11. [Đương sự: Lộ Uyên] Tôi như tỉnh táo lại, nhanh chóng giải thích, tôi nói không phải, tôi đến chạy bộ, tôi chính là… Thế nhưng một chút cũng giải thích không rõ, tôi lại không thể đem Lâm Thông Thông tiết lộ ra, vừa vặn nhìn trên gáy y tất cả đều là mồ hôi, tôi liền đem nửa bình nước trong tay ném cho y, tôi nói quên đi, cậu uống nước đi, tôi chính là ngồi bên này nghỉ một lát vừa vặn nhìn thấy cậu. Kết quả mọi người đoán xem thế nào? Thẩm Kỳ Phồn tự nhiên không bắt được. Hai chúng tôi cũng chỉ cách nửa mét, y tự nhiên luống cuống tay chân không bắt được, đặc biệt chật vật theo sát bình nước rớt xuống, đuổi hai bước mới nhặt lên, sau đó rất lúng túng ho khan một tiếng, nói câu cảm ơn. Thẩm Kỳ Phồn cũng quá ngu ngốc đi. 12. [Nhân chứng mục kích: Lâm Thông Thông] Tôi lại nhìn một chút, lịch sử trò chuyện Lộ Uyên gửi tôi rất kỳ quái Hắn cùng Thẩm Kỳ Phồn xảy ra chuyện gì a, bình thường tiểu Thẩm là một người rất hoạt bát, làm sao nói chuyện với hắn trầm tĩnh như thế, hai người bọn họ quan hệ không tốt sao? 13. [Đương sự: Lộ Uyên] Thế nhưng tôi lại đột nhiên nhớ tới, Thẩm Kỳ Phồn không chừng có khiết phích, bởi vì y lúc thường đều đặc biệt sạch sẽ, ở ký túc xá ngoại trừ cái chổi, đồ lau sàn nhà cùng thùng rác bên ngoài, hai chúng tôi cũng không có dùng chung thứ gì khác, cho nên tôi liền nhanh chóng nói, cậu chắc là thích sạch sẽ đi, vậy hay là thôi đi, vừa muốn đem bình nước kia cầm về. Kết quả tôi lời nói đều chưa nói xong, Thẩm Kỳ Phồn liền nhanh như chớp lùi về sau, nói không có không có không có, sau đó vặn nắp rồi đem nửa bình còn lại uống hết. Kỳ thực tôi chính là muốn cho y uống hai cái, cũng không muốn cho y uống hết. 14. [Đương sự: Lộ Uyên] Lúc sau tôi suy nghĩ muốn tìm hiểu một chút chuyện gì đã xảy ra, giả bộ thuận miệng nói với y: “Cậu cho tôi mượn điện thoại di động dùng chút được không?”. Tôi cho là Thẩm Kỳ Phồn giống như lúc bình thường ừm một tiếng đem điện thoại di động cho tôi mượn, nhưng y lúc này a một tiếng, đứng tại chỗ cũ không nhúc nhích, hỏi tôi: “Cậu muốn làm gì?” Tôi chỉ có thể thuận miệng bịa chuyện, tôi nói tôi muốn tra một chút chuyển phát nhanh của tôi đến đâu rồi, điện thoại di động tôi không còn dung lượng. Thẩm Kỳ Phồn ngược lại tin tưởng, gật gật đầu ồ một tiếng, liền đi đến bên cạnh tìm bạn lấy cặp. Mà tôi còn chưa kịp cao hứng, y liền đi về tới, từ trong cặp đem điện thoại di động móc ra, bấm hai cái, nói, tôi phát cho cậu chút dung lượng. Căn bản cũng không muốn đem điện thoại di động cho tôi mượn. Y nói với tôi, mật mã là một hàng chữ cái hàng thứ ba bàn phím, từ trái sang phải, viết chữ đơn. Nói xong cũng liền đem điện thoại di động đặt trở về. 15. [Đương sự: Lộ Uyên] Tôi hết cách rồi, chỉ có thể tiếp tục nói hưu nói vượn a, tôi nói thế nhưng điện thoại di động của tôi không còn pin, nó sẽ tắt trong chốc lát. Thẩm Kỳ Phồn cũng tin, sau đó gật gật đầu cầm cái sạc dự phòng đưa tôi. Không phải chứ, tại sao y đến chơi bóng còn mang theo sạc dự phòng a? Tôi thật sự là không có biện pháp, vốn là dự định bỏ qua, kết quả vừa nhìn thấy cái dây cắm sạc pin, có thể coi là tìm cái lý do không phải nói bừa, tôi nói: “Đầu cắm cùng điện thoại di động tôi không giống nhau, tôi không dùng được”. Kết quả mọi người đoán xem thế nào? Thật sự, mọi người muốn đoán cũng đoán không được a. Thẩm Kỳ Phồn liếc nhìn lỗ cắm điện thoại di động của tôi, nói nha: “Cái đầu cắm kiểu này tôi cũng có”. Sau đó liền từ trong cặp lấy ra cho tôi. Tôi thật sự, thật sự trợn mắt há mồm. Đến cùng chuyện gì xảy ra với Thẩm Kỳ Phồn vậy a? Cái cặp kia là túi thần kỳ của Doremon sao? Làm sao cái gì cũng có a? Tại sao trong cặp lại chứa cái sạc điện mà bản thân y căn bản không dùng được? Đây cũng quá chu đáo đi? Thẩm Kỳ Phồn thật sự học chính là tiếng Nga mà không phải học thư ký sao?