Edit: Longvien Ha Beta: Hoa Tuyết Trước lúc Từ Vọng mất tích không hề có một dấu hiệu gì. Sau hôm ăn lẩu, cuộc sống vẫn cứ thế yên bình trôi qua. Về sau Từ Vọng nhờ Lâm Thư hỏi Triệu Huyên Huyên xem Lục Bá An liệu có chấp nhận lời mời đến dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hay không. Hỏi xong cô lại chùng bước, tự lẩm bẩm một mình: “Tính cách anh ấy như vậy chắc là sẽ không đồng ý. Quên đi, để sau hãy nói.” Vốn cô đã định sẽ nói rõ mọi chuyện với Lục Bá An. Nhưng ngặt nỗi cô không có can đảm đối mặt với anh. Trước đó Lâm Thư cũng chỉ có ý muốn nhắc nhở, thấy cô lo sợ như vậy bèn an ủi rằng việc này không cần gấp, có thể từ từ nói. Dù gì Từ Nhất hiện giờ còn nhỏ, vẫn còn thời gian, cô có thể chuẩn bị cho kỹ rồi hẳn nói cho Lục Bá An biết. Từ Vọng cũng nghĩ vậy nên về sau cô gạt chuyện này sang một bên. Truyện tranh của cô vừa được đưa ra thị trường, nhận được phản hồi khá tốt. Vậy nên cô dần dần trở nên bận rộn hơn, càng không còn thời gian nghĩ đến những chuyện khác nữa. Biên tập Tiểu Đào khuyên cô nên rèn sắt khi còn nóng, phải biết nắm bắt thời cơ, nhanh chóng chuẩn bị sẵn tập tiếp theo. Thế là cô phải vừa chăm con nhỏ vừa vẽ tranh, mỗi ngày bận rộn đến mức quên ăn cơm. Mặc dù khi có thời gian rảnh Lâm Thư sẽ giúp cô chăm sóc Từ Nhất, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay. Vậy nên gần đây cô còn phải bận tâm đến việc tìm bảo mẫu. Hôm đó Lâm Thư đang ở nhà nghỉ ngơi, Từ Vọng ôm Từ Nhất tới nhờ cô ấy trông giúp, nói là có việc phải đi ra ngoài một chuyến, có thể tối muộn mới trở về. Nói xong liền đi mất, không nói cho cô ấy biết là đi đâu. Mà chuyến này, cô mãi vẫn không trở về. Tối đó, Lâm Thư ôm Từ Nhất mất ngủ cả đêm, trong đầu nghĩ đến tất cả những tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra. Lúc đi báo mất tích, cảnh sát yêu cầu cô ấy nhớ lại trước khi đi Từ Vọng có biểu hiện gì bất thường hay không. Cô ấy lắc đầu, Từ Vọng trước khi đi vẫn rất bình thường, còn đùa với Từ Nhất, lúc rời đi vẻ mặt đầy ý cười. Các manh mối cô ấy cung cấp khá ít. Sau khi báo án, cảnh sát cũng chỉ tạm thời ghi chép lời khai, bảo cô ấy liên hệ với người nhà hoặc bạn bè xung quanh tìm thử, nói không chừng là bị mất điện thoại, nên mới trở về trễ mà thôi. Còn nói tốt nhất nên kêu người nhà của đối tượng mang theo giấy chứng nhận tới đăng ký thì bọn họ mới có thể lập án. Về phần lúc nào lập án, án có thể lập hay không cũng chẳng cho được thông tin chính xác. Lâm Thư rất muốn tin tưởng sự việc theo hướng tốt đẹp. Vì dẫu sao Từ Vọng cũng biết chút võ, nếu gặp mấy tên trộm vặt hay đám lưu manh cắc ké thì vẫn có thể dần cho bọn chúng tối tăm mặt mũi. Cô đã quen độc lập, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, chưa từng để người khác phải lo lắng cho mình. Nhưng thế giới rộng lớn đầy rẫy những điều bất ngờ, lỡ như cô gặp trúng kẻ ác liều mạng thì phải làm sao? Nếu không phải gặp chuyện rắc rối, thì làm sao mà một người mẹ có thể bỏ mặc con mình được chứ? Lâm Thư thật sự không có cách nào tự nhủ rằng Từ Vọng vẫn ổn. Cô ấy bèn gọi cho ba mẹ của Từ Vọng, nhưng ba Từ Vọng vừa nghe thấy tên cô qua điện thoại thì đã giận dữ hét lên: “Tôi không có đứa con gái này. Nó muốn đi đâu thì đi, đừng gọi cho tôi!” Trước đây khi bà nội qua đời, Từ Vọng và ba cãi nhau rất dữ dội, đã tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con từ lâu. Vậy nên Lâm Thư còn chưa kịp nói xong thì đối phương đã dập máy, gọi lại thì nhận được thông báo số điện thoại đã bị cho vào danh sách chặn. Cô chỉ có thể chuyến hướng gọi cho mẹ của Từ Vọng. Mẹ Từ Vọng thì ngược lại, nhận máy rất nhanh, nhưng nghe được tin tức này thì liền khóc không thành tiếng, ngoài tiếng khóc ra thì….cũng chỉ có khóc. Cô ấy cùng mẹ của Từ Vọng đến đồn công an một lần nữa. Lúc từ bên trong đi ra, mẹ Từ Vọng – Lý Tú Lan như sắp ngất xỉu. Lâm Thư lưng cõng Từ Nhất, bên tay còn phải đỡ để bà không ngã xuống, mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi. “Nếu Vọng Vọng có chuyện gì thì làm sao mà dì sống nổi đây!” Lý Tú Lan ngồi bên đường khóc rất bi thảm, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường. Tuy Lâm Thư cũng rất khổ sở và đau lòng nhưng vẫn phải an ủi bà: “Cảnh sát đã nói sẽ giúp chúng ta tìm Vọng Vọng, dì đừng quá đau buồn, nói không chừng ngày mai Vọng Vọng sẽ trở về.” Khó khăn lắm mới đưa được Lý Tú Lan về nhà, Lâm Thư mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt. Tuy Lý Tú Lan đau lòng nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến việc nên làm như thế nào để tìm Từ Vọng. Về đến nhà bà liền nằm bất động trên giường với khuôn mặt đau lòng cùng cực. Trong nhà không có ai, vậy nên bất đắc dĩ Lâm Thư phải ở lại chăm sóc bà một lúc. Sau khi khóc lóc thỏa thuê, Lý Tú Lan nhìn cô ấy cõng Từ Nhất với vẻ ngập tràn xót thương nói: “Nếu Vọng Vọng có chuyện gì thì Nhất Nhất phải làm sao đây. Thằng bé đã không có cha, bây giờ lại không có mẹ.” Nghe được những lời đó, trong lòng Lâm Thư không khỏi tức giận. Từ Vọng chỉ mới mất tích, cũng chẳng có ai nói người bị mất tích không thể quay về được. Chỉ cần Từ Vọng vẫn còn sống, Lâm Thư sẽ làm mọi cách để tìm ra cô. Vậy nên như thế nào mà Nhất Nhất không có mẹ được chứ? Lâm Thư nhớ lại lúc còn nhỏ Từ Vọng không hề thích gặp mẹ một chút nào. Cha mẹ Từ Vọng ly hôn khi cô còn rất nhỏ, Lý Tú Lan không hề giành quyền nuôi con với Từ Kiến Quốc. Từ Vọng sống cùng ba và bà nội, thoạt nhìn không buồn không lo. Nhưng Lâm Thư thấy, chẳng đứa bé nào mà lại không muốn có mẹ. Thế mà Từ Vọng lại nói cô không cần, mẹ của cô cũng không cần cô. Ngoại trừ khóc lóc sướt mướt thì cái gì bà cũng không biết, cho nên cô không cần một người mẹ như vậy. Có lẽ, một vài người đúng là bẩm sinh yếu đuối, gặp phải khó khăn cũng chỉ biết cam chịu số phận. Vốn ban đầu Lâm Thư tính giao Từ Nhất cho bà ngoại chăm sóc một thời gian để cô ấy đi tìm Từ Vọng. Nhưng bây giờ cô ấy bỗng có đôi phần lưỡng lự. Và chút chần chừ đó liền tan thành mây khói ngay khi hai đứa con sinh đôi của Lý Tú Lan từ trường trở về. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Lý Tú Lan đang nằm trên giường chợt kiên cường ngồi dậy bước xuống chào đón bọn chúng. Bà cố che giấu bi thương bằng một nụ cười gượng gạo, không muốn nỗi buồn của mình ảnh hưởng đến con cái. Trông thật giống một người mẹ tốt rất biết quan tâm và suy nghĩ cho con của mình. Lâm Thư cảm thấy không nên quấy rầy, chủ động nói muốn về nhà. Lý Tú Lan ra tiễn cô ấy rồi nói với vẻ biết ơn: “Lâm Thư à, con đúng là một cô gái tốt. Dì thật sự không biết phải cảm ơn con thế nào cho đủ. Vọng Vọng có được người bạn như con, đúng là rất may mắn.” “Dì khách sáo quá. Đây đều là việc con nên làm.” Lý Tú Lan cười yếu ớt rồi nói: “Hai ngày nay phải trông nom Nhất Nhất, cực khổ cho con rồi. Con cứ giao Nhất Nhất cho dì đi.” Trong nháy mắt, Lâm Thư bỗng cảm thấy lòng dạ bản thân có chút xấu xa. Thế mà cô ấy lại nghi ngờ trong lời nói của Lý Tú Lan chỉ có mấy phần chân thật. Dẫu sao Lý Tú Lan cũng là mẹ của Từ Vọng, là bà ngoại của Nhất Nhất. Vừa nghĩ như vậy, Lâm Thư định cởi dây đeo giao Từ Nhất cho bà chăm sóc để cô ấy thuận tiện đi tìm Từ Vọng. Sau đó, cô ấy lại nghe Lý Tú Lan nói: “Lâm Thư à, con và Vọng Vọng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hẳn là chuyện gì nó cũng sẽ nói với con. Trước đây dì từng hỏi nó, nhưng con bé không chịu nói. Nhưng với tình hình hiện nay, dì thật không biết phải làm sao. Con có biết cha của Nhất Nhất ở đâu không? Vọng Vọng không còn nữa, Nhất Nhất dù thế nào cũng phải tìm cha mới được. Nếu không tương lai biết làm thế nào đây, không thể để thằng bé trở thành trẻ mồ côi.” Lâm Thư đang tính cởi dây đeo xuống thì ngay lập tức thu tay về, khách sáo nói: “Nhất Nhất sẽ không trở thành trẻ mồ côi, Vọng Vọng chắc chắn sẽ quay về. Còn chuyện cha của Nhất Nhất phải để cậu ấy tự mình quyết định, chúng ta không tiện can thiệp. Sức khỏe của dì còn yếu, mau vào trong nghỉ ngơi đi. Nhất Nhất có con chăm sóc rồi, thằng bé hay khóc đêm nên chắc dì không chăm được đâu.” Từ trong nhà Lý Tú Lan ra, Lâm Thư đứng bên đường bắt xe, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt dần đỏ lên của cô ấy. Lâm Thư ôm Từ Nhất vào trong lòng để che nắng cho bé. Từ Nhất lúc ngủ như một thiên thần nhỏ, gương mặt trắng nõn mềm mại làm người ta không cưỡng được muốn hôn bé. Sau khi Từ Vọng mất tích, ngoại trừ việc khóc đêm thì buổi sáng bé ngoan vô cùng. Bé theo Lâm Thư đi bôn ba khắp nơi cũng không quấy, giống như là biết cô ấy mệt nên không muốn tạo thêm gánh nặng. Lâm Thư không kiềm được nữa mà nhỏ giọng khóc. Lục Bá An đứng bên cửa sổ, bên cạnh là Lâm Thư đang ôm một đứa trẻ ngồi trên ghế sofa rớt nước mắt kể cho anh nghe những việc đã xảy ra mấy ngày qua. “Anh đừng trách Vọng Vọng. Cậu ấy cũng chẳng thoải mái gì khi phải giấu diếm anh. Đơn thân nuôi con rất vất vả nhưng cậu ấy chưa từng có ý muốn làm phiền anh. Cũng không phải cậu ấy muốn che giấu đến cùng. Ban đầu đã định sau này Vọng Vọng sẽ tự mình đến giải thích với anh, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Phía cảnh sát nhân lực hạn chế, manh mối không đủ nên đến giờ vẫn chưa được lập án, chỉ mới tra ra được cậu ấy ngồi tàu cao tốc đi Hạ Thành. Tôi chuẩn bị đến đó tìm nhưng mang theo trẻ nhỏ không tiện nên đành phải tới tìm anh.” Lâm Thư nói chuyện ngắt quãng, không kiềm được nỗi buồn từ sâu trong tâm khảm, đôi mắt lại tuôn ra những giọt nước nóng hổi. Lục Bá An từ đầu đến cuối không nói một lời mà chỉ đứng yên bất động. “Reng reng reng.” Trong căn phòng vắng vẻ tĩnh lặng bỗng truyền đến tiếng chuông điện thoại vang dội, Lục Bá An mang vẻ mặt âm u rút di động từ trong túi ra. “Giám đốc Lục, đã liên lạc với người bên phía Hạ Thành. Lái xe đang ở dưới lầu, ngay lập tức có thể lấy xuất phát.” “Tôi sẽ xuống ngay.” Lục Bá An rốt cuộc cũng có động tĩnh, sau khi cúp điện thoại liền xoay người lại. Lâm Thư bị khí thế mạnh mẽ của anh trấn áp, ngay lập tức ngừng khóc, hai mắt đẫm nước mờ mịt nhìn anh bước nhanh về phía mình. Giọng nói của anh lạnh đến dọa người: “Tôi đi tìm cô ấy. Cô nhớ được thông tin gì thì gọi cho tôi.” Tìm lại được giọng nói của mình, Lâm Thư lấy hết can đảm nói: “Tôi cũng đi nữa.” Lục Bá An không phải đang thương lượng với cô ấy mà là ra lệnh: “Cô có thể đi rồi. Tìm được Từ Vọng tôi sẽ thông báo cho cô.” Tiếp đó anh nhìn qua Từ Nhất rồi đưa tay về phía Lâm Thư: “Giao nó cho tôi.” Sau khi Lục Bá An rời đi, Lâm Thư vẫn ngây người ngồi trên ghế sofa. Vừa nãy, lúc cô ấy dè dặt trao Từ Nhất đang bế trên tay sang phía Lục Bá An có lén nhìn thoáng qua gương mặt anh. Thế là Lâm Thư bị dọa cho đầu óc trống rỗng, ngay cả Lục Bá An rời đi khi nào cũng không biết. Xong rồi. Lục Bá An đi tìm Từ Vọng. Lâm Thư nên vui mừng mới phải. Lục Bá An có tiền có thế, nếu so với cô ấy thì ắt sẽ có cách tìm được Từ Vọng. Nhưng sau khi tìm được Từ Vọng… Ngồi trong phòng khách vắng vẻ, Lâm Thư bỗng dưng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ướt cả người. Trợ lý Hàn đứng bên cạnh xe, trông thấy Lục Bá An từ xa bước tới, trong tay đang ôm một thứ gì đó. Chưa bao giờ cậu ta thấy Lục Bá An lo lắng như vậy. Còn chưa thấy rõ trên tay anh đang ôm vật gì, Lục Bá An đã mở cửa, chân dài một bước lên xe. Linh tính mách bảo sự việc còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì cậu ấy nghĩ. Trợ lý Hàn vội vàng lên xe, dặn dò tài xế lập tức lên đường. Lúc cậu ta quay đầu lại, chuẩn bị báo cáo với Lục Bá An về việc người bên Hạ Thành sau khi nhận được tin đã bắt đầu hành động. Kết quả cậu ta lại nhìn thấy một cảnh tượng khó tin được nên quên mất bản thân đang muốn nói gì. Một đứa trẻ non nớt và nhỏ bé đang nằm trong ngực của Lục Bá An. Có lẽ là bị đánh thức bởi chuyển động lúc lên xe, đứa bé xoay xoay thân thể tròn vo rồi mở mắt ra. Từ Nhất ngoan ngoãn ngây thơ chẳng biết gì, vừa tỉnh giấc liền giật mình khóc ré lên. Lục Bá An làm như không nghe thấy, dùng tay che kín mắt của bé. Khuôn mặt của Từ Nhất không giống với Từ Vọng là mấy, duy chỉ có đôi mắt trong sáng long lanh kia, cô thường xuyên tự hào khoe khoang khắp nơi. Giá trị nhan sắc của Từ Nhất cũng đều nhờ vào cặp mắt này mà làm cho nổi bật hơn..