Bạn Đồng Hành
Chương 11
Khỏi phải nói các bạn biết tôi sửng sốt, à không choáng váng đến mức nào. Mặc dù khi biết em đồng ý đi với tôi chuyến này, lại chỉ đi có hai người, hơn nữa những hành động của em như ôm tôi hay đơn giản chỉ là mặc chiếc quần đùi ngắn khoe làn da trắng ngần của em thì một người với gần 30 tuổi đầu có thể biết được rằng em cũng có ý muốn gì đó bật đèn xanh, chí ít thì cũng phải là màu lục nhạt.
Nhưng giờ đây tôi đang á khẩu, hoàn toàn câm lặng và nhìn em, đôi mắt buồn kiên định vẫn đang nhìn thẳng vào tôi. À tôi thấy nó từ từ khép lại, bản năng con người tôi lúc này trỗi dậy trước sức sống của em, những hình ảnh lúc này khi em còn làm điệu vũ trong phòng tắm lại hiển hiện, thôi thúc tôi phải thực hiện cái quyền chiếm hữu đầy nhục cảm này. Tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa, mà có nghĩ được gì khi tôi nào có điều khiển được bản thân. Khi mắt em từ từ khép lại thì cũng là lúc khoảng cách giữa tôi và em được rút ngắn lại dần.
Tôi nhẹ nhàng như xưa nay vốn vậy. Chẳng biết tại sao khi mọi người hôn thì hay nhắm mắt, còn tôi thì muốn được nhìn thật kỹ khuân mặt của người kia. Đôi mắt buồn với hàng lông mi dài tự nhiên trước mắt, tôi nghe thấy cả hơi thở dồn dập của em với sự hồi hộp, đôi môi đỏ hơi run run, cánh mũi phập phồng, mùi cơ thể từ cần cổ cao và đôi tai nhỏ trắng xinh xông lên chiếm lĩnh tôi. Môi tôi và em đã chạm vào nhau – Một cảm giác đê mê ngọt ngào đến lạ.
Đây không phải lần đầu tiên tôi hôn ai đó, và chắc chắn cũng không phải là lần cuối cùng. Nhưng cảm giác khi hôn em, sự run rẩy của em làm tôi cũng run rẩy theo, tôi muốn ngộp thở. Rất nhanh thôi mặc dù còn đầy thèm muốn tôi khẽ rời đôi môi em ra. Cảm giác khi vặn người hôn em cũng làm cho tôi hơi mỏi. Em cúi người nhìn xuống, ngượng ngùng như một cô gái mới lớn khi cảm giác kiên định lúc đầu đã biến mất.
- Môi em thật mềm lắm – Phải một lúc tôi mới có thể nói, nhẹ nhàng.
Ưm.. Em không nói gì. Chỉ có tiếng ưm thật khẽ, như kiểu em định nói gì nhưng lại thôi. Em khẽ dựa đầu vào vai tôi, mắt nhìn xa xăm vô định. Tôi cũng muốn hỏi em, nhưng cũng lại thôi, kệ em mượn lấy bờ vai ở đó. Cơn nhục cảm của tôi cũng dần dần kìm hãm lại, tôi vòng tay ra ôm lấy vai em, kéo em vào chặt hơn như sợ em rơi mất. Em nhỏ bé nhưng thật cô đơn, đó là điều tôi cảm thấy. Khi tôi còn đang mải ngắm mái tóc em, tận hưởng mùi hương em thì em bỗng nói:
- Mình chơi nữa không anh? tay em rời tôi mà lại cầm lấy đồng xu, mỉm cười.
Tôi bật cười về cái sự trẻ con này, vừa nãy còn hôn nhau, giờ đang nằm trong lòng người ta mà lại hỏi câu chả liên quan đến thế. Tôi ôm em chặt hơn chút nữa và cũng mỉm cười với em.
- Em vẫn muốn chơi à?
- Nếu anh muốn thì mình chơi cũng được mà.
- Rõ là em vừa kêu anh chơi nhé, giờ lại đổ thừa. Em vẫn muốn hỏi anh điều gì nữa à? – Tôi hỏi em nghi ngờ.
- Có chứ! Em đang muốn hỏi mà – Em nheo mắt.
- Thế thì khỏi cần tung đồng xu nữa, em hỏi đi anh trả lời liền – Tôi chán với trò xu với chiêng này rồi.
- Vậy để em hỏi nhé
- Ừ em hỏi đi
- Anh có muốn hôn em nữa không?
Tôi nghiêm nghị người lại, ngồi thẳng lên. Chúng tôi cứ thế ngồi trên giường đối diện nhau. Khẽ vuốt tóc em ra sau hai tai, tôi nâng cằm em lên nhìn thẳng vào mắt, bằng giọng trìu mến nhất có thể tôi nói với em:
- Anh muốn hôn em suốt cuộc hành trình này.
Em cúi mặt xuống có vẻ hơi xấu hổ. Tôi tiện thể kéo em vào hẳn lòng mình, ấm cúng. Khẽ nâng khuân mặt trái xoan lên tôi tiến lại hôn em lần nữa. Khi đến thật gần đột nhiên em đặt ngón tay lên môi tôi, mắt em lại nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Anh ở bên này luôn với em nhé.
Tôi bật cười thành tiếng. Thề với các bạn là từ nãy tới giờ tôi chưa có lúc nào muốn nhảy sang cái giường bên kia mà nằm cả. Kệ nó lạnh lẽo và cô đơn bên đấy. Còn giờ này khi em hỏi câu đấy làm tôi tự nhiên có tiếng khục khục trong cổ họng.
- Em sợ ma à? – Tôi trêu.
- Không nhưng mà... – Em ấp úng
- Rõ thế nhé! Bản công tử sẽ chiều ý cô nương – Tôi lại trêu tiếp.
- Anh này! – Em lấy tay đập vào ngực tôi nũng nịu.
Không cần nói thêm điều gì nữa, tôi nâng cằm em lên và đặt lên đôi môi tuyệt vời đó một nụ hôn. Không như lần trước tôi trở lại sự mãnh liệt và chủ động của một thằng đàn ông. Gấp gáp nhưng cũng rất dịu dàng. Phải một lúc thì đôi môi em hé mở, tôi lùa lưỡi vào trong miệng em. Mặc dù có đôi chút bất ngờ nhưng em cũng dần dần hưởng ứng. Đôi tay mạnh mẽ của tôi ép chặt người em vào người tôi, tay em cũng đã quàng ra sau gáy tôi từ lúc nào, chúng tôi hôn nhau say mê, ngây ngất
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
19 chương
10 chương
90 chương
31 chương
11 chương
34 chương
57 chương