Bạn Đồng Hành
Chương 13
Khi vị tướng chuẩn bị bước qua bức tường thành, ông ta luôn nhìn lại về phía sau, nhìn lại những chặng đường đã bước để đi sang một nơi khác, có thể là một thế giới khác nữa. Thế giới đó sẽ tươi đẹp hơn, chắc rồi, tôi tin vị tướng đó nghĩ vậy. Tôi không biết em có thế không nhưng tôi cảm thấy sự run rẩy của em khi tôi bắt đầu chạm vào cánh cửa của bức tường thành, cách cửa mỏng manh không ai canh giữ. Sẽ rất dễ dàng.
Tôi cảm nhận thấy em run lên từng chập, sự chờ đợi? Có chăng? Tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt nhắm nghiền chẳng biết buồn hay vui, cơ thể em vẫn vậy, đôi môi em vẫn vậy, đôi tay em vẫn bấu chặt vào tôi. Có gì lạ đâu nhỉ?! Như để ngắm em thêm giây lát! Tôi ngừng lại, nhìn em. Tôi muốn đặt lên đôi môi đỏ hình trái tim kia một nụ hôn, nó phải thật ngọt ngào để xua đi cái cảm giác tiếc nuối, để có thêm can đảm bước qua bức tường thành kia, để gần hơn một chút tới thiên đường.
Tôi cúi xuống, thật gần, thật gần..
Các cơ tay, cơ chân tôi đã cơ cứng lại.. người em uốn lượn, mọi đường cong của tạo hóa được dịp phô diễn khoe ra tất cả vẻ đẹp của mình. Người phụ nữ luôn đẹp nhất lúc này.
Đôi mắt em run rẩy với hàng mi cong, nó càng run rẩy mạnh hơn khi tôi cúi đến thật gần. Em cũng cảm nhận được hơi thở của sự bản năng, của tôi, em cũng biết được rằng cánh cổng thành kia sẽ mở khi đôi môi tôi chạm vào môi em, khi lưỡi tôi cuốn vào lưỡi em, thì ngay lúc đó, đúng lúc này.
Một giọt nước như giọt sương mai trên lá sen chảy thật nhanh qua mắt em.
Như chúng ta đang trong một rạp hát, khi mọi thứ đều rộn ràng vui vẻ, mọi người lúc thì lắng nghe cười đùa, lúc thả hồn theo những điệu nhạc du dương, lúc cuồng nhiệt theo những điệu rock khàn đặc thì bỗng nhiên tất cả tắt phụt, sau đó chỉ một tiếng “ting” nhỏ của nốt thăng trên cây đàn vĩ cầm vang lên trong bóng đêm. Mọi người lúc này như câm lặng, tĩnh mịch, sâu lắng, sâu lắng của sự cảm nhận và tự đặt ra câu hỏi “điều gì vậy? Cái gì sẽ xảy đến tiếp theo?”
Một vị tướng cho dù có đánh thắng bao nhiêu trận, có giết được bao nhiêu người, có hạ được bao nhiêu thành trì, nhưng nếu không biết rung động, biết cảm nhận với thiên nhiên, với người phụ nữ thì rút cục cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử thô lỗ mà thôi. Vì thế nên vậy mới có câu “anh hùng không qua ải mỹ nhân”, nếu không biết cảm nhận mỹ nhân thì chắc anh cũng chả phải là anh hùng. Đứng trước trường hợp này tôi tự hỏi mình? Tại sao nước mắt em rơi? Tại sao thân thể em như đang muốn tiếp nhận, muốn thăng hoa thì điều gì khiến em phải khóc? Chút hối tiếc hay chỉ là phản xạ của chính cơ thể em? Tôi không biết, tôi mù tịt.
Nhưng sự linh cảm và cảm nhận phụ nữ đối với tôi tôi cho vốn luôn cho rằng đó là điều mạnh nhất. Còn nhớ khi cấp 3, khi cô bạn thầm thương trộm nhớ của tôi vẫn tươi cười, trêu đùa cùng bạn bè thì không một ai cả, không một ai nghĩ rằng cô ấy có chuyện gì? Chỉ có tôi với sự linh cảm không thể giải thích khi nhìn vào mắt cô ấy đoán rằng cô ấy có chuyện, và cái bản năng ấy vẫn theo tôi suốt từ đó đến nay khi tôi yêu ai đó.
Trở lại với em, giọt nước mắt như sương sớm ấy có làm tôi suy nghĩ, có băn khoăn, nhưng nó cũng làm tôi cảm thấy thư thái, dễ chịu, cái bản năng nguyên thủy kia với tôi vẫn còn nhưng tôi thấy không nhất thiết phải cần đến nó nữa. Tôi nhẹ nhàng ôm em, thật chặt. Có cần nói gì không nhỉ? tôi nghĩ lời nói lúc này là vô nghĩa, hãy để em tự cảm nhận sức mạnh và làn hơi ấm từ trong vòng tay tôi.
Em vùi mặt vào ngực tôi. Khẽ vuốt tóc em, xiết đôi cánh tay thêm chút nữa tự nhủ rằng “hãy khóc đi nếu em muốn”. Một giọt, rồi giọt nữa, bờ vai em rung lên, tôi thấy ngực mình có làn nước ấm chảy qua, ướt át nhưng dễ chịu. Những tiếng nấc của em cũng vang lên, ban đầu còn kìm nén, sau đó cứ thoải mái mà không chút ngại ngùng. Tôi cố ôm em thật chặt, chặt hơn chút nữa, giữ cho bờ vai không vì rung mà rời khỏi tôi.
Người đàn ông là người đàn ông đích thực không phải vì làm cho người phụ nữ được thỏa mãn mà làm cho họ cảm thấy được che chở, vững tin. Với tôi thì là vậy, hạnh phúc của tôi là vậy
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
19 chương
10 chương
90 chương
31 chương
11 chương
34 chương
57 chương