Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto Từ Vọng không thể chống đỡ nổi sự dịu dàng lơ đãng của Lục Bá An. Trong phòng chỉ mở đèn bàn trên đầu giường, nụ hôn của anh vừa dịu nhẹ lại vừa cẩn thận, khiến cô rất ư là không có tiền đồ mà chìm đắm trong đó, dần dần quên mất tranh luận với anh. Kết thúc nụ hôn, anh nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt mềm mại của cô, nói với một giọng điệu trầm thấp và quyến luyến: “Từ Vọng, anh say hay không say, em biết chưa?” Từ Vọng môi đỏ au, ngơ ngác gật đầu. “Thế còn em?” “Em ư?” Âm cuối của cô hơi cao, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng. “Lúc đó em cũng say sao?!” Câu nói của anh không giống như nghi vấn, mà như là đã có đáp án trong lòng, không cần cô trả lời. “Ha ha… Em không nhớ nữa, chắc là cũng….say đó.” Từ Vọng lập tức hơi hoảng, chỉ lo gặng hỏi anh mà lại quên mất ý đồ của mình cũng không mấy trong sáng. “Thế à?” Giọng nói của anh không rõ ràng, lại cúi đầu ngậm môi cô. Đáp án này rất quan trọng mà cũng chẳng mấy quan trọng. Từ Vọng được anh đáp trả và có đáp án như mong muốn nên cũng đã rất thỏa mãn. Điều không thỏa mãn duy nhất là anh lại động tay động chân. Hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, nhỏ giọng nói: “Nhất Nhất đang ở đây…” “Thằng bé đang ngủ.” “Không được…” Thế nhưng lời nói của cô chẳng bao giờ có tác dụng, sự phản kháng yếu ớt nào có chống được sự công kích của Lục Bá An. Sáng hôm sau, bầu trời lượn lờ mây trắng. Ánh nắng xuyên qua bức màn cửa sổ tiến vào căn phòng mờ tối. Từ Nhất ngon giấc một đêm tỉnh dậy trước tiên, bé mở đôi mắt sáng trong im lặng chờ một hồi, sau đó không yên lặng được nữa. “Ma ma…” Nghe giọng con trai, Từ Vọng lập tức mở mắt, đẩy người đang ôm cô ra, khàn khàn giọng nói: “Lục Bá An, cục cưng dậy rồi.” Cô ngủ bên trong không tiện xuống giường, nên đương nhiên phải sai cha cục cưng. Sáng sớm, sắc mặt Lục Bá An đã không được tốt lắm, anh xụ mặt xuống giường, bế cục cưng béo mập từ trong nôi ra. Đầu tiên, anh im lặng nhìn con trai một lúc, sau đó mang bộ mặt nghiêm túc bắt đầu thay tã cho con. Từ Vọng nằm sấp trên giường không muốn ngồi dậy, thấy anh thay tã cho con trai với vẻ mặt khó ở, tật xấu khó chữa của cô lại tái phát, vô cùng hả hê, cứ thấy anh bực bội là cô lại vui vẻ. Nhớ tới chuyện ai kia trong khoảng thời gian này không ngừng giày vò cô, cô thật sự cảm thấy đến không khí cũng đặc biệt trong lành. Nhìn thấy cô tươi cười hớn hở quá mức, anh càng trở nên khó ở: “Còn chưa chịu dậy!” “Ôi chao, dậy thì dậy!” Cô rộng lượng không so đo với anh, nhanh nhẹn vén chăn xuống giường, trước tiên đi đến tủ quần áo bắt đầu chọn đồ thay. Hôm nay thời tiết khá đẹp, mặt trời rạng rỡ, có thể diện váy xinh đẹp, kết hợp với áo khoác bành-tô cô mới mua trước đó… Cô ngân nga một giai điệu, vui vẻ lộ liễu đến mức không thể lộ liễu hơn. “Mặc dày một chút, hôm nay phải ra ngoài.” Từ Vọng mới lấy váy ra, nghe anh nói thế thì hơi thắc mắc: “Đi đâu?” “Mua giường.” Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại làm nụ cười trên mặt cô tức khắc cứng lại. Dưới tình huống Từ Vọng bày tỏ không muốn ra ngoài một cách sâu sắc, Lục Bá An bèn lấy điện thoại ra gọi, sau đó mới sáng sớm đã có người giao giường đến nhà. Tô Lương Vi thấy cái giường lớn đồ sộ đó, thì hỏi Lục Bá An sao lại đổi giường, anh vừa nhìn Từ Vọng vừa thản nhiên trả lời: “Giường ở nhà đã cũ nên cháu thay mới.” Từ Vọng bế Từ Nhất trộm trừng mắt với anh, cũ chỗ nào, chứ không phải vì nó kêu do không chịu nổi sự vận động kịch liệt của anh sao… ngủ thôi thì dư sức vững chắc. Cô đỏ mặt, không muốn đi xem giường mới, bế Từ Nhất ra sân phơi nắng. Đổi giường xong, Lục Bá An đưa Tô Lương Vi đi thăm hỏi bạn bè, trước khi đi còn dặn cô ở yên trong nhà, Nếu muốn ra ngoài thì phải nói với anh một tiếng. Chân trước anh vừa bước đi, chân sau cô đã bắt xe đi tìm Lâm Thư. Không phải cô phản nghịch, mà là thật sự có một chuyện muốn hỏi Lâm Thư. Lâm Thư còn chưa đến tiệm đã bị cô chặn ở nhà. “Nói mau, có phải cậu ‘chấm’ bác sĩ Tống rồi không?” Cô thả Từ Nhất bụ bẫm vào lòng Lâm Thư, bắt đầu ‘bức cung’, tỏ vẻ ‘đừng mong gạt được tớ’. Làm Thư cười khan hai tiếng, có hơi chột dạ: “Tớ… biểu hiện rất rõ ràng sao?” Đến Từ Vọng cũng nhìn ra, vậy Tống Sơ Minh có phải cũng đã nhận ra không, như thế không được, làm anh sợ chạy mất thì sao. “Ha ha, quả nhiên cậu để ý bác sĩ Tống. Lâm Thư Thư, cậu được lắm, ánh mắt không tệ.” Từ Vọng vui vẻ vỗ tay một cái. Tuy chưa tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng cô biết Tống Sơ Minh là một người tài giỏi đáng tin, điều quan trọng là anh ấy độc thân đã nhiều năm, thế giới tình cảm rất đơn giản, rất thích hợp với người như Lâm Thư. Cô không khỏi bận tâm: “Nhưng bác sĩ Tống lẻ loi nhiều năm như vậy mà không chịu yêu đương, đến cái tuổi này thì hình như có hơi bất thường. Không được, chờ tớ hỏi Lục Bá An một chút đã, cậu trước tiên khoan hãy thích, chúng ta không nên nóng vội.” Lâm Thư dở khóc dở cười: “Thích mà cũng có thể khoan với dừng được sao.” “Ôi chao, cậu đừng nóng vội mà, ít nhiều gì cũng nên tìm hiểu một chút, bằng không làm sao cậu biết được anh ấy là người thế nào, không thể chỉ thấy người ta đẹp trai mà mê được.” Nhớ ban đầu mình cũng bị sắc đẹp của Lục Bá An làm mờ mắt, cô lúng túng ho khan một tiếng rồi biện giải: “Tất nhiên, thích cái đẹp là đúng, cũng có thể tìm hiểu rõ sẽ càng thích hơn, nhưng cẩn thận vẫn hơn mà.” Lâm Thư đang nghịch bàn chân bé nhỏ của Từ Nhất, cúi đầu nói nhỏ: “Không phải tớ thích vẻ đẹp trai của anh ấy. Vọng Vọng, cậu còn nhớ trước kia tớ từng nói với cậu về chàng trai tớ gặp ở trước cửa hàng tiện lợi không?” “Đừng nói là bác sĩ Tống nhé?” Từ Vọng kêu lên Lâm Thư trịnh trọng gật đầu. “Trên thế giới này vẫn còn có chuyện trùng hợp thế kia à. Thì ra chàng trai từng cổ vũ cậu chính là bạn của Lục Bá An.” Hồi cao trung, Lâm Thư rất tự ti vì gương mặt đầy mụn của mình. Nói thật ra, cô ấy nổi mụn rất nghiêm trọng, chi chít cả khuôn mặt, sưng đỏ đến mức không nhìn ra diện mạo thật, còn bị một vài bạn bè trêu chọc, thoạt nhìn trông rất giống bị bệnh. Mặc dù đã đi khám, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, về lâu về dài, cô ấy càng ngày càng buông xuôi và chán ghét bản thân mình. Có một lần, cô ấy đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, rồi gặp phải mấy người bạn từng bắt nạt cô ấy. Cô gái kia vì cười nhạo cô ấy mà từng bị Từ Vọng dạy dỗ, thấy Lâm Thư đi một mình không có Từ Vọng đi theo, nên xấu xa đẩy cô ấy một cái. Lâm Thư gầy yếu bị đẩy ngã xuống đất, đồ đạc rớt tán loạn. “Mặt mày kinh khủng như vậy mà ra đường cũng không biết mang khẩu trang, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố lắm đó, có biết không? Mày xem, người khác bị mày làm sợ đến mức đi đường vòng rồi kìa.” Người xung quanh dùng ánh mắt soi mói nhìn rồi vội vã bỏ đi, cũng không biết là thật sự muốn tránh xa cô, hay do không muốn xen vào chuyện của người khác. Nhưng Lâm Thư nhạy cảm mong manh, cảm thấy mình đã thật sự làm người khác sợ. “Tôi sẽ đeo khẩu trang…” Cô nhỏ giống thanh minh, lặng lẽ rơi nước mắt, trước tiên không phải đứng dậy mà là đeo khẩu trang vào. “Bạn học, không sao chứ?” Cô gái kia đang dương dương đắc ý, thấy một học sinh nam đi tới bèn mắng một câu ‘Đồ xấu xí’ rồi bỏ đi. Lâm Thư cúi đầu nhặt mấy món bị rơi trên đất, cố gắng kìm nén không khóc to, nhìn thấy một bàn tay đưa qua giúp mình thì lập tức vội vàng tránh né. “Cảm ơn cậu, tôi không sao, không cần giúp đâu.” Cô ấy lo lại làm người khác sợ nên không để đối phương nhìn thấy mặt mình, thế nhưng chàng trai kia không rời đi ngay mà lại cất giọng ấm áp dễ nghe: “Tay cậu hình như bị trầy rồi, đừng lộn xộn.” Anh lấy một chai nước trong ba-lô ra, cầm lấy cổ tay Lâm Thư rồi cẩn thận rửa cát bụi chỗ vết thương, bàn tay anh cũng ấm áp như mọi người, nhưng lại làm cô ấy không dám ngẩng đầu lên. “Về nhà rửa lại bằng cồn nữa là được.” “Cảm ơn cậu.” Bị ảnh hưởng bởi lòng tốt của anh, Lâm Thư nhỏ giọng nói cảm ơn Cô ấy không kiềm lòng được ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, lại vội vàng cúi xuống. “Mặt của cậu…” Anh muốn nói nhưng lại thôi. Lâm Thư vô cùng hối hận vì đã nhất thời kích động, lại làm người khác sợ rồi, cô ấy không khống chế được lại rưng rưng. “Cậu có đi khám chưa?” Nghe anh hòa nhã hỏi, cô ấy vừa xấu hổ vừa tức giận. “Đã khám, cũng đã từng uống thuốc và bôi thuốc.” Cô ấy luôn rất nghe lời bác sĩ, dùng thuốc đúng giờ, kiêng ăn đồ cay đồ nóng, nhưng vẫn không có tác dụng gì, bản thân cô ấy cũng rất buồn. “Cậu khám ở bệnh viện da liễu à?” Không biết vì sao chàng trai này vẫn chưa chịu đi mà cứ hỏi tiếp, Lâm Thư khó chịu gật đầu. “Nếu như khám ở bệnh viện da liễu mà vẫn không hết thì cậu thử đến phòng khám Trung y xem. Tôi thấy sắc tặt cậu không được tốt lắm, chắc sức khỏe có vấn đề. Cậu cầm cái này, bảo cha mẹ cậu dẫn cậu đến bệnh viện này khám thử xem.” Tay Lâm Thư run run nhận tờ giấy anh đưa, hơi bối rối không biết làm sao. “Bị bệnh không phải chuyện gì mất mặt cả, đừng buồn, từ từ sẽ khỏi thôi.” Chàng trai nói xong thì đứng lên, sau đó, Lâm Thư đến bệnh viện kia, mụn trên mặt và sức khỏe cô ấy mới dần dần khỏi. Lâm Thư chỉ nhìn anh một cái mà vẫn nhớ mãi trong lòng. Lúc Từ Vọng từ chỗ Lâm Thư trở về, Lục Bá An đang thảnh thơi ngồi trong phòng đọc sách, cô hấp tấp chạy vào, đặt Từ Nhất nặng trịch lên bàn. “Lục Bá An, anh phải giúp em.” Lục Bá An dời tầm mắt khỏi quyển sách, đối diện với gương mặt đáng yêu của Từ Nhất, bé con nhỏ xíu ngồi giữa bàn, nhặt cây bút lên định bỏ vào miệng, may mà anh kịp thời ngăn lại. Từ Vọng thêm mắm dặm muối kể lại chuyện giữa Lâm Thư và Tống Sơ Minh, cảm xúc dạt dào mà nói: “Đây là duyên phận trời ban, cho bọn họ gặp nhau lần nữa.” Lục Bá An dửng dưng: “Nhà họ Tống mấy đời làm nghề y, từ nhỏ cậu ấy đã mưa dầm thấm đất dần dần si mê, chỉ cần thấy người bệnh là lại muốn đến xem một chút, sau đó giới thiệu đến bệnh viện nhà mình. Tật xấu này phải đến khi cậu ấy chính thức trở thành bác sĩ mới hết. Nếu nói đó là duyên phận, vậy thì duyên phận của cậu ấy nhiều vô số kể.” “…” Từ Vọng cạn lời, đúng là đàn gảy tai trâu mà. “Hiện không phải bác sĩ Tống đang độc thân sao? Cũng nên tìm bạn gái rồi, Anh nói với anh ấy vài câu đi, chúng ta giới thiệu Lâm Thư cho anh ấy.” “Anh không phải cha cậu ấy, cậu ấy có bạn gái hay không thì liên quan gì đến anh.” “…” Người anh nên quan tâm là đứa con trai ngốc đang nằm sấp trên bàn, đêm nay thằng bé nên ngủ sớm một chút. Từ Vọng bị dáng vẻ điềm nhiên dửng dưng của anh chọc giận: “Anh như thế sẽ không có bạn bè gì nữa đó.” “Anh khuyên em bớt lo chuyện của người khác đi, nếu bọn họ thật sự có duyên thì không cần bà mối như em cũng có thể đến với nhau thôi.” Có một số người rất thích quan tâm đến chuyện của người khác, sau đó, bỏ qua những nguy hiểm mà họ có thể gặp phải. Đêm đó, Từ Vọng đã nhận lấy hậu quả cay đắng cho việc hả hê vào buổi sáng. Căn phòng tối om, hơi thở của anh dần ổn định lại. Từ Nhất nhỏ bé ngủ say trong nôi không hề hay biết gì, còn Từ Vọng đang đổ mồ hôi như vừa được vớt ra từ nước. Bàn tay của Lục Bá An lại duỗi đến, cô không khỏi cầu xin: “Đừng, em buồn ngủ …” Cuộc sống ở Xuân Thành nhàn nhã mà dài dằng dặc, thoáng chốc đã đến giao thừa, cả nhà bọn họ bận rộn cho lễ mừng năm mới. Nhà họ Tô là gia đình truyền thống, Tô Minh Nhược đã chuẩn bị đồ đạc đón Tết từ sớm, đều là mấy việc linh tinh bình thường, Từ Vọng giúp dì ấy lo trước bận sau, tận hưởng niềm vui và hạnh phúc từ những điều vụn vặt trong cuộc sống. Có điều ngày bình yên chưa được bao lâu, Lục Bá An đã nhận được một cuộc gọi từ nhà họ Lục, Từ Vọng không biết cụ thể là chuyện gì mà Lục Bá An đã đi ngay trong đêm..