Tôi đã thất tình lại còn thất nghiệp.
Tôi nổi cơn tam bành, muốn lên lầu tìm Triệu Viễn Phong nhưng bị bảo vệ đẩy ra ngoài.
Anh ta nói Triệu Viễn Phong không muốn gặp tôi.
Gã khốn này quá tuyệt tình, mấy ngày trước còn ôm tôi trong chăn gọi tôi bảo bối, giờ ngay cả gặp cũng không chịu gặp tôi nữa.
Tôi về nhà ném hết gối đầu, dép lê và mọi thứ liên quan đến anh ta ra cửa, bịch bịch ném chung một chỗ, cuối cùng bế lên một đám lông mượt mà.
Tiểu Hoàng ngước đôi mắt mèo tròn xoe nhìn tôi, "meo" một tiếng.
Tôi lập tức òa khóc.
Tôi nói Tiểu Hoàng, sau này con thành mèo mồ côi cha rồi.
Tiểu Hoàng được tôi và Triệu Viễn Phong nuôi một năm trước, lúc mới tới gầy trơ xương, giờ lại béo núc ních y như quả bóng.
Triệu Viễn Phong hay nói con mèo này giống tôi.
Tôi hỏi anh ta giống chỗ nào? Anh ta nói ngoại trừ dáng người thì chỗ nào cũng giống.
Giờ anh ta không cần tôi nữa, cũng chẳng cần Tiểu Hoàng.
Tôi ôm Tiểu Hoàng khóc, nói với nó Triệu Viễn Phong là đồ khốn, cực kỳ khốn.
Chú bảo vệ cư xá đến gõ cửa nói tôi ném rác bừa bãi, bảo tôi mau dọn dẹp lại.
Tôi gom hết đồ của Triệu Viễn Phong vào một cái bao lớn định kéo tới đống rác vứt đi, kéo một hồi lại kéo về.
Tôi co ro trên ghế salon tiếp tục ôm Tiểu Hoàng khóc cho đến khi ngủ thiếp đi.
Sau đó tôi bị Tiểu Hoàng liếm tỉnh.
Nó kêu meo meo, tôi biết nó đói bụng nên đổ đồ ăn mèo ra bát cho nó.
Tôi cũng đói bụng.
Tôi đi vào bếp, phát hiện trong tủ lạnh chẳng còn gì nữa.
Mà dù có gì thì tôi cũng không biết nấu.
Trước kia đều là Triệu Viễn Phong nấu cơm, tay nghề anh ta rất giỏi, mỗi lần nấu ăn đều thơm lừng khiến tôi ôm Tiểu Hoàng đứng ở cửa bếp nuốt nước miếng, đồ ăn còn chưa lên bàn tôi đã ăn vụng, Triệu Viễn Phong bóp eo tôi nói sao nuôi mãi mà chẳng thấy mập lên? Tôi sợ nhột, vừa cười vừa né, tôi nói béo như Tiểu Hoàng ấy à? Vậy anh còn thích em nữa không? Tôi đưa hai tay lên bưng mặt, khoa trương nói mặt to vậy nè.
Triệu Viễn Phong cười véo má tôi nói không thích, xấu chết.
Tôi nói không được, không thích cũng phải thích.
Anh ta cười đè tôi vào tường hôn.
Nhưng giờ anh ta không cần tôi nữa.
Ngày đó cũng trong gian bếp này, anh ta nói Diệp Bạch, chúng ta chia tay đi.
Thậm chí anh ta còn không nói lý do.
Tôi nấu mì tôm, lúc xé gói gia vị thì làm đổ, lúc chế nước sôi thì làm bỏng tay, cuối cùng bưng một tô mì lõng bõng ra phòng khách ăn, đang ăn thì nước mắt rơi xuống tô mì.
Tôi hỏi căn phòng trống rỗng, Triệu Viễn Phong, sao anh lại đòi chia tay với em?.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
16 chương
117 chương
98 chương
150 chương
53 chương