CHAP 8: BỆNH VIỆN Tôi vừa run rẩy vừa vỗ vào má cậu em trai xấu số vì sợ rằng cậu ta ko bao giờ tỉnh lại được nữa. Thật may, cuối cùng đôi mắt ấy cũng mở ra và nhìn tôi. Tôi mừng đến phát khóc. - Em ơi! Em tỉnh lại rồi à? - Chị khóc? – Ánh mắt cậu ta nhìn tôi, nhìn rất sâu - Tại lo cho em quá! Mà em làm sao mà bị đánh thế này?? - Không …biết… Bỗng tôi thấy đầu cậu ta chảy máu. Tôi hoảng loạn… - Đầu em….đầu em chảy máu rồi kìa! Không thể không thể, em đừng ngủ nhé! Toàn thân tôi run lập cập. Ở đây vắng người, lại là ban đêm nữa, làm sao nhờ vả ai được đây! Trong phút hoảng loạn tôi liền ôm chầm lấy cậu ta vào lòng, ko hiểu sao lúc này tôi cảm thấy cần phải làm như thế! - Em đừng sợ, có chị ở đây, em sẽ ko sao đâu! Cậu nhóc ko nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt lờ đờ, xong lịm hẳn. Tôi hoảng loạn thật sự! Bỗng tôi nhìn thấy chiếc di động từ trong bọc cậu ta rơi ra… Tôi liền cầm lấy và bấm số…số xe cứu thương là mấy nhỉ ??? @_@ ……….113……không phải 0_o………..115…….. Loạn loạn…. Ò e ò e ò e……. Tai bệnh viện. - Bác sĩ ơi! Bác sĩ làm ơn cứu em cháu với! Đừng để nó chết! >