CHAP 11: HẸN HÒ… Ra về. Trần Thoại nắm tay tôi giữ lại. - Có chuyện gì thế? – tôi ngạc nhiên quay lại. - Sáng mai nghỉ học, tôi với you hẹn hò nhé! - Cái gì??? Hẹn hò??? - Cần gì mà phải ngạc nhiên đến thế nhỉ? Nếu nói một cách thẳng thắn thì tôi với you đã khi nào đi chơi với nhau đâu??? Quả thật là một thiếu sót trầm trọng. - Cái này…nhưng tôi sợ không được, ba mẹ với chị hai không cho tôi đi đâu! - Tôi không biết! Hay you muốn tôi tới tận nhà năn nỉ gia đình you như khi trước? phiền phức cho you lắm đó! - Cái cậu này! Thôi được! để tôi coi thử xem sao!. Buổi tối tôi cố gắng tìm mọi cách để nói chuyện đi chơi với ba mẹ và chị hai nhưng cứ sợ sợ, ba mẹ thì không sao, chứ chị Diên thì…. Nhưng cũng phải thử xem sao, dù sao mai ở nhà một mình cũng chán lắm! - Ba mẹ này! - Có chuyện gì thế? - Ngày mai trường con thi học sinh giỏi nên con được nghỉ học, ba mẹ cho con đi chơi với bạn nhé! - Thế à? Mà bạn nào thế? - Dạ bạn cùng lớp con ạ! - Cũng được! nhưng coi chị con có đồng ý không đã! Tôi quay sang nhìn chị Diên, chị ấy hình như không để tâm mấy đến câu chuyện giữa tôi và ba mẹ, khuôn mặt cứ như đang suy nghĩ chuyện gì, nhân cơ hội tôi liền hỏi: - Chị Diên! Mai em đi chơi với bạn nhé! - Mày ưng đi đâu thì tùy! Hỏi chị làm gì! Tôi há hốc mồm ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên chị ấy cho phép tôi đi chơi với thái độ dễ dàng như vậy. Đúng thật là chị ấy đang có chuyện gì rồi. nhưng dù sao thế cũng tốt, tôi nhảy cỡn lên sung sướng. Đang ngồi trong phòng học bài, chợt chị Diên gõ cữa phòng rồi đưa cho tôi hai cái áo. - Là gì vậy chị? - Hàng mẫu của công ty tao, áo đôi kiểu mới nhất năm nay, tao được tặng một bộ nhưng không biết làm gì, cho mày với con Senil mặc đó! Tôi nhìn chằm chằm hai cái áo trên tay, màu đen, kiểu dáng đúng là model thật…hay là…. 1h30 sáng. Tôi đang ngon giấc thì tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, tôi mắt nhắm mắt mở rời khỏi giường đi tìm nguồn gốc của thứ âm thanh đáng nguyền rủa. nó phát ra từ chiếc cặp yêu dấu của tôi! Đúng rồi! Điện thoại của Trần Thoại. +_+ Tôi cầm lên rồi bật nắp đặt lên tai: - Alo! - You đang nghe đấy à! Nhớ you quá! Giờ thì đỡ rồi! Thôi ngủ đi! Mai tôi tới đón! Ngắt cái cụp. Tôi ngơ ngác nhìn cái điện thoại, cậu này thật quá sức kì cục! phá hỏng giấc ngủ của người ta, mai gặp rồi chết với tôi! Và tôi thả điện thoại lên bàn, nhảy vào giường trùm chăn ngủ…. Sáng hôm sau. - Sao? Điện thoại nghe tốt chứ? – Thoại cười tươi nhìn tôi. - Cậu khùng nó vừa thôi! Đồ độc ác! – tôi nhăn mặt - Sorry! Tại lúc đó nhớ quá nên không kìm chế được cảm xúc! Tha lỗi cho tôi nhé! – Thoại nói với thái độ thành khẩn khiến tôi không thể không bật cười. - Thôi đi! Trông ghê quá! - Đi thôi! còn đứng đây làm gì nữa! - Khoan! Tôi có cái này! Mặc dù rất xấu hổ nhưng tôi cũng chìa cái áo đôi ra cho cậu ta. - Cái gì thế này? – Thoại cầm nó nhìn chằm chằm. - … - À! Tôi hiểu rồi! You khiến tôi bất ngờ đấy! – Thoại cười sung sướng khi nhìn sang cái áo tôi đang mặc. Thật không thể xấu hổ hơn. Lần đầu tiên tôi hành động kì cục như thế này! Đúng là khi “yêu” thì có nhều thay đổi…. - Thế nào! Trông tôi đẹp trai chứ? – sau khi thay xong áo cậu ta cười toe toét hỏi tôi. - Trời! thật không thể chịu nỗi nữa mà! – tôi nhăn mặt lắc đầu trước sự tự tin của Thoại, nhưng sự thật thì cậu ta mặc cái gì cũng đẹp hết +_+ Thoại chở tôi đến…sở thú! - Cậu đưa tôi đến đây làm gì? – tôi thắc mắc - Đi thăm khỉ! – Thoại thản nhiên. - ??? Chap : “Tai nạn” - Chúng ta phải đi thăm tổ tiên của mình chứ? Thoại cầm tay tôi dẫn vào trong, tôi thở dài trước sự kì cục của cậu bạn trai. Tôi biết Thoại có một nỗi buồn nào đó rất lớn, và cậu ấy cũng có một bí mật rất lớn mà chưa bao giờ nói cho tôi biết, đôi khi cậu ấy rất kì lạ…. Đi ngang qua mấy chuồng sư tử rồi cá sầu, rồi hổ tôi tái mặt hoảng sợ, mấy con thú này lỡ may mà bị xổng chuồng thì chắc nó xé tôi thành trăm mảnh mất, càng nhìn càng sợ, càng sợ lại càng nắm chặt tay của Trần Thoại. - Tới rồi! – Thoại reo lên. Tôi cùng cậu ta tiến sát hàng rào sắt, những con khỉ đang leo trèo thoăn thoắt trên những cành cây, con nào con nấy nhìn nhanh nhảu, linh động vô cùng, cái mông rồi cái mũi cứ đỏ đỏ hây hây nhìn cực kì ngộ nghĩnh. Bỗng một con tiến lại phía chúng tôi. Thoại nhìn rồi gõ gõ tay vào thành hàng rào. - Khỉ con! Lâu ngày không đến thăm mày! Thế nào! Vẫn ăn rồi “ị” bình thường chứ? Chắc mày nhớ tao lắm! tao cũng vậy! Mặc dù không nói được tiếng người nhưng dường như chú khỉ này hiểu được những gì mà Thoại nói, mắt nó cứ ánh lên, hai cái tay khèo khèo trước mặt Thoại. - Đây là bạn gái của tao! Người yêu duy nhất của cuộc đời tao! Mày thấy rồi chứ? Tôi ngạc nhiên nhìn sang Thoại, cậu ta đang nói cái gì thế nhỉ? Giới thiệu bạn gái với…khỉ à? Con khỉ nhỏ nhìn sang phía tôi, cái đầu nó nghiêng nghiêng, ánh mắt đăm chiêu soi xét, tôi nhìn nó mà cứ nhấp nháy mắt. Đột ngột nó nhảy sang phía tôi, dùng tay khèo cái khuy áo giật giật khiến tôi chúi người vào thành rào, tôi hốt hoảng nhìn Trần Thoại, con khỉ nhỏ càng lúc càng giật mạnh hơn. - Thoại! cậu còn đứng đó nữa à??? Mau cứu tôi đi chứ? - You đừng sợ! nó đang chào “xã giao” you đấy! Và rồi năm sáu con khỉ khác cũng nhảy tới chỗ tôi, đứa nắm quần đứa nắm tay áo, thậm chí có đứa nắm cả tóc tôi lôi lôi vào trong khiến cả người tôi dính chặt vào thành rào. Miệng tôi la oai oái, còn Thoại thì bắt đầu hốt hoảng. - Thôi thôi! Chúng mày hơi quá rồi đấy! Đừng làm bạn gái tao sợ chứ? – Thoại vừa nói vừa lấy tay tách tôi và lũ khỉ ra, nhưng chúng nắm chặt quá. - Thế này mà cậu bảo là xã giao à? Chúng đang muốn xé tôi ra thì có! Mấy con khỉ này! Chúng mày thả tao ra không thì bảo!– tôi nhăn mặt đau khổ vừa cố gắng lôi tay mấy con khỉ ra. - Ai mà biết nó “nồng nhiệt” đến độ này! – Thoại ra sức tách mấy con “đít đỏ mũi to” này khỏi người tôi. - Chúng mày quá đáng rồi nhé! Mau thả ra không tao đánh bây giờ! – Thoại nổi giận thật sự, lũ khỉ hình như biết được điều này nên dần dần thả tôi ra. Sau khi con khỉ cuối cùng chấm dứt việc “níu kéo” , tôi và Thoại mới bắt đầu thở phào nhẹ nhỏm, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng. - Xin lỗi you! Tụi nó bình thường không như vậy đâu! Chắc hôm nay mới bị tiêm thuốc nên vậy! – Thoại bào chữa. - Hix! Giờ tôi mới biết khỉ cũng đáng sợ! – tôi nhăn mặt nhìn lại dung nhan mình….đúng là tơi tả. - Thôi! cậu ngồi đây để tôi đi mua kem! – Thoại lau mồ hôi rồi chạy đi. Tôi ngồi trên ghế đá chờ. Từ lúc tới chuồng khỉ này đến giờ tôi để ý có một người đàn ông lạ cứ hay nhìn tôi. ********************** Proflie Họ và tên: Trần Thoại Tuổi: 17 Linh vật đại diện: Gấu Bắc cực Chỉ số TC: 100 Chỉ số BA: 100 ********************** ~ Hết chương ~