, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Nhưng mà lại hình như không có nói sai. “… Bây giờ cơ thể của con lớn hơn so với trước đây.” Nghĩ đến IQ của boss mèo, Lý Khoa dùng tay vung một vòng, nói: “Con biết không? Trước đây con nhỏ như vậy, bây giờ lớn như vậy, con nhảy lên như vậy sẽ đè ba xuống đất, bây giờ ba không có cách nào đỡ con được, cho nên sau này con không thể nhảy lên như vậy được.” Bạn gái đã biến thành mèo đang dùng tư thế tiêu chuẩn hai tay hai chân ngồi xổm trên tay vịn của ghế sô pha: “...” Con mèo đã biến thành bạn gái cũng dùng tư thế ngồi xổm tiêu chuẩn, tay chân đều để lên ghế sô pha, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt long lanh, vô cùng hoang mang nhìn Lý Khoa, hình như nó vẫn chưa hiểu Lý Khoa đang nói cái gì. Thấp thoáng, Lý Khoa dường như cảm nhận được hơi nóng của hai dòng máu đỏ chảy ra từ trong mũi. Anh đưa tay lên lấy vài tờ khăn giấy trên bàn để lau mũi, Lý Khoa nhắm mắt lại, đưa tay ra, kéo cái váy của con mèo đã biến thành bạn gái đang ngồi xổm trên ghế sô pha xuống. Tai của cô bạn gái bị biến thành mèo đang ngồi xổm trên ghế sô pha không chịu sự kiểm soát liền run run. Lý Khoa sàm sỡ cơ thể của cô ngay trước mặt cô. Móng vuốt được che giấu kín trong lớp đệm thịt bắt đầu rục rịch, mắt mèo nhắm lại, đưa móng vuốt lên không nể tình cào cho Lý Khoa đang chỉnh cái váy của con mèo trở thành bạn gái một vuốt. Cho dù đó cơ thể của em, nhưng bây giờ bên trong đó là Lý Cẩu Đản chứ không phải em. Sao anh có thể sàm sỡ cô gái khác trước mặt em chứ! Các quan hót phân ai cũng biết, người trên giang hồ có ai không chịu dao đâm, quan hót phân ăn uống nghỉ ngơi với boss có ai không bị cào? Lý Khoa chính là quan hót phân vô cùng hiền dịu và thường xuyên bị cào, cho nên... đối với sự phẫn nỗ của bạn gái, anh cảm thấy bản thân mình có thể chịu được! Trên người tuy có tàn tật nhưng ý chí vẫn kiên cường như Lý Khoa không hề kêu một tiếng, chỉ cảm thấy rùng mình xoay đầu lại thì thấy, bạn gái bị biến thành mèo đang nhìn anh với đôi mắt lạnh lùng, móng vuốt còn chưa rút lại. Đừng nghi ngờ Lý Khoa là người thích bị ngược đãi, nào có quan hót phân nào chưa từng bị boss mèo của mình nhìn với ánh mắt lạnh lùng như vậy? Không có? Ây, ba ngày không cho boss mèo có một cuộc sống vui vẻ, được ăn đồ hộp, được gặm cá khô, thì bạn sẽ biết cái gì gọi là đoạt mệnh liên hoàn cước + sự phán quyết đến từ vận mệnh + cái nhìn từ góc độ trên cao của thượng đế. “Meo méo!” Chưa đợi Lý Khoa kịp phản ứng, con mèo biến thành bạn gái đã có hành động. Nó khom lưng lại, lộ ra hàm răng khểnh ở hai bên không hề có sức uy hiếp, lại còn cố gắng trợn mắt tỏ ra hung dữ gườm bạn gái đã biến thành mèo đang lạnh mặt ngồi trên ghế sô pha. Và điều kỳ lạ là, cô bạn gái biến thành mèo lại có thể hiểu được tiếng mèo kêu của con mèo biến thành bạn gái có ý gì. Không phải nói là sau khi xây dựng quốc gia xong tất cả động vật không được thành tinh hay sao? Hay là tất cả mèo trên thế giới này đều thông thạo hai ngôn ngữ? Ngồi nhìn một người một mèo nói chuyện, Lý Khoa cảm thấy có chút mệt. Trong nhà anh có mèo thành tinh và bạn gái đang đánh nhau, còn anh bây giờ mông dính đầy sữa đậu nành và bánh bao chay màu trắng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào, xử lý ra sao? Rất mệt, đột nhiên anh có cảm giác muốn cô độc cả đời, làm thế nào đây? Cô mèo thử kêu lên một tiếng với Lý Cẩu Đản hiện đang sử dụng cơ thể của cô. “Lý Cẩu Đản?” Chân sau duỗi thẳng chống lên ghế sô pha, cánh tay cũng chống vào ghế sô pha, chiếc váy màu đỏ trên người nó bị dính không ít mực nước khi ở trong phòng sách của Lý Khoa, giờ chiếc váy đó đang trượt xuống sống lưng theo động tác của nó, để lộ ra đôi chân màu trắng, Lý Cẩu Đản dùng động tác kiêu ngạo giống hệt như Vương Nhị Cẩu xoay đầu lại: “Làm gì vậy!” Tại sao… mèo đột nhiên cảm thấy, người ở trước mặt có một cái đuôi tàng hình ở phía sau đang vẫy vậy? “Chị là Ôn Kha.” Lý Cẩu Đản gập chân sau lại, khôi phục lại tư thế ngồi xổm không có ý định công kích, nó đưa cánh tay ra trước mặt, thè lưỡi ra liếm vào mu bàn tay, rồi khinh thường nhìn con mèo trước mặt mình qua khóe mắt: “Không quen.” Mèo hơi bị tổn thương, “… Chị chính là Ôn Kha mang con cá khô đến thăm em đó!” “Cá khô đâu?” “Lần này không mang…” Lý Khoa đang đứng bên cạnh sô pha phủi mông bị dính đầy sữa đậu nành và bánh bao chay không dám rời khỏi, đột nhiên… anh cảm thấy bản thân mình bị dư thừa, nói rõ sau khi xây dựng quốc gia động vật không được thành tinh, tại sao bây giờ một người một mèo đột nhiên lại trò chuyện vui vẻ như vậy?