Khi Diệp Bạch đè tôi lên cửa hôn, tôi đứng ngay đơ.
Mặc dù tôi có ý đồ đen tối đã lâu nhưng thật không ngờ cậu ấy sẽ ra tay trước.
Đồ ngốc này bình thường mới chọc vài câu đã đỏ mặt, thế mà khi say lại to gan đến thế, biết vậy tôi đâu cần ngày ngày ở văn phòng nghĩ trăm phương ngàn kế dụ dỗ cậu ấy làm gì, thiệt nhọc lòng hết sức.
Cậu ấy cắn tôi một cái, mùi máu tươi xen lẫn mùi rượu tràn ngập răng môi, người tôi nóng lên, ôm đầu cậu ấy đảo khách thành chủ, quấn lấy đầu lưỡi cậu ấy mút chặt, cắn môi cậu ấy.
Cậu ấy ngạt thở rên rỉ kháng nghị.
Tôi buông cậu ấy ra, hôn lên chóp mũi cậu ấy rồi hỏi: "Anh là ai nào?"
Cậu ấy chớp đôi mắt ướt át, nhỏ giọng nói: "Triệu Viễn Phong......"
"Triệu Viễn Phong là ai?"
"Sếp......"
"Không phải sếp," tôi kề vào tai cậu ấy nói, "Sau này phải gọi là ông xã......"
Nhóc ma men cười khúc khích, "Hê hê, bà xã......"
Mợ, đã say bét nhè mà vẫn không quên chiếm lợi của tôi, tôi tức giận đưa tay bóp eo cậu ấy, cậu ấy cười né trái né phải, nói mình sợ nhột.
Thế là tôi vén áo cậu ấy lên hôn bụng cậu ấy.
Cậu ấy cười chảy nước mắt, co bụng mềm trốn ra sau.
Đúng là đòi mạng, tôi mút mạnh để lại dấu đỏ trên bụng cậu ấy rồi thở hổn hển buông cậu ấy ra.
Còn đùa nữa thì tôi không giữ được mình đâu.
Tôi quay người định rót cốc nước cho cậu ấy, đi chưa được mấy bước thì cậu ấy đột nhiên lao tới đè tôi xuống sàn.
Nhóc ma men này lúc say rượu mạnh thật đấy.
Cậu ấy ngồi trên người tôi nấc rượu, tôi vừa định đỡ cậu ấy thì cậu ấy lại nhích ra sau, kéo khóa quần tôi rồi cúi đầu xuống......!
Đầu óc tôi hệt như pháo hoa ba mươi Tết nổ "đoàng đoàng đoàng", còn chưa nổ xong thì cậu ấy đã ngẩng lên khuôn mặt đỏ bừng, tuột quần cọ mông ngồi xuống......!
Tôi sắp phát điên rồi.
Cậu ấy đau đến xuýt xoa, lùi lại muốn chạy, "Ư ư......!to quá......!đau quá......"
Tôi giữ eo cậu ấy, khàn giọng dỗ dành: "Ngoan, chờ xíu là hết thôi......"
Tôi ngẩng lên hôn cậu ấy từ mắt đến cổ, vừa hôn vừa duỗi tay xoa mông cậu ấy, dỗ cậu ấy thả lỏng.
Cậu ấy ôm cổ tôi nói căng quá.
Tôi lột áo cậu ấy ra rồi cúi đầu mút đầu v* cậu ấy.
Cậu ấy trần trụi run lên, thở hổn hển nói nhột.
Tôi ôm eo cậu ấy dỗ dành, "Ngoan, em động một cái đi."
Cậu ấy nhăn mũi nói, "Đau lắm......"
"Không đau đâu," tôi xoa mông cậu ấy nói, "Thích lắm đấy."
Cậu ấy bán tín bán nghi chống tay lên ngực tôi rồi nâng mông lên, run rẩy cọ tôi.
Tôi hít sâu một hơi rồi ưỡn eo làm cậu ấy há miệng run rẩy kêu một tiếng, cả người đều mềm nhũn.
Tôi kéo cậu ấy dậy, từ dưới đâm lên đụng vào chỗ sâu của cậu ấy.
Cậu ấy vùi mặt vào ngực tôi, nức nở ư ư a a.
"Ư ư ư, chậm lại......!A a......" Cậu ấy gọi tên tôi, "Triệu Viễn Phong, Triệu Viễn Phong......"
Máu trong người tôi như sôi lên, tôi hôn vành tai cậu ấy dụ dỗ, "A Bạch, gọi ông xã đi."
Cậu ấy ư ư a a cào lưng tôi.
Tôi nặng nề đâm vào, thân thể cậu ấy run rẩy, khóc cắn ngực tôi, mềm nhũn gọi, "Ông xã, ông xã......"
Tôi càng điên cuồng hơn, cắn môi cậu ấy hung hăng va chạm, dục vọng bùng nổ sôi trào......!
Hôm sau tỉnh lại, đồ ngốc này sửng sốt cả buổi vẫn chưa hoàn hồn, chỉ nhớ đêm qua cậu ấy hôn tôi, còn đỏ mặt lắp bắp hỏi tôi sao không cản cậu ấy lại.
Vợ mình thật đáng yêu, tôi nín cười nghĩ có quên cũng chẳng sao, sau này còn nhiều cơ hội để nhớ mà..
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
13 chương
117 chương
3 chương