Vì một câu nói của tôi mà bữa cơm chợt trở nên khó xử. Bầu không khí rộn ràng vụt tan biến, chỉ còn lại ngượng ngập xa cách. Trước khi đi, dì Trương nhìn tôi với ánh mắt hết sức cổ quái. Mẹ tôi ngồi cạnh bàn ăn trầm mặc không nói. Tôi hỏi bà tại sao lại làm vậy. Biết rõ tôi thích đàn ông sao còn sắp xếp cho tôi xem mắt phụ nữ? Bà đột ngột nổi giận hất hết đồ ăn trên bàn xuống đất, "Thích đàn ông cái gì?! Con chưa yêu đương bao giờ mà đã bị gã đàn ông kia dụ dỗ, làm sao con biết mình thích đàn ông hay phụ nữ?!" Tôi giật nảy mình, tìm chổi quét bát đĩa vỡ nát vào thùng rác, tôi nói: "Con biết mình thích Triệu Viễn Phong." Bà nắm tay tôi kích động hỏi: "Con vẫn còn hẹn hò với nó à?!" Tôi thật sự không muốn nhắc tới nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi có trốn tránh cũng chẳng ích gì. Tôi nghe thấy mình nói khẽ: "Không ạ, tụi con chia tay rồi." Mẹ tôi có vẻ nguôi giận, "Vậy thì tốt, sau này đừng gặp lại nó nữa, đoạn tuyệt dứt khoát rồi tìm bạn gái mà hẹn hò, làm người bình thường......" "Mẹ, con đâu có bất thường......" "Đàn ông bình thường mà lại thích đàn ông à?! Con có thấy ánh mắt dì Trương không?! Một mình mẹ cực khổ nuôi con lớn để bị con làm mất mặt hay sao?!" Kiểu đối thoại tương tự thế này đã từng xảy ra tháng trước, tôi cứ tưởng lần này về nhà mẹ tôi sẽ đổi ý, không ngờ trong lòng bà tôi vẫn là một đứa con không bình thường làm mất mặt bà. Tranh luận không có kết quả mà chỉ dẫn tới cãi vã. Tôi về phòng nằm trên giường, cảm thấy cực kỳ cô độc. Một tháng trước tôi còn có Triệu Viễn Phong, anh nắm chặt tay tôi nói với mẹ tôi, "Dì, cháu sẽ chăm sóc A Bạch thật tốt." Mặc dù nói xong anh bị mẹ tôi vác chổi đuổi ra khỏi cửa nhưng tôi biết anh sẽ ở ngoài cửa chờ tôi, khi tôi buồn anh sẽ ôm tôi vào lòng dỗ dành. Tôi không chỉ một mình nên tôi không sợ. Nhưng giờ anh không cần tôi nữa, mẹ tôi cũng không cần một đứa con không bình thường, tôi đã thành người không có nhà để về. Hốc mắt cay xè, tôi vùi mặt vào gối không muốn để nước mắt rơi xuống, nhưng gối vẫn ướt một mảng lớn. Điện thoại rung lên, tôi cầm lên xem, là Triệu Viễn Phong. Tôi không muốn để ý tới anh ta nên cúp máy. Chốc lát sau điện thoại lại rung, vẫn là Triệu Viễn Phong. Tôi cũng không biết mình nghĩ thế nào, chắc vì tức quá nên tôi nhận điện thoại rồi nói ngay: "Triệu Viễn Phong, tôi sắp kết hôn rồi." Triệu Viễn Phong không nói gì. Tôi chờ một hồi, cáu kỉnh hỏi, "Có chuyện gì không? Không có thì tôi cúp máy đây." "A Bạch......" Anh ta nói khẽ, "Xin lỗi......" Sao lại xin lỗi? Tôi không rõ lắm, "Gì?" Anh ta lại im lặng. Gì vậy?! Nếu giờ anh ta ở ngay trước mặt thì nhất định tôi sẽ đánh chết anh ta! Đột nhiên tôi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một thanh âm, "Mua trái cây đi, táo đây, đào đây, dứa đây......" Đây chẳng phải tiếng loa rè rè ở tiệm trái cây của ông Lý bên kia đường sao?! Tôi đứng phắt dậy, "Triệu Viễn Phong, anh ở đâu?" "Anh......" Anh ta có vẻ hoảng hốt nên vội vàng cúp điện thoại. Tôi lập tức xỏ dép lê chạy ra ngoài. Triệu Viễn Phong tới tìm tôi? Tôi biết mình không có tiền đồ, vừa nghĩ tới Triệu Viễn Phong không bỏ mặc tôi mà vẫn ở bên ngoài chờ tôi như xưa thì mừng rỡ đến nỗi trái tim nhảy nhót tưng bừng. Nhưng tôi không tìm được anh. Tôi chạy khắp mấy con phố gần tiệm trái cây của ông Lý cũng chẳng thấy anh đâu. Có lẽ anh đi rồi, anh không đợi tôi. Tôi không tìm được Triệu Viễn Phong mà lại gặp mẹ tôi, tôi hỏi bà như níu lấy cọng rơm cuối cùng, "Mẹ, mẹ có thấy Triệu Viễn Phong không?!" Bà tức giận tát tôi một cái, "Con còn biết xấu hổ nữa không?! Nó không cần con nữa, con còn nhớ tới nó làm gì?!" Má trái nóng bỏng đau rát, tôi nói: "Mẹ, lần đầu tiên con thích một người như thế, con không quên được." "Con chỉ lầm lỡ nhất thời thôi, nghe lời mẹ đi, tìm phụ nữ mà kết hôn, đừng đi lầm đường nữa được không?" Tôi lắc đầu, "Không được đâu mẹ, dù con và Triệu Viễn Phong có chia tay thì con cũng sẽ không kết hôn với phụ nữ đâu." "Con......" Mẹ tôi tức giận nói không nên lời, tôi biết mình có lỗi với bà, không phải là đứa con ngoan, nhưng tôi không thể vì mẹ hiền con hiếu mà lừa gạt người khác, đối với bất kỳ ai cũng không công bằng cả..