Bán Đời
Chương 22
Trong cơn mưa có lẽ trong chúng ta có ít nhất một lần cảm nhận được mưa là sự khởi đầu của mỗi câu chuyện buồn,tôi chỉ mong nụ hôn dưới cơn mưa của hôm nay sẽ khiến bản thân một phút quên đi tất cả,quên đi bản thân trong quá khứ,quên đi việc mình là một đứa trẻ,ít nhất lúc này tôi muốn quên đi tất cả...
Đạt chợt mở mắt rồi đẩy tôi ra...anh ta lau miệng rồi cượt cợt nhả...
Đạt: Cô nghĩ tôi nói thật à,chỉ là trêu thôi mà...làm gì cô nhắm tịt cả mắt vào thế...nay tôi k có hứng động vào cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi...
Đạt quay đi thay đổi gương mặt đang cười thành lầm lỳ,dường như anh ta thấy bản thân không nên nói ra những lời như thế hay nói đúng hơn anh ta không dám khăng định thứ tình cảm anh ta dành cho Tâm là gì,một cô gái có chồng con đã từng bị điên và không đáng để anh ta chú ý thế nhưng Đạt nắm chặt tay bước đi...
Tôi chẳng nói gì lẳng lặng nhìn Đạt,nhìn anh ta từ phía sau,anh ta nói dối,lúc nãy ánh mắt anh ta nói rất nghiêm túc,tôi cũng lau miệng...anh tưởng tôi thích à tên khốn,thay đổi liên tục...nói vậy rồi tôi bỗng trùng xuống,chẳng hiểu sao lại buồn đến thế này tự dưng thấy rất buồn...
Đạt ra bên ngoài Đức chờ sẵn cùng chiếc xe sang...Đạt ướt sũng Đức lấy ô che cho Đạt lên xe
Đạt: Tuần tới tao sẽ cho mày nghỉ bù
- Tao biết mày không thể thiếu tao được,ngay khi mày nhắn tao đã bay vội vào đây,mày sao vậy Đạt...
- Tao sợ tao có tình cảm với người khác,tao rất sợ sẽ lặp lại điều đấy một lần nữa
- Đừng sợ mày có thể bắt đầu lại được mà,Tâm là cô gái tốt,cô ấy không giống những người đàn bà từng bên mày đâu
- Mày sai rồi cô ta chẳng khác gì cả,tao từng hy vọng cô ấy khác nhưng vẫn chỉ là đàn bà tham vọng tất cả chỉ thích tiền của tao mà thôi...
Đạt lên xe ngồi mặt lạnh tanh,khi nãy anh ta hôn Tâm khi đó Tâm lại nhắm mắt như thể đồng thuận,khi đó Đạt chợt thấy thất vọng...anh ta ngồi trên chiếc xe sang lặng lẽ di chuyển trong cơn mưa với gương mặt vô cảm lạnh lùng...
Tôi về phòng cả đêm anh ta không về,tôi bật dậy hét sung sướng “ Hắn chim cút rồi”...tôi nằm lăn lộn trong phòng nhớ lại chuyện lúc tối...khi nãy dưới cơn mưa lúc mình nhắm mắt lại là muốn được yên bình 1 phút,liệu anh ta có nghĩ mình đồng thuận không nhỉ...hắn nghĩ mình thích thì chết,nhưng mà mình cũng không quan tâm,nghĩ thế cũng được,miễn sao làm cho hắn cảm thấy thích thì con mình sẽ được cứu chữa tử tế,chỉ mong con sớm khoẻ mạnh mẹ sẽ có thể thoát khỏi đây và mẹ con mình sẽ sớm được bên nhau...
Hôm sau tôi trở về một mình,lễ tân đưa cho tôi tờ giấy” Anh Đức đây vé máy bay anh gửi lễ tân cho em,Đạt có việc phải về sớm nên đã về trước,em tự về nhé hoặc ở lại chơi thêm cũng được có gì alo cho anh”...
Tôi ngay lúc này lo sợ làm anh ta phật ý liền ngay lập tức bay về Hà Nội...về đến nơi cô giúp việc nói nhỏ
- Cậu Đạt nói đi Châu âu 1 tuần
- Anh ta có nói gì hay nhắc nhở gì cháu k ạ
- Không có đâu,cậu ý chỉ dặn là cho phép cô đi học lại
- Anh ta cho phép cháu đi học ạ
- Đúng rồi
Tôi sung sướng đến không nói nên lời,anh ta còn cho mình đi học...vậy thì chắc là không giận dỗi gì rồi...
Ngay hôm sau tôi đến xin học tại lớp bồi dưỡng để chuẩn bị cho kì thi,tôi học chuyên ngành thiết kế xây dựng...đó là ước mơ ngay từ bé của tôi,sẽ có ngày tôi tự thiết kế xây cho mình và con của mình một ngôi nhà thật ấm áp trọn vẹn...một bạn đến đăng kí cùng vui vẻ bắt chuyện với tôi...
- chào bạn,cũng học lớp thầy Tùng à
- Thầy Tùng..???
- Thấy ghi trong giấy kìa,mình với cậu được phân cùng lớp đấy,hy vọng thầy giúp chúng ta thi đỗ,minh thi đại học đã 4 năm rồi toàn thiếu chút xíu là đỗ,thấy bảo thầy Tùng ôn cho bài chuẩn sát và lại là giáo viên của trường thiết kế nữa,mình mong năm nay sẽ đỗ
- Mình cũng run lắm,xưa ở quê toàn đêm tự đọc sách một mình nên bh nhiều cái cũng cần ôn lại,mình k có điều kiện được học nhiều
- Mình là Thuý Vy còn bạn tên Tâm à
- Uk bạn tinh thật đấy ( nhìn hồ sơ) vậy mình về đây mai gặp nhé
Có người từ xa cầm máy ảnh chĩa về phía tôi nhưng tôi quay ra nhìn họ lại ngó lơ,tôi vội bịt khẩu trang lại đi thật nhanh rồi chiếc xe phía trước phanh gấp do tôi suýt va chạm phải...1 người đàn ông trên xe đi xuống vội vã
“Có sao không em”
Tôi vội đứng dậy,người đàn ông đỡ tay tôi là người còn khá trẻ,tôi xua tay
“Không sao đâu ạ” ( đi thẳng)
Cho đến lúc về nhà tôi cũng bị ám ảnh bởi có cảm giác lúc nào cũng có người theo dõi,anh ta cho người theo dõi mình để làm gì,sao mình cảm thấy bất an thế này...
Trâm ngồi ở quán cafe buồn bã,đeo chiếc kính đen che đi đôi mắt thâm quầng mất ngủ,bạn thân cô ta vội vã khuyên
Bạn: tao nghĩ chuyện bé Na mày nên nói rõ và chia tay trc khi lão Đạt biết...
- mày điên à nếu dễ thế thì tao còn ngồi ở đây làm gì
- Vậy mày tính thế nào,mày tính che giấu và bị thằng kia nó doạ cả đời à,lão Đạt tao thấy k có chút tình cảm nào với mày,bỏ nó nhà mày cũng giàu có chứ quan trọng gì
- Có giàu đến mấy cũng k giàu bằng nhà hắn,tao phải bám trụ đến cuối,có chia tay cũng là khi hắn được thừa kế,tao nhất định phải có 1 nửa tài sản nhà ấy
- sao phải khổ thế,vẫn trẻ có thể làm lại
- tao có chết cũng không buông tha cho anh ta,từng đứa từng đứa con gái bên cạnh anh ta tao sẽ diệt k bỏ xót 1 đứa nào
- Vậy mày tính cho người theo dõi con bé đó mãi sao,sao k đập thẳng mặt
- Không tao có cách riêng ( Trâm cười đầy nham hiểm)...
Tôi về nhà không thấy cô giúp việc nhắn gì
- Cô ơi anh Đạt có nhắn gì cháu k ạ
- K có nhắn
- Vậy có gọi về không ạ
- Không có...
Tôi trùng xuống,đột nhiên anh ta không quan tâm đến mình nhưng lại cho người theo dõi mình,rốt cuộc ý anh ta là gì...
Đạt ở nước ngoài ngồi lặng nhìn sao trên trời khuôn mặt buồn bã,điện thoại reo lên vẫn là Như Ý...anh ta nghe máy
Như ý: Anh cuối cùng cũng đã nghe ( như ý bật khóc)
Đạt nuốt nước bọt ở cổ cắn răng như cố bình tĩnh
Đạt: Anh bận chúng ta tốt nhất không nên gọi cho nhau
- Tại sao lại như vậy,làm bạn thôi cũng không được sao?
- anh nghĩ là chạm mặt cũng k nên chứ đừng nói là làm bạn,sự lựa chọn của em đã quyết định mối quan hệ của chúng ta không thể phá vỡ...
Đạt cúp máy nhấp ly rượu lên môi...
Tại Việt Nam Như Ý đứng ở ban công gọi điện khóc nức nở...người chồng tai biến ngồi trong phòng đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau rồi nắm chặt tay vào quần vẻ mặt giận dữ...
1 tuần trôi qua tôi vẫn đến lớp học,Đạt không hề gọi điện cho tôi hay có lời nói nào nhắn nhủ...anh ta đột nhiên biến mất kể từ sau cơn mưa đêm đó...
Lớp trưởng: Nay thầy chủ nhiệm đến nhé mọi người,tuần vừa rồi thầy bận nên đã nhờ người dậy thay...xin giới thiệu với mọi người thầy Tùng...
Thuý vy: Thầy trẻ đẹp thật...
Tùng: Xin chào các em tôi là Tùng,là chủ nhiệm lớp mình từ hôm nay,hy vọng chúng ta hỗ trợ nhau cùng đạt được mục đích vào đại học
Thuý Vy: Thầy chẳng phải là giảng viên rồi sao,sao phải học nữa ạ ( ở lớp cười ồ lên)
Tùng chỉ thấy có mỗi Tâm phía dưới đang mở sách ra đọc không quan tâm chuyện khác...anh ta nhận ra Tâm là người đâm phải mình hôm trước...
Tan Học tôi đang đi thì thầy goin
Tùng: Nay em học sinh này chúng ta gặp nhau rồi đấy
- Dạ
- Hôm trước em suýt đâm vào xe tôi
- À vâng em nhớ rồi ạ!
- Chúng ta có duyên rồi đấy,tôi đã xem bản vẽ của em,em làm rất tốt,tốt hơn cả bạn lớp trưởng vậy tại sao k thi đại học mà bh mới thi
- Nhà em nghèo nên k có điều kiện
Lời nói thẳng của Tâm khiến Tùng chẳng thế nói gì được...
Bên kia đường Đạt ngồi trong xe ô tô nhìn thấy Tâm đang cười nói với người đàn ông kia...anh ta nhấc máy gọi cho Tâm...
Đạt: Về nhà
Tôi nghe thấy giọng anh vội vâng
- Vâng em về luôn đây
Tôi cúi chào Tùng rồi chạy 1 mạch ra xe buýt...ngồi trên xe tôi lại suy nghĩ sợ phải đối măt với anh ta...
Xe Đạt đi song song với xe buýt,anh ta ngẩng nhìn Tâm tựa đầu vào kính xe đang ngủ gật gù,cứ gật mạnh đến mức Đạt giật mình dơ tay đỡ...Đức trong xe cười
Đức: Ngồi bên này mà đòi đỡ bên kia,sao k bảo cô ấy lên để mày đưa về
Đạt: Tao sẽ về nhà mẹ đẻ,đưa tao về đó đi
Đức: Uk sao ông già đột nhiên trở bệnh nặng vậy...
- Không rõ ( lạnh tanh)
Xe về đến nhà Đạt đi vào thẳng trong phòng bố,ông đang nằm thở hổn hển
Mẹ Đ: Bệnh của bố con k thể giấu được,ông ý ung thư phổi giai đoạn cuối rồi,mai phải họp hội đồng bầu chủ tịch mới trước khi bố con mất...
Đạt: Con k muốn tiếp quản
- Con nhất định phải quản,vì cơ nghiệp vì dòng họ và vì mẹ nữa,con muốn mẹ một mình chống lại anh em của bố con hay sao,chỉ cần bố con mất chúng sẽ xâu xé...
Đạt nhắm mắt thở dài
Đạt: Vậy cứ làm theo ý mẹ đi...đêm nay con ở lại đây với mẹ ( Đạt ôm mẹ xoa lưng an ủi) bố sẽ qua thôi sẽ k bỏ lại mẹ đâu ( Mẹ đạt bật khóc trong lòng con trai)...
Đạt lên phòng mở cửa phòng cũ của mình...từ sau có tiếng nói
Như ý: Có lẽ đã lâu anh chưa về phòng ngủ lại,hằng ngày em vẫn luôn vào đây tìm những cuốn sách của anh đọc
Đạt: Đêm muộn rồi em về ngủ đi ( Như ý ôm chầm lấy Đạt)
Như ý:chỉ 5p thôi để em tnay chỉ 5p thôi...
Đạt định sờ lên tay Như Ý rồi lại rụt lại...
Tôi chạy một mạch về nhà thở hổn hển
Giúp vc: Có việc gì mà gấp vậy
- Cô...anh ta về rồi ạ
- Đâu có
- Anh ấy gọi cháu về mà
- Cậu ấy chưa về
Tôi vội gọi lại...chuông reo nhưng k bắt máy
Điện thoại của Đạt reo lên anh ta với máy vội...đẩy tay Như ý
Đạt: Em về phòng đi a còn có việc
- Ai gọi anh mà a vội vậy,bạn gái sao
- Tuỳ em hiểu ( Đạt cố tình nghe máy rồi bật loa)
Tâm: Em về rồi anh đang ở đâu vậy
Đạt: Em nhớ anh không
Tâm: Sao đột nhiên nay hỏi sốc vậy ( cười hề hề)
Đạt: Trả lời anh đi
Tâm: Thật sự không có nhớ ( đến đây Đạt cúp máy vội)
Đạt: Em về phòng đi anh còn nói chuyện với bạn gái
Như ý: Em xin lỗi đã phiền anh ( rơm rớm nước mắt quay đi)...
Đạt ôm trán tỏ vẻ mệt mỏi...
Tôi thấy anh ta cúp máy đột xuất,chắc có việc nên tôi cũng k làm phiền,lên phòng nhìn con gấu bông xù trong phòng tôi đấm đá “ trái nắng trở trời liên tục khiến mình kb đâu mà lần,phải gặp dc anh ta để còn biết con mình thế nào rồi...biết thế nói nhớ cho xong”...
Linh em gái của chồng cũ của Tâm ngồi trên xe Tùng ( bạn gái Tùng) thấy xấp bài của học sinh Tùng để ghế sau bị rơi,cô ta quay xuống nhặt thấy bài của Tâm kèm ảnh học viên ở góc bài...cô ta giật mình
Linh: Lớp anh học sinh đợt mới này thế nào
Tùng: Vẫn vậy sao em hỏi vậy
Linh: Bài vẽ này đẹp quá nhỉ
Tùng: Cô bé này học rất tốt lại xinh xắn,tương lai rất rộng mở
Linh: Tên Tâm này
Tùng: Đúng bài đó rồi vẽ đẹp đúng không
Linh: Cũng bình thường
Tùng: Sao thê em cũng muốn học vẽ rồi à
Linh: Không em chỉ hỏi vậy thôi...( linh nắm chặt góc bài)
Hôm sau cô ta đến sớm để gặp Tâm...chờ ở cổng cuối cùng cũng thấy cô ta hét lớn
Linh: Tâm...
Tôi ngạc nhiên khi thấy Linh gọi...
Tôi: Em cũng học ở đây à
Linh: Ai là em mày,mày chuyền lớp ngay cho tao,sao bao nhiêu lớp mày k chọn lại chọn đúng vào lớp của người yêu tao
- Em nói gì chị không hiểu
- Mày tại sao cứ đeo bám cả nhà tao vậy,hết anh tao giờ lại là tao,hay mày có âm mưu gì
- Thứ nhất chị chẳng hiểu em nói gì,thứ hai nếu như em nói chuyện chị và anh em đã là quá khứ thì em và chị cũng nên tránh vì khó nói chuyện,chị bận học rồi chào em ( Linh tóm tay)
- Mày có giọng vênh váo y như con mẹ mày,y hệt luôn,mẹ làm cave con làm cave ở quê ai chẳng biết mẹ con mày là cave
- Em nói sao thì tuỳ em,ngta nói nghiệp tại miệng,chị k nói lại em vì chị đang tích đức cho con chị
- Con mày sớm muộn gì chả chết,có sống cũng mang danh mẹ làm cave giống như đời mày ý
Tôi buông cặp giật tóc Linh
Tôi: Xin lỗi tao đi
Linh: À mày dám đánh tao à con chó
Tôi: Sao tao k dám,xưa ở nhà mày tao nhịn vì tao là chị dâu mày,giờ tao k phải thì tao có quyền đánh mày cho hết tội láo và mất dậy
Linh: Ngoan hiền là đây à,mày chỉ làm trò thôi
Linh giật lại tóc tôi...tôi và Linh giằng xé cào cấu măt nhau cho đến khi Tùng quát
Tùng: Đang làm cái trò gì vậy
Tôi buông tay Linh khóc lớn
Linh: Nó đánh em
Tùng: Em im đi,đây là trương anh dậy em đang làm trò gì vậy?
Linh: Tại sao a k hỏi ai đúng ai sai mà đã trách em
Tùng: Em thôi đi dc k ( trường xì xào vì nghe Linh chửi tôi là cave)
Tôi: Mai em sẽ xin chuyển lớp,nay em xin nghỉ em xin phép...
Tôi đầu tóc bú rù điện thoại reo Đạt gọi facetime
Đạt giật mình khi thấy đầu tóc Tâm bú rù
Đạt: Sao cô đi đâu cũng k gọn gàng vậy ( thấy mặt xước chi chít) cô ngã à
- Không em vừa đánh nhau đấy
- Cái gì,tại sao,ai đánh?
- Nó chửi mẹ em xong chửi cả em nên em đánh nó,lần đâu đánh người dù xước với đau nhưng hả dạ lắm
Đạt tròn mắt bật cười...
Đạt: Cô điên thật,ở đấy tôi qua đón
- vâng
Đạt cởi bỏ áo vest chỉ mặc chiếc sơ mi trắng và quần tây...
Đức: Đi đâu vậy 2 tiếng nữa họp cổ đông rồi
Đạt: Tao đi ăn r về ngay,tao đi 1 mình dc rồi mày k cân theo
Đức: Đón Tâm à
Đạt ngại không nói gì quay đi...
Tôi chờ ở bến xe buýt cùng Thuý Vy
Vy: Mình cũng xin nghỉ về quê có vc gấp,chuyện cậu đánh nhau ầm trường rồi
- uk bất đắc dĩ thôi
Xe Đạt đỗ xịch trước bên xe...tôi chào tạm biệt Vy...
Tôi: Mình về đây...
Vy thấy ngừoi đàn ông trong xe đeo kính đen,xe lại là xe đắt tiền...
Vy: “ cô ta làm gái đúng thật rồi còn chối”...
Lên xe Đạt k nói gì,tôi cũng vậy,xước ở cổ chảy máu xuống cổ áo trắng...
Đạt: Lớn rồi còn đánh nhau,đàn bà có gương mặt lại xước hết thế kia tôi chán đấy
- Tôi có cố ý đâu ( Đạt mím môi cười r lại tỏ ra nghiêm túc)
- Cô còn làm thế nữa thì đừng về nhà tôi
- Vâng thế tốt quá
- Nói gì đấy
- Không có...( xua tay)
Đạt dừng lại ở hiệu thuốc anh ta xuống xe vào hiệu thuốc mua gì đó,khi đi ra từ sau tôi thấy có 2 người đàn ông đội mũ cứ đi sau Đạt,tôi thấy có vẻ gì đó khả nghi...
Đạt: Xuống xe làm gì...( tôi thấy người đàn ông phía sau dơ dao đâm thẳng vào lưng Đạt)
Tôi: Cẩn thận...
Đạt gục xuống...
Người đàn ông đội mũ “ đứa con gái kia nữa”
Từ sau Đạt quát
Đạt: Cẩn thận...Tâm...
Tôi quay lại từ sau chỉ kịp nhìn thấy độ sáng của dao loé lên...tôi cũng bị đâm từng giọt máu nhỏ xuống...tên kia Đâm Đạt phát nữa Đạt quay lại đạp nhưng vẫn bị trúng vì 1 tên giữ 1 tên đâm...
Tôi kêu lên: Có ai không cứu chúng tôi với...
Trong hiệu thuốc mấy người chạy ra hô lớn “ Có giết người “lũ đâm người lên chiếc xe 7 chỗ màu đen chạy vội...
Đạt nằm trên vũng máu...tôi thì gục...tôi cố ngẩng đầu nhìn Đạt...chúng tôi nằm đối diện nhau...Đạt miệng đầy máu nhìn tôi vẫn cười nhẹ
Đạt: Cấp cứu sẽ đến cô sẽ k sao đâu,chịu đau một tí thôi
- Anh còn nặng hơn tôi đấy ( tôi cố gồng mặt đỏ nổi đầy gân rồi ngất lịm...)
Đạt cố bò tới chỗ Tâm rồi ôm đầu Tâm
Đạt: Tỉnh lại đi em,đừng làm tôi sợ đấy,em hay trêu tôi thôi...Tâm...
Bàn tay Đạt đầy máu run run sờ lên má Tâm...
Đạt: Nếu trên thế gian này mọi thứ đều vô tình với em tôi sẽ dùng kim khâu lại như ban đầu...
Đạt đỏ mắt...cơn mưa đổ xuống máu tràn ra cùng mưa...tiếng cấp cứu đến để cứu một đôi trẻ dưới cơn mưa máu...
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
12 chương
138 chương
51 chương