Bán Đời

Chương 25

Tôi dường như phát điên khi chẳng thể thấy con của mình...cái tát đó như làm tôi nghẹn lại... Đạt: Cô đang điên đấy - Tôi từng bị điên mà,anh quên à,tôi từng điên... - Ý tôi là cô bình tĩnh lại - Làm ơn trả lại sự tự do cho tôi,trả con cho tôi,anh muốn ngủ với tôi bao lần cũng được,chỉ cần anh gọi tôi nhất định sẽ đến thế nhưng làm ơn trả cho tôi sự tự do... Đạt thay đổi sắc mặt khi thấy Tâm nói vậy,anh ta nắm chặt tay Đạt: Có nghĩa là cô không muốn nhìn thấy tôi - Phải...tôi chẳng thích anh hay có chút cảm xúc gì với anh cả,tôi có thể đáp ứng tình dục cho anh nhưng thật sự tôi chẳng thích anh,ngủ với anh mà tôi chẳng có chút cảm giác nào cả...đó là sự thật... Đạt quay đi bước ra khỏi sảnh sân bay...để mưa ướt đầu,anh ta lên xe gương mặt như sẽ giết chết bất cứ kẻ nào làm anh ta khó chịu lúc này... Tôi bên ngoài chạy theo bên ngoài dưới cơn mưa đập cửa kính xe Tôi: Tôi xin lỗi,anh đừng trách tôi mà ảnh hưởng đến con tôi nhé,tôi lúc nãy k kiềm chế được cảm xúc,anh cho tôi xin lỗi,có thể cho tôi biết khi nào con tôi về k??? Đạt nhấn ga phóng thẳng đi,tôi đuổi theo nhưng không kịp “ Làm ơn trả con lại cho tôi đi mà”... Đạt vòng xe xuống dưới rồi phanh lại,giữa cơn mưa người khóc trên tầng,kẻ như mất hồn bên dưới...Đạt nắm chặt vô lăng nghĩ đến câu Tâm nói “ Ngủ với anh mà tôi chẳng có cảm giác gì cả”...Anh ta cắn răng nhấc máy gọi Đức: Ờ sao rồi thấy cô ấy chưa? - Trả con cho cô ta,từ nay về sau tao không muốn thấy cô ta nữa... Đức: Ơ sao vậy,Đạt... Vợ Đức đứng cạnh lo lắng Vợ Đ: Chuyện gì mà anh lo vậy Đuc: Đạt nó đang giận dữ lắm,k hiểu cô gái đó lại làm gì rồi Vợ Đức: Em thấy dường như cô gái ấy có chỗ đứng trong lòng anh Đạt rồi - Nó vừa bảo nó từ nay về sau không muốn gặp lại cô ấy nữa...nó đã nói vậy thì k thể đùa được - Em k hiểu sao cô ấy ngu ngốc hay sao lại k thích ở cạnh người giàu có như anh Đ... - Vậy nên cảm xúc Đạt dành cho Tâm cũng k giống những cô gái khác,anh tin là vậy... Đạt trở về nhà trong mệt mỏi...anh ta mở rượu ra uống hết ly này đến ly khác... Mẹ Đ: Lên phòng đi con,sao vậy,áp lực công việc quá hay sao - Sao mẹ lại để con sống trong gia đình này,con không cần giàu có,con muốn được là kẻ bình thường,chỉ cần bình thường thôi có được không mẹ,mẹ con mình buông hết đi mẹ - Con nếu buông cũng được,vậy thì ngày con buông tập đoàn này,ngày đó sẽ là ngày dỗ của mẹ... - Mẹ đừng ép con có được không,con mệt mỏi lắm rồi... - Vì nhiều người con ạ,nếu con k làm thì cái cơ ngơi này sẽ thối nát lắm... Đạt cười rồi lảo đảo quay đi” mẹ chi quan tâm cơ ngơi,mẹ chưa một lần hỏi cảm giác của con”... Quay lên phòng Đạt nằm ngửa ra giường nhìn lên trần,anh ta lấy tay che đi ánh đèn đang rọi vào mắt...Như ý lại mở cửa vào...cô ta bê trà lên... Như ý: Mẹ a nói a say rồi,uống giải rượu cho đỡ đau đầu... Thấy Đạt ngủ say không trả lời...Như Ý lại gần giường Đạt,cô ta kê đầu nằm lên ngực Đạt cho tay vào trong áo Đạt... Như ý: Đã bao lâu rồi chúng ta không được thế này nhỉ,em thấy anh ngày càng xa cách...ngày càng rời xa em...nhưng em biết lòng anh chỉ có em thôi...em xin lỗi vì đã khiến anh buồn trong thời gian qua...chúng ta về bên nhau đi được không... Đạt vẫn nằm im Như ý hôn khắp ngực...rồi lên cổ Đạt...Tay Như Ý cởi khoá quần của Đạt...Đạt bỗng nói Đ: Em nghĩ anh đã say,sẽ động vào em vậy thì anh nói cho em biết anh có thể ngủ với bất cứ ai trừ em ( Đạt hất tay Như Ý ra khỏi người Đạt)... Câu nói đó khiến Như Ý khá sững sờ... ❌ Như Ý: Anh nói sao,anh nói vậy là thế nào - Anh đang mệt,em ra ngoài đi,từ nay k dc phép vào khi anh chưa cho phép - anh đang làm tổn thương em đấy,tổn thương người anh yêu anh có thấy vui ( Như Ý quay đi khóc nức nở rồi đóng sầm cửa) Đạt ôm đầu “ Người anh yêu” ( trong đầu nghĩ đến Tâm)...không...không thể... Tôi trở về thấy cô giúp việc chuẩn bị sẵn đồ ngồi chờ tôi ở dưới nhà... Giúp việc: Cậu Đức có dặn là nếu cô về thì thu sếp đồ cho cô,mai con của cô và cô sẽ được đoàn tụ... - Anh ta cho cháu đi sao ạ - Cô cũng có thể ở lại - Không,cháu đi,cháu phải đi khỏi đây,đây là cơ hội của cháu,k có cơ hội lần 2 - Cô nghĩ cậu Đạt sẽ gặp cô hay sao,cậu ấy đã nói từ nay không gặp lại cô nữa thì nhất định sẽ k gặp nữa - Anh ta nói vậy sao ạ - Đúng vậy,đây là số tiền mà cậu ấy dặn,cô có thể k cầm nhưng còn thằng cu con,nó mới ốm dậy biết đâu trở trời lại ốm còn có cái mà lo - cháu và anh ta đã hết nợ,cháu không cầm gì nữa,cầm sẽ thêm nợ,cháu có tiền anh ta cho ngày trc rồi...sẽ dùng số tiền ý để nuôi con...gửi lời cám ơn anh ta hộ cháu... Tôi lên phòng nhìn ảnh anh ta để trong phòng,bức ảnh ngồi trên ghế tay cầm ly rượu,,lúc này có nói gì hay nghĩ gì về nhau có lẽ cũng là điều không nên... Hôm sau tôi dậy sớm đã thấy con trai ở dưới nhà...cô K ôm thằng bé Cô K: Tâm đấy à Tôi bật khóc khi thấy cô và thằng bé... Cô K: Ra bế con đi Tôi chạy ra ôm chầm lấy con,thằng bé hơn 2 tuổi mà gầy gò vậy mà bây giờ mới hơn 4 tháng đã thay đổi,tròn trĩnh hơn... Cô K: Người tài trợ giàu có lắm,cho ở hẳn 1 nhà riêng chăm thằng bé,cô không phải làm gì cả...là người tốt lắm... Tôi thật sự trong lòng lúc này muốn cảm ơn anh ta ngàn lần...tôi trước khi ra đi quay lại nhìn ngôi nhà lần nữa...sẽ chôn vùi mọi thứ,sẽ không còn quen ai tên Đạt,người đàn ông giàu có... Hôm sau Đạt xuống dưới thấy Thịnh đang ngồi cạnh Như Ý tay trong tay... Thịnh: Anh về thăm nhà có dc k em,tiện thăm vợ anh định hỏi xem em chăm vợ anh có tốt không ( cười đểu) Đạt không trả lời nhấp ly trà trên bàn rồi choàng áo quay đi Mẹ Đ: Nay lạnh rồi đấy mặc ấm vào con nhé Đ: Mẹ cũng vậy Thịnh: Mẹ con tình sâu thật đấy Đạt: Nếu đến chơi thì cứ chơi,còn tình sâu hay đậm không đến lượt mày nói tới... Đạt ra ngoài vệ sỹ cúi đầu mở cửa xe... Như ý thấy Đạt không phản ứng gì liền đẩy Thịnh ra,Thịnh tóm tay Thịnh: Làm tí chứ nhỉ Như ý: Em mệt Thịnh: mệt nhưng mày là vợ tao,hay mấy hôm ngủ với nó nên mệt Như ý: A nghĩ tôi là loại người gì - Chỉ có chúa mới biết được cô là loại gì,khéo đến chúa cũng phải chịu thua cô...là loại đàn bà sống gió chiều nào che chiều ấy,thấy bảo luật sư nói cô muốn ly hôn với tôi à,trừ khi tôi chết... Đạt tới công ty dưới sảnh thấy đám đàn ông xôn xao Đạt: Có sự kiện gì à Đức: À nay mời diễn viên và người mẫu đến để quảng bá cho dự án xe hơi của chúng ta... Từ xa Thanh Vân,cô người hoa hậu khi còn ở Nha Trang nhìn thấy Đạt,cô ta nắm chặt tay... Nhân viên: Hoa hậu thanh Vân mời qua bên này Thanh Vân: À tôi qua luôn đây,sau khi chủ tịch cũ mất vậy trong hai người con trai thì ai là chủ tịch vậy... Nhân Viên: Dạ chủ tịch Đạt ạ Thanh Vân mỉm cười nhìn theo Đạt khi Đạt bước vào chiếc thang máy trong suốt đang đi lên... Thanh Vân: Làm chủ tịch rồi cơ đấy...anh nhất định sẽ gặp lại tôi... Tôi và cô K thuê một căn nhà nhỏ trong ngõ gần trường tôi học,khi tắm cho con tôi thấy thật hạnh phúc khi nắm bàn tay bé nhỏ của thằng bé... Cô K: Cô tính xin đi giúp việc,ở quê chồng cô cũng mất,cũng chả con cái gì,cô chăm thằng cu bi như con cháu mình,cháu cứ cho cô ở lại đây... - Cháu phải mời cô ở lại mới đúng,cô cứ ở nhà chăm thằng bé giúp cháu,cháu sẽ đi làm,giờ nó còn nhỏ lại ốm yếu mà cho đi học thì k nỡ... - Uk vậy tạm thời cô ở nhà chăm nó cứng cáp lên cô cũng đi làm còn đỡ đần cháu...coi mày như con từ khi mày làm dâu nhà ý,khổ thân... - Còn cháu coi cô như mẹ của mình vậy... Cô mỉm cười nụ cười hiền hậu,nấu cơm ăn bên con và cô đã từ lâu rồi tôi mới có thể có một bữa ăn đơn giản và ấm áp đến vậy...tôi từ giờ có lẽ đã có thể bắt đầu có một cuộc sống mới...ban ngày tôi tranh thủ đi học rồi xin bán bánh ngọt ở đầu phố vào buổi tối,buổi trưa lại tranh thủ về với con,công việc tất bật từ sáng đến tối...cô chủ quán bánh rất tốt bụng,thi thoảng còn cho tôi đồ ăn mang về cho con nhỏ ở nhà... Chủ quán: Có muốn làm thêm không,từ 10h-12h nhưng lương cao lắm - Dạ làm gì vậy cô - nhân viên nhà hàng trung hoa,đồ ăn cao cấp,quán của đứa cháu ruột cô mà đang thiếu nhân viên giờ ý - Giờ ý mà ăn đông vậy ạ - uk quán lúc nào cũng đông ý...qua đó mà làm nó trả hẳn 100 nghìn / tiếng đấy - Cháu đi ngay ạ cô xin cho cháu nhé - Uk thấy nuôi con nhỏ lại còn học hành khá vất vả cô thương nên mới xin cho chứ chỗ nó nhân viên gắt gao lắm đấy,k phải xin là xin dc đâu - Dạ cháu làm được cô ạ - Uk cô gắng... Tôi trở về nhà sau khi tan ca làm bánh,tắm rửa rồi lại thay vội đồ đi làm tiếp Cô K: lại đi làm sao - dạ vâng chỉ 2 tiếng thôi ạ,cô cà bi ngủ đi nhé,bi ngoan mẹ đi làm đây ( hôn lên trán con)... Đạt sau khi kí đống giấy tờ,anh ta đau đầu ôm trán xoa xoa... Đạt: Đức...về đi muộn rồi Đức: Uk giải quyết nốt chỗ này đã Đạt: về nhà đi,con còn nhỏ tao sẽ làm nốt Đức: Đi ăn gì đi tao đói quá rồi - Uk t cũng đói... Đến nhà hàng Đức và Đạt vừa ăn vừa trao đổi công việc...điên thoại Đức reo lên Vợ: Anh ơi con sốt quá,phải cho đi viện thôi Đức: Uk a về ngay đây Đạt: Sao thế - Vợ gọi bảo con sốt cao quá,tao về trc đây cứ từ từ ăn nhé - Uk vậy về mau đi... Đạt ngồi ăn rồi nhìn cơn mưa phùn hắt vào cửa kính...tiếng cười từ phía sau Thanh Vân: Ôi xem ai đây,ngồi ăn một mình sẽ k vui đâu ( tiến gần vệ sỹ của Đạt cản lại) quên nhau nhanh vậy sao chủ tịch... Đạt: Để cô ấy vào Thanh vân nhếch mồm cười ngồi vào bàn ăn Thanh vân: Em cũng ăn một mình chi bằng chúng ta cùng ngồi ăn cùng nhau sẽ ấm áp hơn Đạt: Anh chỉ thấy ấm áp khi trên giường thì anh thích còn khi ăn anh k cần ấm áp - Anh lại trêu em rồi ( Đ nhấp rượu lên môi rồi cười) Thanh Vân: Mang rượu ngon ở quán lên đây nhé ( gọi nhân viên) Tôi vừa đến chị quản lý đã chuẩn bị sẵn đồ cho tôi,thấy chị ôm bụng có vẻ đang đau bụng Quản lý: Chị đau bụng em phục vụ bàn nhé,có 3 bàn đang ăn,chị đi vệ sinh cái đã,k hiểu ăn gì,mang rượu lên cho khách nhé...vip 2 tầng trên ý... - Vâng... chị cứ đi đi Nhìn giá thực đơn trên bàn tôi gập lại,món nào cùng đắt đỏ có khi 1 bữa ăn còn hơn minh làm 2 tháng...tôi vội vã mang rượu lên cho khách...từ xa thấy 1 cô gái và 1 người đàn ông...đến gần tôi chợt nhận ra Thanh Vân và cô ta cũng nhận ra tôi Thanh Vân: Ô ai đây Tâm à... Tâm đứng ngay phía sau Đạt,Đạt đang thái thịt chợt dừng lại Thanh Vân thấy mặc đồ nhân viên Thanh V: Em làm ở đây à Tôi gật đẩu cười nhẹ...đi vào rót rượu rót vào ly tôi đặt trước mặt khách và chợt nhận ra đó là Đạt... Thanh Vân: Em ngồi... Đạt: Nhân viên sao có thể ngồi ngang với em được Thanh vân chợt ngạc nhiên trc lời nói của Đạt... Thanh Vân: À vâng em hiểu rồi,có lẽ chỉ là thoáng qua em đã hơi đề cao cô gái này rồi ( đổi giọng) rót cho bên đấy mà k rót cho chị à em Tôi: À vâng ( tôi đổ rươu vào ly) Vân: Đổ nhiều thế em muốn chị say à... Tôi: Tại lần trc em thấy chị uống khi ở nha trang nhiều như vậy nên em... Vân: Ai quen em mà em nhìn thấy,ăn nói cho cẩn thận,chị là hoa hậu đấy... Đạt cười nhẹ dường như xem Tâm có phản ứng thế nào,nhưng Tâm lại rất nhẫn nhịn Tâm: Vậy có lẽ em nhầm em xin lỗi Sốt bò được bê ra,bát sốt nóng tôi đặt ra chỗ Vân cô ta vươn tay ra gắp món bát súp đổ ngược vào tay tôi... Vân: Ôi xin lỗi nhé nóng lắm không... Đạt tỏ vẻ mặt k thích...lừ lừ nhìn Vân Tôi: Dạ k sao chúc quý khách ngon miệng... Tôi quay đi với bàn tay đỏ ửng chạy vội vào tolet xả nước,nhớ có lần tôi bị bỏng anh ta đã lo lắng,thế nhưng biểu hiện hôm nay có lẽ anh ta và mình thật sự như chẳng hề quen,do mình muốn vậy mà...( tôi buồn bã)... Khi tôi trở ra họ đã ra về...dọn dẹp xong xuôi tôi lủi thủi đi bộ ra lấy xe đạp để về nhà... Đạt từ bên kia đường ngồi trong xe ô tô thấy Tâm đi ra...anh ta cứ lặng nhìn cho đến khi Tâm đi khuất... Hoa hậu thanh vân ngay hôm sau bị Trâm tát bốp ngay trước mặt nhân viên Trâm: Tối qua mày ăn với chồng tao hả Thanh Vân: Tôi sẽ kiện cô tội lăng mạ người khác Trâm: Cái thái độ uốn éo của mày làm tao phát ớn,tao cảnh cáo mày,đàn ông trên thế gian này là ai cũng được miễn không phải chồng tao nghe chưa con đĩ quốc dân ạ... Thanh vân trong phòng thay đồ hét loạn lên...” mày là cái thá gì mà đánh tao con chó chết”... Trâm ra ngoài phủi tay...cô ta tới quán cafe có hẹn với Như Ý... Như ý: Kb em hẹn chị ra đây có chuyện gì Trâm: em nói thẳng luôn khỏi vòng vo,cùng làm dâu nhà đó nhưng em biết chị thích chồng em...thế nhưng em chẳng trách chị vì chị biết ck em trước em,nhưng cái quan ngại hơn là chúng em sắp ly hôn mà người đeo bám anh ấy chẳng phải hoa hậu hay ai khác mà chỉ là cô gái rất bình thường,anh ấy đã nuôi cô ta suốt gần 1 năm qua tại biệt thự riêng,vậy em nói thế là chị đủ hiểu cô ta có tầm quan trọng thế nào trong chuyện này r chứ gì,giờ đối thủ của chị không phải em mà là cô gái này ( Đưa ảnh của Tâm cho Như Ý) Như ý: Em nói vs chị chuyện này để làm gì - Để chị tự biết mà ứng xử,anh Đ thích cô ta... Trâm quay đi cười đểu,Như Ý cầm lấy bức ảnh tóm thật chặt Như ý: Lý do mà anh ruồng bỏ em đay à...anh có tin em sẽ giết chết nó không,chỉ cần là một chút tình cảm em cũng sẽ loại bỏ...loại bỏ sạch sẽ... Dạo gần đây tôi thấy cô K hay ho ra máu,người cứ tái xanh đi vậy - Cô ơi cô đi khám đi cháu thấy cô yếu lắm - cô ổn cả... Vừa nói dứt câu cô ngất...tôi hoảng loạn gọi nhờ hàng xóm cõng cô đi viện,tay bế đứa con nhỏ... Kết luận bác sỹ nói trong lồng ngực cô có một khối u đã phát triển khá to...k thể uống thuốc điều trị được mà cần phẫu thuật...nếu không chỉ khi khối u vỡ bất cứ lúc nào có thể gây tử vong... Tôi ôm mặt rồi ôm con nhỏ khóc trong tuyệt vọng... Bác sỹ: Chi phí phẫu thuật khoảng 80 triệu chưa kể thuốc thang phải lên đến hơn 50 triệu nữa...130 triệu số tiền k nhỏ...lại rất gấp rồi... Tôi: Mẹ lấy đâu ra tiền cứu bà của Bi đây...bi nói cho mẹ biết đi con...mẹ lấy đâu ra tiền đây... Vậy là tôi đành đưa cô về nhà mua thuốc cho cô uống tạm,đêm đến cô ho và kêu đau,nhìn cô đau đớn tôi xót xa mà kb làm cách nào Cô K: Tâm này khi nào cô mất,nhớ đưa cô về quê nhé con - Cô sẽ không sao đâu mà...sẽ ổn thôi...sẽ ổn thôi ( tôi và cô ôm nhau khóc rưng rức trong đêm).. Hôm sau ở tiệm bánh tôi thấy Tâm tôi giật mình khi thấy vợ Đức đến mua bánh Vợ Đ: Em làm ở đây à - Vâng - Chị hay mua bánh ở đây lắm,mọi lần toàn cô giúp việc đi mua hộ,chị em mình cafe tí nhỉ... Thấy mắt tôi đỏ xưng chị cũng k ngần ngại nói vợ Đ: Sao mắt đỏ thế Tôi kể cho chị chuyện cô ở nhà bị bệnh Vợ Đức: Sao em k nhờ anh Đạt,quen biết người nvay thì chuyện này đâu có khó khăn gì... - Em không muốn có dính dáng gì đến anh ta nữa... - Chị hiểu,đây là số của chị khi nào có việc cần cứ gọi cho chị...nhé em... - Dạ thôi - Đừng ngại,chị biết em là ai và đang có vị trí nào Câu nói của vợ Đức tôi chẳng hiểu gì,thế nhưng tôi thật sự cảm kích... Tôi ở nhà thấy cô đau vội xoa ngực cho cô nhưng cô k thở nổi...tôi vừa khóc vừa sợ...miệng cô cứ nôn ra máu... - Cô ơi cô cố lên đừng làm cháu sợ... Đưa cô vào viện gấp,tôi gửi con cho cô bán nước đầu ngõ.. Bác sỹ: Phải mổ ngay nếu không là k kip - Mổ...mổ ngay...cháu chưa có tiền bác sỹ có thể châm trước - Cái này về bàn vs gia đình đi cháu,chú k thể quyết định được... Tôi đi đi lại lại vội gọi cho vợ Đức... Vợ Đ: Alo - chị ơi em là Tâm ạ,em có thể mượn tiền chị dc k,em xl vì đã mượn tiền chị thế nhưng em thật sự cần cô ấy rất gấp rồi... - Em qua nhà chị đi...chị đưa cho...đừng ngại... - Vâng... Như ý đưa ảnh cho đám xã hội đen Như ý: Đánh dằn mặt nó kêu nó k dc đến gần chủ tịch Tân An... - Chị cứ yên tâm... Tôi vừa đến cửa cô giúp việc của vợ Đ đã đưa tiền Giúp viẹc: Cô ấy đi gấp nên bảo cô cầm lấy - Có cần ghi giấy gì k ạ - K có dặn ghi gì cả... Tôi cầm tiền thầm cảm ơn rất nhiều...cảm ơn người có lòng tôt... Đức ôm vợ trong nhà nhìn qua cửa sổ Đức: Em tính toán gì vậy Vợ Đ: Cô ấy là người anh Đạt thích,sẽ k thiệt đâu Đức: Em chắc Đạt thích k,k thấy nó đả động nhắc gì đến Vợ Đ: Em chắc,chắc ngay từ khi anh Đạt đưa cô áy đến gặp em lần đầu...em chắc... Tôi vừa ôm tiền cho vào rỏ xe đạp rồi đạp đi thì bất ngờ có người đạp thẳng vào xe làm tôi ngã văng ra...bọc tiền trong túi đen ở rỏ xe văng ra...tôi vừa ngã xuống thì 3-4 người đàn ông đánh đạp liên tiếp vào đầu và người tôi... Đàn ông: Tránh xa chủ tịch Tân An ra biết chưa - Tôi kb chủ tich tân An là ai cả,xin đừng đánh nữa - Tên Đạt,mày đừng bảo là k quen...chị Như Ý nhắn mày như thế Tên B: Ngu sao lại nhắc tên khách hàng... Tôi ôm đầu...lần cuối họ đạp đầu tôi đập xuống đất một cô đi qua hô Cô: Sao đánh nó thế,3-4 thằng đàn ông đánh một đứa con gái... Tôi lết lết với tay tới bọc tiền,dù cho mồm và đầu chảy máu...tôi phải mang tiền về...nhất định phải mang về...tôi lảo đảo đứng dậy khi họ đã chạy hết Cô: Này cô gái máu me thế này ngồi nghỉ đã đi lại làm gì... - Cháu phải về...cám ơn cô - sao hù hằn ai để nó đánh thế này... Tôi lấy tay lau máu trên miệng dắt chiếc xe đạp tới viện...vừa tới viện bác sỹ thông báo Bác sỹ: Cháu đến muộn quá,cô cháu đã mất rồi... - K thể...cháu cầm tiền về rồi đây,bác sỹ cứu cô cháu với... - Chúng tôi rất tiếc...cháu cũng cần cấp cứu đáy... Tôi nhìn cô nằm trong nhà xác...tay tôi run chẳng dám mở khăn... Tôi: Nếu cháu về sớm hơn thì cô có lẽ đã được nghe cô dặn dò và cứu được cô rồi...do cháu... Tôi khóc lặng đi...khóc gục bên cô người coi tôi như con gái... Mưa đổ xuống tôi đứng trước cửa nhà Đạt... Bên trong nhà mẹ Đạt hỏi giúp việc - Cô gái bên ngoài là ai thế - Dạ tôi cũng k rõ cứ đứng ở cổng nãy giờ rồi ạ - Xem lúc nữa vẫn đứng thì hỏi cô ta tìm ai hay là nhầm nhà... - Dạ... Đức chở Đạt về nhà thấy Tâm đứng lù lù ở góc cửa Đức vội bảo Đạt... Đức: Ôi Tâm kìa,có chuyện gì thế mặt mũi sao thế kia Đạt vội kéo kính xuống nhìn... Đạt: Đúng cô ta rồi...cô ta lại đến tìm tao có việc gì vậy... Đạt vội vàng đi xuống xe... Đạt: Cô đến... Tôi tóm cổ áo anh ta Tôi: Tên Như Ý...như ý là ai...cô ta là ai... Đạt: Buông tay khỏi áo tôi ngay,cô có tư cách gì mà nhắc đến cô ấy ( thấy máu mồm Tâm chảy Đạt định lau thì Tâm gạt tay) cô sao thế Như ý từ trong nhà bước ra với dáng vẻ hiền hậu Như ý: Không biết cô gái này tìm tôi có việc gì... Tôi vừa thấy cô ta vội tóm tóc khi chân tôi tập tễnh... Tôi: Tao và mày không thù oán tại sao mày lại sai người đánh tao,tại sao hả,nếu k vì chúng mày thì tao có thể cứu mẹ mình...tại sao tao và mày k hề quen biết cơ mà con khốn Như ý: Thế là sao tôi k hiểu Đạt vội giật tay tôi ra Đạt: Cút ngay,Như Ý quen biết gì với cô mà cô đang làm càn ở nhà tôi đấy... Tôi bật cười Tôi: Tôi là người muốn chia tay anh còn gì phải không Đạt...toii k hề muốn níu kéo hay có ý nghĩ qua lại gì với anh... Đức: Từ từ đã nào,Tâm em nói lại anh xem Như ý: Em kb cô gái này,cô ta sao vậy ạ,cô là ai mà đánh tôi vậy... Đạt: Cút khỏi đây ngay đừng xuất hiện trc mặt tôi nữa ( Đạt quay đi nắm tay Như Ý quay vào nhà)... Vừa vào nhà Đạt hất tay Như Ý ra rồi chạy thẳng lên phòng...từ trên cửa sổ thấy Tâm quay đi tập tễnh người đầy máu me dưới cơn mưa...Anh ta tỏ ra sốt ruột lo lắng...gọi cho Đức bên dưới... Đức: Này Tâm vừa bảo tao có 4-5 người đánh cô ấy và có nhắc tên Như Ý...cô ấy cũng từng thấy ảnh Như Ý ở nhà mày rồi,k sai được đâu sao mày nỡ nói phũ phàng thê,cô mà Tâm coi như mẹ mới mất...mày phải hỏi kĩ chữ - Tao k muốn mẹ tao chú ý mày hiểu chưa...con khốn kiếp ấy... Đạt đi thẳng sang phòng Như Ý tóm tay cô ta Đạt: Cô cho người đánh Tâm phải không Như ý: Em k hiểu Đạt: Nếu tao điều tra ra thì mày đừng mong được ở nhà này nữa - Cô ta quan trọng hơn em à... - phải...giờ cô đối với tôi chẳng là cái thá gì... - Anh bạc quá đấy Đạt ạ Đạt bóp cổ Như Ý nhấc lên Đạt: Đừng khiến tao tuyệt tình... Đạt đứng bên ngoài nhà xác thấy Tâm cúi đầu khóc lớn Tâm: “ Mẹ an nghỉ nhé,người chẳng sinh ra con ơi”...