Tính tình Cố Nghiêu tuy nóng nảy nhưng nếu ai thật sự hiểu rõ Cố Nghiêu đều tình nguyện làm bạn với cậu. Trong kí túc xá, bạn học ở phòng bên cạnh, phòng đối diện rất hay qua tìm cậu chơi, ngoài quán net gần trường học cậu còn có một đống anh em tốt. Cố Nghiêu tựa như ngồi quán net đã quen, vung tay một lần bao luôn cả quán, một đám thanh niên nghiện game bị hành động thổ hào của cậu làm cho chóng mặt. Đám người cùng lên mạng chơi game, chơi được một lúc lại tâm phục khẩu phục với tốc độ tay của cậu. Cố Nghiêu cũng không bởi vì mình là phú nhị đại mà cho rằng bản thân hơn người, cậu nói chuyện tùy ý tính cách ngay thẳng, thường xuyên ra ngoài trường gặp đám anh em tốt của mình. Theo Cố Nghiêu mà nói, đây chính là mị lực vô song của Nghiêu ca. Tối hôm đó, Cố Nghiêu ở quán net gần trường chơi game, gặp được ba tên gây sự, quần áo không đàng hoàng, đầu xanh đầu đỏ, còn bấm ba cái lỗ tai. Cố Nghiêu ngước mắt liếc xéo qua, trong lòng chửi thề:" Tóc nhuộm nhiều màu như vậy, cosplay chổi lông gà hay gì?" Vốn cậu cũng không muốn quản ba tên kia, nhưng đeo tai nghe rồi vẫn nghe thấy tiếng ầm ĩ từ ngoài cửa truyền vào, Cố Nghiêu nhíu nhíu mày. Anh mập bên cạnh là khách quen của quán net, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Cố Nghiêu liền nói:" Nghiêu ca, đừng để ý đến mấy tên đó." Cố Nghiêu tháo tai nghe xuống, chỉ thấy người ngoài kia hét lên:" Cái gì gọi là bao hết? Có tiền là được à? Hôm nay bằng bất cứ giá nào tụi tao cũng phải lên mạng ở đây!" Trong quán net yên tĩnh chỉ nghe thấy một tiếng cười nhạo, giọng nói Cố Nghiêu không lớn không nhỏ, vừa vặn cho mọi người nghe:" Đồ ngu!" Ba tên kia lập tức tìm được mục tiêu, nhìn thấy mặt Cố Nghiêu còn sửng sốt một chút, sau đó giễu cợt nói:" Thì ra là một tên tiểu bạch kiểm*, mày bao hết à? Hay là trộm tiền của mẹ đấy ha ha ha." *Tiểu bạch kiểm: Ngoài nghĩa là người con trai hiền, nhu nhược quá mức, công tử bột thì còn có nghĩa là trai bao. Không khí xung quanh lập tức giảm đi vài độ, ngọn lửa bốc cháy, tất cả mọi người đều biết ba chữ "tiểu bạch kiểm" kia chính là giẫm phải mìn. "Giảng đạo lý với đồ ngu này làm gì?" Anh mập nhìn Cố Nghiêu đứng dậy cầm một chai Hồng Ngưu** đã mở nện vào đầu đối phương, bên trong quán net đã loạn hết cả lên. **Một loại nước tăng lực (hình ảnh) Anh mập cào cào tóc:" Mẹ kiếp, mặc kệ đi, các anh em, lên...!" Quyền cước của Cố Nghiêu không chỉ luyện chơi, ngón tay thon dài thường dùng chơi game giờ cứ như ngọc trúc, đánh người rất đau. Cho dù đám anh mập cũng biết chuyện này nhưng vẫn cố sức chắn trước mặt cậu. Cuối cùng, chủ quán phải mời bảo vệ lôi ba tên kia đi, cúi đầu xin lỗi với Cố Nghiêu, còn cam đoan ba tên đó sẽ không xuất hiện ở chỗ này một lần nữa. Cố Nghiêu đánh xong một trận chỉ muốn nhanh chóng đi về tắm rửa thay quần áo, chào đám anh mập một tiếng liền quay về trường. Trong phòng ngủ, Lý Xán và Trương Bằng Huy đã lên giường, chỉ có một mình Cố Diệc còn chưa ngủ. Cố Diệc liếc mắt nhìn thấy quần áo đầy vết xô xát và đầu tóc rối bời của cậu, nhíu mày hỏi:" Ai bắt nạt cậu rồi?" Cố Nghiêu đang lấy quần áo trong tủ, nghe thấy vậy thò đầu ra mắng hắn:" Em gái cậu dựa vào đâu mà nói tôi bị bắt nạt? Tôi đánh người khác thì không được à?..." Cố Nghiêu cầm quần áo đi về phía phòng tắm, kết quả lại bị Cố Diệc chắn trước mặt, cậu không làm gì được. "Được được được, tôi không gây chuyện, không đánh nhau trong trường, không làm trái quy định trường học, xin hỏi phó chủ tịch hội học sinh có thể cho tôi đi tắm được không?" Chơi game bên ngoài còn chưa đã, lúc đánh nhau đám anh mập xông về phía trước không cho cậu ra tay, về phòng còn bị Cố Diệc tra hỏi, hôm nay cậu ra ngoài chắc là không xem lịch rồi. Cố Diệc không để ý đến lời giải thích của cậu, vẫn chắn trước mặt Cố Nghiêu, nhắc nhở:" Ký túc xá khoá nước nóng rồi." Đệt! Cố Nghiêu mặt đầy chán nản, nhìn quần áo trên người ghét bỏ nói:" Vậy tôi đi thay quần áo." Cố Diệc không cho cậu đi qua:" Cậu có thể thay trên giường." "..." Nhận được ánh mắt đầy thâm ý của đối phương, một câu "Không được" của Cố Nghiêu vẫn không thể nói ra khỏi miệng. Không thay nữa. Cố Nghiêu thích sạch sẽ chắc chắn sẽ không cho phép bản thân ngủ trong tình trạng thế này, nhưng mà thay quần áo trước mặt đối thủ một mất một còn, cảm giác rất kì quái... Cố Diệc ung dung nói:" Đều là nam, cậu sợ cái gì? Hay là..." Hắn cố gắng kéo dài âm thanh, không thể diễn tả ý tứ sâu xa bên trong câu nói. "Cút đi!" Thay thì thay, có gì phải nhăn nhăn nhó nhó như mấy bà chị đến kỳ đâu. Cố Nghiêu liếc mắt, trở về giường của mình, đặt quần áo lên giường, hay tay kéo vạt áo lên trên. Cố Diệc nhìn vòng eo trắng nõn của cậu dần hiện ra, mang theo đường cong dẻo dai của thiếu niên kéo dần lên trên, hai tuyến nhân ngư nho nhỏ trần trụi lộ ra trước mắt, làm cho tiếng thở dốc của hắn càng tăng thêm. Cố Nghiêu kéo được một nửa thật sự không nhịn nổi nữa, cậu kéo áo xuống, quay đầu căm tức nói:" Con mẹ nó cậu có thể đừng nhìn tôi thay quần áo không?" Vừa quay người lại Cố Nghiêu đúng lúc nhìn thấy Cố Diệc đứng dưới ánh đèn, hai mắt nóng rực, con ngươi thâm trầm. Cố Nghiêu bị hắn nhìn bất giác run lên, mắng hắn còn cố ý cao giọng, làm cho Lý Xán và Trương Bằng Huy cũng phải thức giấc. "Không có gì đâu, các cậu ngủ tiếp đi." Hai người kia đã tỉnh, Cố Diệc cũng không muốn để người khác nhìn, không nói thêm gì nữa. Lần này Cố Nghiêu quang minh chính đại tắt đèn, chui vào bên trong chăn vội vội vàng vàng thay quần áo. Thay quần áo xong Cố Nghiêu mới nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Cố Diệc, mặt tối sầm lại thầm mắng: Cố Diệc, chắc chắn là cậu lâu rồi không tìm bạn gái nên cứ hoài nghi lão tử là nữ sinh, đồ biến thái!