CHAP 20: CHIA LY - You định đi đâu khi tôi vẫn còn ở đây chứ? – Cold nói lớn. Câu nói này…nó khựng lại… Như một phản xạ, nó thốt lên: - Đi về… - Một mình? - Phải…- nó nghẹn ngào - Không được! - Tại…tại…sao??? – nó khóc. - Vì cả đời này you phải ở bên cạnh tôi! Nó quay lại nhìn Cold, nước mắt giàn giụa….Thoại của nó… Cold chạy lại ôm chầm lấy nó, người nó cứng đơ không phản ứng gì… - Năm năm qua tôi đã nhớ you rất nhiều! rất nhiều you có biết không??? - Tôi không biết! tôi không muốn biết! – nó nức nở. - Thật hạnh phúc khi biết rằng cho đến bây giờ you vẫn chỉ có mình tôi…. Lòng nó nhẹ tênh….những nỗi đau của năm năm trời đằng đẵng ồ ạt trở về trong nó, tim nó thắt lại….nỗi đau đỉnh điểm và rồi tất cả tan biến đi. Cold…à không….Thoại vẫn đứng đó, ôm chặt nó vào lòng….hai chúng nó đều khóc….những giọt nước mắt mà có lẽ năm năm nay không thể chảy bây giờ lại tuôn ra….ào ạt như nỗi đau vỡ òa… Chợt…một chiếc xe ô tô không biết từ đâu lao vụt tới….Cold nhìn lại…Nhưng không kịp nữa rồi… Á á á…………. Cold đẩy nó sang một bên, cả thân hình nó ê ẩm ….Nó ngẩng đầu dậy, Cold của nó… Tên lái xe đã phóng vù đi không chút do dự, xung quanh không có ai, chỉ mình nó và Cold, nó hốt hoảng chạy đến đỡ Cold dậy… - Không thể như thế này được! không thể! Thoại ơi! Anh không thể lại bỏ em lại thêm một lần nữa! – Nó hét lên khi nhìn thấy máu trên người Cold thấm sang áo mình…. - Đừng để anh chết em ơi! Anh còn muốn sống! Anh còn muốn yêu em!…. Cold nắm tay nó, từng lời nói ngắt quãng…tim nó thắt lại, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt Cold…nó không còn có thể chịu đựng được nữa…. Cánh tay Cold đột nhiên duỗi ra…lạnh buốt…nó chết lặng….không thể nhanh chóng như thế này được! Mọi chuyện không thể như thế này được…. Nó hét lên…đứt đoạn…chia lìa… Chap : Tỉnh… Á á á………. Nó vùng dậy, mồ hôi ướt đẫm áo và chiếc chăn bông…. Phải! tất cả chỉ là mơ….một cơn ác mộng…… - Làm gì mà cô hét lên dữ thế? – nó giật mình khi thấy Cold đang ngồi kề sát bên mình… Nó quay cuồng, đây là thực hay mơ nữa đây…. - Sao mặt cô tái nhợt đi vậy??? Có sao không???- Cold sờ trán nó lo lắng. Nó ngước nhìn Cold…nhìn sâu vào đôi mắt, bất giác nó thấy Thoại….Và nó ôm chầm lấy Cold khóc oà lên. - Cô đừng làm tôi sợ! Có chuyện gì thế??? – Cold càng lo lắng hơn. Nó không nói gì, chỉ khóc. Cold đành phải ngồi như thế với nó cho đến 15 phút sau. - Thế nào? Đã bình tĩnh lại chưa??? – Cold hỏi nhỏ khi thấy nó đã nguôi ngoai. Nó buông Cold ra, người thẫn thờ. Sau 5 năm nỗi đau vẫn hằn sâu không phai mờ. Thoại vẫn không về với nó. Cold nhìn nó, không nói gì. Hành động của nó quá khó hiểu. Anh thở dài đứng dậy rồi lấy cho nó một cốc nước ấm. Phải mất tận 1 tiếng sau nó mới lấy lại tinh thần. Nó ngồi trên giường. Cold ngồi trên chiếc ghế Sofa đối diện, hai chân bắt chéo như phong cách của một đại thiếu gia và nhìn nó chăm chú. - Sao tôi lại ở đây??? Đây là đâu??? – nó tá hoả khi nhìn xung quanh. - Là nhà tôi! – Cold cười nhẹ đáp. - Nhà anh??? Tại sao…. – nó càng không hiểu - Đêm qua cô uống quá nhiều đến nỗi ngất đi. Tôi cũng không biết nhà cô ở đâu, đành phải đưa cô về đây… - Đồ lợi dụng! Đồ lưu manh! – Nó ném cái gối trên tay vào mặt Cold. - Cô khùng à??? – Cold vùng dậy - Ai cho phép anh đêm hôm đưa tôi về nhà anh hả??? Tôi là con gái mà! Anh…anh thật là….Đồ hạ lưư! – Nó mắng xối xả - Thôi nhé! Có lòng tốt với cô mà cô trả ơn theo cách đó à! Đúng là… Cold giận dữ rồi bỏ đi. Nó ngồi lại một mình, lòng tự rủa thầm bản thân đã uống quá mức cho phép để rồi dẫn tới cái kết cục này… Nhưng hình như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả. Nó nhăn mặt rồi thở dài. Nó cũng không còn tâm trí đâu để mà suy nghĩ vớ vẫn nữa. Cơn ác mộng ban nãy vẫn khiến nó sợ hãi…. Một lúc sau, một người đàn ông trong bộ đồng phục của quản gia bước vào và nói với nó. - Thưa! Thiếu gia nói là cô thay quần áo và ra ngoài ạ! - Thiếu gia ư??? Ai thế??? Chẳng lẽ Cold??? – nó mở to mắt, cái thời đại nào rồi mà còn thiếu với gia chứ??? - Thưa! Không được gọi thẳng tên của thiếu gia! Đó là cấm kị! Nó tròn mắt hơn nữa. Vị quản gia đi ra. Nó nhìn theo rồi nhún vai không hiểu. Nó bước xuống giường, trên người vẫn mặc bộ áo quần tối hôm qua đi ăn sinh nhật trưởng phòng rồi tiến tới cửa. Chợt đôi mắt nó chựng lại, cái gì thế này…….. Chap : Valentin Nó tiến tới gần hơn nữa chiếc bàn gỗ đuợc khắc chạm tinh tế ở góc trái của phòng. Đôi tay nó run run với lấy cái vật kì lạ đang nằm trên đó….Chiếc huy hiệu in hình nó và Thoại….sao lại ở đây chứ??? Đầu nó lại ong ong, tim đập nhanh hơn, nhìn chiếc huy hiệu không chớp măt…. - Làm gì mà lâu thế??? – Cold nói lớn Nó quay đầu lại nhìn Cold, mắt lại ươn ướt….Đã bao nhiêu lần nó nhủ thầm rằng Cold không phải là Thoại nhưng cũng bấy nhiêu lần nó thấy Thoại trong Cold, càng lúc nó càng thấy đau khổ hơn, nhức nhối hơn, cuộc đời tại sao lại đối xử như vậy với nó chứ??? - Cô lại làm sao nữa thế???? - Tại sao anh lại có cái này? - Cái nào cơ??? - Chiếc huy hiệu in hình tôi và Thoại, tại sao anh lại có nó??? – Nó hét lớn - Cái đó…tôi nhặt được! - Ở đâu??? - Bệnh viện… Mắt nó tối lại…. - 5 năm trước tôi bị viêm ruột thừa phải vào bệnh viện cấp cứu, ngày xuất viện tôi nhìn thấy nó nằm trên lối đi của hành lang, không hiểu sao tôi lại nhặt nó lên và cất giữ cho đến bậy giờ…….. Nó cầm chặt chiếc huy hiệu khuỵu xuống, nó không khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn trào …đúng là số phận… - Thoại ơi! 5 năm rồi! 5 năm tôi đã sống trong nước mắt! Vậy mà đến lúc này đây tôi vẫn phải khóc vì cậu! Cậu ác lắm! Cậu ra đi rồi mà vẫn để lại chiếc huy hiệu này, để nó tồn tại, để nó lại làm tôi đau, tại sao??? Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi và khiến tôi đau khổ??? Tôi không chịu đựng thêm được nữa….không thể…. Cold không nói gì…. Nó rời căn biệt thự của Cold về nhà…và nó không cầm theo chiếc huy hiệu đó…. Cuộc đời có nhiều thứ không thể trọn vẹn…Tình yêu cũng thế…. Thế là đã 5 tháng từ ngày nó bước chân vào công ty này…. - Ngày mai là Valentin đấy! Mấy chị có định đi đâu không? – Chị ngồi bên nó nói lớn - Ối dào! Già cả rồi mà còn Valentin cái gì nữa! – Một chị thở dài. - Thế còn em! Di! Em có định cùng Cold đi đâu không? - Mấy chị đang nói cái gì thế??? - Thôi đừng chối nữa! Cả công ty này ai mà chẳng biết em với Cold là một đôi! Có ai đời giám đốc với nhân viên mà cứ kè kè bên nhau 24/24 đâu! - Mấy chị đừng nói bậy! Đã nói là Cold có vợ rồi mà! Em với giám đốc chỉ là công việc thôi! - Xời ơi! Cái tin vịt đó mà em cũng tin à??? Chuyện này đã bị phanh phui khi tụi chị đột kích hồ sơ của giám đốc rồi, giám đốc vẫn còn alone, chỉ nói thế cho con nhỏ đó hết bám theo thôi! - Thế à???…..Nhưng giữa em với Cold không có chuyện gì cả! - Sao cứ chối mãi thế nhỉ??? Cái con nhỏ này… - Mấy người làm việc hay buôn chuyện thế??? Muốn bị trừ lương phải không??? – Cold không biết từ đâu xuất hiện. Tất cả im bặt. Nó thở phào, thầm cảm ơn giám đốc đã đến giải vây. - La Tường Di! Nó giật mình, Cold lại gọi nó. Lúc nào cũng gọi cả tên lẫn họ, trong khi những người khác chỉ gọi tên. Nó thật không hiểu. ~ The End ~ nào đủ 800 viem sẽ có chap mới^^ Ai kiu bơ tui sml hứ!