Dư Dương tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên sô pha ở phòng bệnh, một tấm chăn đắp trên người, điều hòa để 25 độ không quá lạnh cũng không quá nóng. Cậu nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại mở ra, bật dậy lao tới giường của Dư Lan Lan, cô cũng đang ngủ say, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng hơi thở vẫn đều đặn, Dư Dương vịn tay lên giường thở ra một hơi dài. Sau đó cửa phòng bệnh đẩy ra, Dương Hạo đi vào, trong tay là cháo và bánh mì. “Dậy rồi à?” “Ừ.” Dư Dương nhìn đôi mắt thâm quầng của anh, “Tối qua mấy giờ anh mới về?” “2 giờ. Ra đây ăn đi.” Dương Hạo trả lời ngắn gọn, đặt bữa sáng lên bàn. Mãi không thấy Dư Dương động đậy liền ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Chưa đánh răng hả em?” [nghe nó thốn nhưng mình thích thế =))] Dư Dương nhăn mặt lại : “Xin lỗi nhé.” “Xin mấy rổ ?” Dương Hạo gỡ kính ra đặt một bên, bưng cháo lên húp, lơ đễnh nói. “Đi rửa mặt, xong rồi ra ăn sáng.” Dư Dương dừng một chút, cuối cùng vẫn đi vào buồng vệ sinh trong phòng. Dư Lan Lan ở trong phòng bệnh loại A, có sô pha, có bàn trà, có điều hòa và buồng vệ sinh. Đợt trước Dư Lan Lan cảm thấy quá lãng phí không chịu nằm, Dương Hạo chỉ cười cười làm thủ tục rồi khiêng côvào. Sự cứng rắn của anh giấu sau vẻ mặt ôn hòa, Dư Lan Lan biết thừa như thế, chỉ nói vài câu rồi thôi. Dư Lan Lan ngủ đến tận chiều, tỉnh dậy thấy Dương Hạo đang ngồi trên sô pha mở máy tính bảng làm việc, “Về nhanh thế à?” Giọng nói khàn khàn rất nhỏ. Dương Hạo đứng dậy lấy cốc nước ấm sau đó nâng cô dậy từ từ uống. “Dương Dương đâu rồi?” Uống gần nửa cốc nước Dư Lan Lan đẩy cốc ra hỏi. “Con để em ấy về nghỉ ngơi, ở cùng mẹ một đêm cũng chưa ngủ được.” “Đêm qua con về gấp phải không? Đã ngủ chút nào chưa?” Dương Hạo để cốc xuống, đẩy gọng kính, “Ngủ trên máy bay một lúc,đằng nào con cũng quen thức đêm rồi. Mẹ muốn nghỉ một lát hay gọi bác sĩ đến kiểm tra luôn?” “Mẹ muốn ăn ít cháo.” Dư Lan Lan cảm thấy hơi đói. Dương Hạo tắt máy tính đi, lấy áo khoác trên sô pha mặc vào, “Con đi mua cho mẹ, nhân tiện gọi bác sĩ đến xem luôn.” Nhẹ nhàng khép cửa, liền nhíu mày lại, vì phải hóa trị cho nên khẩu vị của Dư Lan Lan không tốt lắm, hôm nay tự dưng lại kêu đói. Đến phòng trực gọi bác sĩ trước, sau đó chậm rãi đi đến thang máy ấn nút. Nhấn xuống nút số tầng, Dương Hạo đút tay vào túi nhìn chằm chằm con số trên ô vuông lần lượt nhảy, tay nắm chặt di động trong túi. Có lẽ là anh nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà, tốt hơn là vẫn nên gọi ba và chú tới đây thôi. Ngày hôm sau Dương Tử Tân tới Thượng Hải, năm giờ chiều hôm đó Dư Lan Lan qua đời. Trước đó còn nói đủ thứ chuyện với Dương Tử Tân, sau lại nói hơi mệt để Dương Tử Tân đỡ cô nằm xuống, rồi không tỉnh dậy nữa. Dư Dương cảm thấy cô rất bình an không hề đau đớn, bởi vì ngoại trừ không còn hơi thở không còn nhịp tim, Dư Lan Lan trông không khác gì đang ngủ cả. Cậu ngồi trên giường bệnh, giấu mặt trong lòng bàn tay, sau đó nước mắt liền chảy xuống theo khe tay. Hầu như việc hậu sự đều là Dương Hạo xử lí, Dư Dương phần lớn chỉ ngồi ngẩn ra trên sô pha phòng khách. Nếu không có việc cần thiết Dương Hạo cũng không quấy rầy cậu, Thẩm Tịch thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, ngồi cùng Dư Dương cũng không nói gì nhiều. Hôm lễ tang Liễu Liễu từ Thụy Sĩ về gấp, Liễu Liễu mặc quần áo đen cắt tóc ngắn trông rất thành thục, cô chào hỏi Dương Hạo Dư Dương và Thẩm Tịch. Dư Dương thấy ngón áp út trái của cô đeo một chiếc nhẫn bạch kim, không quá cầu kì, chỉ là một chiếc nhẫn bình thường. Liễu Liễu nói cô đã kết hôn, đi làm giấy chứng nhận kết hôn của chồng cô là Thụy Tịch người Hoa hơn cô năm tuổi, cô nói sang năm sẽ về nước thăm người thân cùng chồng, lúc đó sẽ giới thiệu cho bọn họ. Dư Dương nhẹ nhàng gật đầu, lúc gật đầu liền liếc mắt thấy chiếc nhẫn vàng thủ công thô ráp đeo trên ngón tay trái của mình. Mấy hôm nay ở bệnh viện cùng Dư Lan Lan có lần cô đã nắm lấy tay Dư Dương tỉ mỉ quan sát rồi nói thật là đẹp, Dư Dương không biết cô nói tay cậu hay làchiếc nhẫn, hay là bàn tay có đeo chiếc nhẫn. Đã không còn cơ hội để biết rồi. Tài khoảng trong ngân hàng của Dư Lan Lan để lại cho Dư Dương, cửa hàng kinh doanh với Trình Phượng để lại cho Dương Hạo, Trình Phượng cũng nhân đó giao toàn quyển quản lí cửa hàng cho Dương Hạo, nói là muốn về hưu mà nghỉ ngơi, cô chuẩn bị ra nước ngoài cùng con mình. Xử lí ổn thỏa mọi việc xong Dư Dương cũng chuẩn bị quay về Viên, cậu còn một năm học nữa ở học viện mới tốt nghiệp. Buổi tối trước khi đi thu dọn hành lí đầy đủ liền vào bếp pha cốc cà phê đi tới phòng Dương Hạo, quả nhiên anh vẫn còn đang xem văn kiện, gõ cửa vài cái xong Dư Dương bước vào. Dương Hạo ngẩng đầu lên nhận cà phê nói cảm ơn, Dư Dương thản nhiên nói nghỉ sớm một chút rồi đi ra ngoài, tay lại bị nắm lấy. “Ngồi lại với anh một lúc.” Dư Dương quay đầu lại, Dương Hạo đang dùng tay kia đẩy gọng kính trên sống mũi, cậu bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, hình ảnh trong trí nhớ vượt qua bao nhiêu thời gian cách trở nhập vào cùng một chỗ, nhưng có rất nhiều thứ xung quanh cũng không giống như trước. “Ngày mai mấy giờ máy bay cất cánh?” Dương Hạo thả bàn tay đang nắm, khẽ ngẩng đầu nhìn cậu. “Ba giờ chiều.” Dư Dương tựa vào cửa, hai tay đút túi, mắt nhìn xuống nền nhà. Giống như là ở đó đột nhiên mọc ra vài cây nấm. “Thẩm Tịch có về cùng em không?” “Anh ấy về sau hai ngày.” Đề tài cứ vậy chấm dứt, hai người nhất thời cũng không biết phải nói gì. Sau một lúc lâu, Dư Dương cuối cùng vẫn hỏi vấn đề hai hôm nay định nói. “Vì sao anh không hỏi về chuyện của em và Thẩm Tịch?” Dương Hạo xoay xoay chiếc cốc trong tay cười, “Em với anh ta có chuyện gì?” Dư Dương nhíu mày, cậu không tin mẹ chưa nói với anh, nếu không sao anh lại biểu hiện như vậy trước mặt mẹ. “Dư Dương, chúng ta là anh em sinh đôi.” Dư Dương nhướng mày chờ anh nói nốt. “Em sẽ không đeo chiếc nhẫn anh tặng rồi chạy đi yêu thằng khác.” Không ai hiểu cậu hơn anh, cả đời cũng vậy. “Anh đây là tự tin hay tự đại đấy ?” Cậu chỉ là không thích nhìn thấy bộ dạng anh đây biết hết của anh, cũng có chút bực vì nếu mình không đeo nhẫn vào thì sẽ không yên lòng. Dương Hạo cười buông chén xuống, Dư Dương tự nhiên thấy căng thẳng, nhưng Dương Hạo chỉ đặt tay lên vai cậu đẩy cậu ra ngoài, “Nếu anh nhớ không nhầm thì sáng mai Phạm Kì và Vương Chí đến gặp em, em đi ngủ sớm đi.” Cửa nhẹ nhàng khép lại phía sau, bàn tay đút trong túi của Dư Dương nắm chặt lại, rồi buông ra, lại nắm chặt. Đến cùng Vương Chí và Phạm Kì còn có bạn gái của Vương Chí, hay là vị hôn thê thì chính xác hơn, vẫn là cô bé ở Thành Đô kia. Vương Chí với cô cùng làm công chức ở Thượng Hải, ở lại đây chuẩn bị lập gia đình. Nhắc tới chuyện này vẻ mặt Vương Chí thật cảm khái, khó khăn trong đó không cần nói đến, Dư Dương vì vậy mà thay đổi một chút cách nhìn về cô gái ấy. Phạm Kì đi làm ở Quảng Đông, đúng lúc này được nghỉ đông, cả người đều là một người tinh anh tiêu chuẩn. 11 giờ 40 xe Dương Hạo đợi dưới lầu đón bọn họ đi ăn, coi như tụ họp một chút, sau đó về nhà lấy hành lí tiễn Dư Dương đến sân bay, trong khi Vương Chí, Phạm Kì nói lời tạm biệt thì Dương Hạo chỉ đưa túi cho cậu, cười cười nói, “Lên đường bình an, đến thì gọi cho anh nhé.” Sau đó đẩy cậu qua hàng rào an ninh. Dư Dương vẫn cảm thấy có cái gì đó kì kì. Cậu vốn nghĩ… Đúng rồi, cậu nghĩ Dương Hạo sẽ có rất nhiều điều nói với mình chứ, rõ ràng là bốn năm không gặp, rõ ràng là trong tình huống chia tay lâm li bi đát thế này. Tối qua nói hai ba câu, hôm nay một câu lên đường bình an, cứ thế là xong đấy à? Đi qua hàng rào an ninh, đầu bên kia hành lí của mình chạy qua, mắt nhìn ra ngoài khu vực kiểm tra, bọn họ đã xoay người đi được vài bước. Dư Dương nhìn Dương Hạo, cậu càng ngày càng không hiểu được anh, ai nói là sinh đôi sẽ có thần giao cách cảm, nhảm nhí! Cậu hung hăng chửi bậy trong lòng. Dương Hạo đi phía sau bỗng quay đầu lại, ánh mắt hai người vừa chạm nhau Dư Dương liền đỏ lựng lên nhu cà chua vội vàng quay đi. Làm bộ xoay người đi đến xách hành lí đã bị nhân viên công tác bỏ qua một bên đi lên máy bay. Vì thế cậu không thấy được nụ cười của Dương Hạo. Dư Dương, xoay người đi là một chân trời mới, nhưng hoàn toàn không phải là li biệt.