Bạn cùng phòng là tử thần!

Chương 33 : nuôi dưỡng tiểu quỷ

Tác giả có lời muốn nói: chương này chỉ là tác giả bịa ra, xin đừng làm theo theo mọi hình thức. Đừng đem máu chính mình làm chuyện tào lao, cũng đừng niệm loại khẩu quyết vô dụng này, cám ơn. Mục Dung và Hách Giải Phóng đi vào phòng 403, Tô Tứ Phương ngồi giữa phòng khách mở mắt: "A Di Đà Phật." "Nhà cô lại nuôi thêm tiểu hoà thượng à?" "Bạn của Tang Đồng." "A~ ủa nhưng sao lại là nữ? Ni cô hả?" Mục Dung lườm liếc Hách Giải Phóng: "Người ta thấy được chúng ta đấy." Hách Giải Phóng cười ha ha, chủ động chào hỏi Tô Tứ Phương. Nàng chấp tay trước ngực, gật đầu đáp lễ, kêu lên: "Sư tỷ, có người tìm chị." Hách Giải Phóng ở bên tai Mục Dung nhỏ giọng nói: "Ni cô này không đơn giản nha~" Mục Dung sửa lưng: "Người ta là đại đệ tử nhập thất Mật tông, hai chữ ni cô này không thoả đáng." "Mục Dung đại nhân~" A Miêu đang nhập vào thân thể Mục Dung chạy đến, rút kinh nghiệm mấy lân vồ hụt, chỉ đứng trước mặt Mục Dung. Hách Giải Phóng cười nói: "Tôi thấy A Miêu nhập vào thân thể cô còn thích hợp cô đấy." "Cám ơn Hách đại ca~" Chị em Tang gia đi tới phòng khách, Tang Đồng nhỏ hai giọt ngưu nhãn vào mắt, nhìn thấy Hách Giải Phóng ngồi đối diện mặt liền lạnh: "Du nhi, đi mua ít thực phẩm, tối nay ăn lẩu." "Dạ, được..." Tang Du có chút mất mác: lại muốn đuổi một mình mình? Mục Dung nhìn Tang Du đi về phòng, mặc lên áo khoác đi đến trước cửa đột nhiên mở miệng: "A Miêu, ngươi đi mua đi." "Okie~" Tang Đồng nhíu nhíu mày: "Du nhi đi cùng đi." Mục Dung lại lạnh lùng trả lời: "A Miêu đi một mình được rồi." Bầu không khí giảm xuống mấy phần nhiệt độ, Tang Đồng và Mục Dung im lặng nhìn nhau, không ai chịu nhường ai. Tang Du khẽ giật mình: Mục Dung muốn giữ mình lại đây, nghe cô ấy nói chuyện sao? Nàng nắm lấy vạt áo, có chút vui vẻ: mình hữu dụng sao? Mục Dung để mình có cơ hội hiểu thế giới của cô ấy sao? "Cô có ý gì?" "Chị Đồng Đồng~" Tang Đồng trừng mắt nhìn Tang Du, lại quay đầu cùng giằng co với Mục Dung, không có ý định nhượng bộ. Hách Giải Phóng đột nhiên mở miệng: "Chúng tôi cần mượn đôi mắt của Tang Du." Tang Đồng cười lạnh: "Người điên nói mộng." Mục Dung đưa tay ngăn lại Hách Giải Phóng: "Từng nghe qua Hạn Bạt chưa?" Cô nhìn thấy Tang Đồng đổi thái độ liền nói tiếp: "Chuyện này rất khó giải quyết, chúng tôi cần cô và Tang Du trợ giúp, coi như cô không muốn Tang Du nhúng tay vào cũng nên để cô ấy biết chút sự tình, không có hại chỗ nào." Tang Đồng suy nghĩ một chút, vẫy vẫy tay, để Tang Du ngồi bên cạnh mình, Tô Tứ Phương cũng ngồi xuống bên cạnh Tang Đồng. Sau đó Mục Dung đem chuyện  đang xảy ra thuật lại với ba người, Hách Giải Phóng tiếp lời: "Tôi cũng là vô tình mới phát hiện ra thân thế của nữ quỷ, ở bệnh viện sản phụ gặp ả một thân váy đỏ bự bụng, nhân lúc tôi còn chưa biết nên xử lý thế nào thì ả đã chui vào bụng thai phụ, tôi không sử dụng được toả hồn liên nên mất tung tích của ả, hy vọng cô thể giúp một tay cùng tìm ả." Tang Đồng đứng lên: "Du nhi, đem valy số sáu ở góc tường ra đây." "Dạ." Tang  Du đi vào phòng lấy valy, Tang Đồng lại đi vào toilet, nghiêm túc rửa mặt, súc miệng, rửa tay. Trở lại chỗ ngồi, Tang Đồng lấy mai rùa từ trong valy ra, thành kính nâng lên trước ngực, nhắm hai mắt, nhỏ giọng đọc khẩu quyết, sau đó lắc lắc mai rùa, tiếng leng keng vang lên giòn giã, từ khe hở của mai rùa rơi ra năm cái đồng tiền. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào đồng tiền, nhưng nhìn kiểu gì cũng không hiểu. Tang Đồng sắc mắt khó chịu, Tô Tứ Phương chấp tay trước ngực, niệm một tiếng A Di Đà Phật. Từ trong valy Tang Đồng lấy ra la bàn: "Tên của nữ quỷ cùng bát tự." "Ngô Giai Lệ, hai mươi ba tuổi, bát tự không rõ." "Ừm." Mục Dung nói chính xác năm sinh của nữ quỷ, Tang Đồng tay trái nâng la bài, tay phải bóp pháp quyết, dạng chân đứng thế: "Đệ tử Tang Đồng, cung thỉnh Tổ Sư Gia chỉ con đường sáng." Dứt lời, kim trên la bàn điên cuồng quay loạn, giống như bị loại từ trường nào đó quấy nhiễu. Tang Đồng tái mặt, lập lại mấy lần kết quả cũng như vậy không đổi. Lửa giận trong lòng lại mon men trồi lên, cô đặt la bàn xuống, đá vào bắp chân Tô Tứ Phương một cước, lời đến khoé miệng chỉ hận nuốt vào. Hai nhà Phật Đạo, đều coi trọng tâm tính. Từ lúc Tô Tứ Phương đến đây, mỗi ngày cô đều như đứng gần biên giới phá công lực, tâm tình vốn dĩ nên bình lặng như mặt nước, lại hết lần này đến lần khác biến thành núi lửa, pháp lực cũng vì vậy mà giảm đi nhiều. Không biết rõ nữ quỷ này là do trốn trong thân thể người sống, hay do Hạn Bạt trong bụng đã có chút cường đại, cư nhiên tránh được Tang Đồng truy tung. Mà càng như vậy, Tang Đồng càng không chấp nhận chịu thua, huống chi Âm sai Địa Phủ cũng đang nhìn xem, cô tuyệt đối không để cho đối phương biết được mình đang có vấn đề. Tang Đồng đi đến góc tường, cầm lên valy nhỏ nhất: "đi." "Đi đâu?" "Đến cửa hàng vàng mã, chỗ cất giữ nữ quỷ." .... Cửa hàng vàng mã được đại hoả và ngày đông giá rét tẩy trần, cái cửa, biển hiệu một mảnh cháy đen nhìn đến tiêu điều. Bởi vì Mục Dung không có thời gian tu sửa lối thoát hiểm, nên cho dù đã đóng tiền phạt vẫn bị đội phòng cháy chữa cháy niêm phong. Cả đám đi trên lớp tuyết đọng thật dày ngoài sân, phát ra âm thanh bẹp xẹp. Tang Đồng đi trước, đưa tay xé đi niêm phong trước cửa. "Mở cửa." Mục Dung lấy ra chìa khoá dự phòng, cửa mở hỗn hợp ẩm ướt cùng mùi cháy khét đập vào mắt. Mục Dung chỉ chỉ góc khuất trong cửa hàng: "Nữ quỷ ở đó." Tang Đồng gật đầu, mở valy, bên trong là vật gì đó được vải đỏ che kín. Tô Tứ Phương vừa thấy liền nắm lấy cổ tay Tang Đồng: "Sư tỷ, không được!" "Buông tay.!" "Sư tỷ, để em tìm." Tang Đồng hất tay Tô Tứ Phương: "Không cần đến mấy người!" Sau đó kiên quyết hất mảnh vải đỏ ra. Phù phù... Vần vũ thổi lên một trận gió tây, vòng quanh sân cửa hoà lạnh giá đánh vào bên trong cửa tiệm, táp vào lên người. Tang Du rùn mình, chà xát hai tay, nhích nhích lại gần Mục Dung. Tô Tứ Phương thở dài liên tục, niệm: "A Di Đà Phật." Dưới vải đó, mộc điêu cao chừng nửa cánh tay, hình dạng mộc điêu là hình một búp bê mập mạp. Hách Giải Phóng nhìn mộc điêu, kinh ngạc nhìn Tang Đồng, như không tin cái vừa nhìn thấy. Tang Đồng đưa valy cho Tang Du, dùng châm đâm vào ngón tay, đem máu của mình bôi lên miệng búp bê gỗ, vết máu thật mỏng trong nháy mắt bốc hơi. xoẹt một tiền, từ trong búp bê gỗ bay ra một bé gái tầm sáu bảy tuổi, áo xanh quần đỏ, búi tóc hai bên, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mặt ngập nước to tròn, thần sắc vui vẻ. Đôi môi đứa nhỏ như được thoa son, đỏ kiều diễm, vô cùng chói mắt. Bé con nhún nhảy một vòng quanh Tang Đồng, miệng gọi: "Mama, mama~!" Tang Đồng cười cười, sờ sờ đầu bé con: "Ngoan~" Mục Dung và Tang Du trong đầu một mảng mịt mờ, Hách Giải Phóng đột ngột lên tiếng: "Đường đường là người tu đạo lại đi nuôi dưỡng tiểu quỷ!" Ánh mắt Tang Đồng cay nghiệt nhìn Hách Giải Phóng: "Con bé tên Đan Đan." "Tiểu quỷ thì gọi tiểu quỷ, nhìn nó hẳn cũng sáu bảy tuổi, cô cũng nhẫn tâm quá đi, đem đứa nhỏ lớn như vậy đi luyện thuật, không sợ bị trời đánh à? Nửa đêm ngủ được à?" Đáy mắt Tang Đồng hiện lên tia đau xót, ôm đứa nhỏ, lại xoa xoa đầu nó không giải thích gì. Vậy mà Đan Đan lại giang hai tay, ngăn trước người Tang Đồng: "Người xấu! Không được bắt nạt mama, nếu không ta sẽ ăn sạch ngươi!" Hách Giải Phóng lắc cổ tay, đả hồn bổng liền xuất hiện: "Vậy à? Đến đây thử chút không?" "Đan Đan, đến đây." "Mama!" "Nghe lời, đến đây." Đan Đan nhảy đến sau lưng Tang Đồng, lộ ra nửa cái đầu, nhe răng nhìn Hách Giải Phóng, thần sắc hung ác như vậy chỗ nào giống bé con sáu bảy tuổi đây? Mục Dung khoanh tay, đừng một bên lạnh nhạt nhìn. Cô không ngăn Hách Giải Phóng, luyện hoá tiểu quỷ cô đã từng nghe qua, quá trình luyện hoá vô cùng tàn nhẫn. Mắt thấy mới là thật, lần này cô về phe Hách Giải Phóng. "A Di Đà Phật, vị âm sai này có thể nghe Tứ Phương nói một lời không?" "Tô Tứ Phương, em câm miệng cho tôi!" "Đồng sư tỷ!" "Đừng trách tôi trở mặt! Tình thế trước mắt nguy hiểm, có phải muốn tôi phá công đúng không?" Tô Tứ Phương im miệng, nhắm mắt lại. Tang Đồng dựng thẳng ngón trỏ và ngón giữa lên, trên ngón giữa vẫn còn dính máu. Trên môi treo nụ cười xinh đẹp: "Cậu dám động đến một sợi tóc của Đan Đan, thì hôm nay tôi sẽ cho cậu thử nếm chút hương vị của Cửu Thiên Huyền Lôi, thử không?" Hách Giải Phóng hừ lạnh, trên tay xuất hiện một lá chắn, nửa trắng nửa đen nhìn không ra làm từ cái gì, trên lá chắn khắc tám chữ bên hai mặt: Thấy là phát tài và Thiên hạ thái bình. Nhìn thấy lá chắn, sắc mặt Tang Đồng cứng đờ nhưng cô khống chế rất tốt, nửa điểm cũng không lộ ra. "À, hèn chi cứng miệng như vậy, hoá ra chủ nhân ban pháo bảo, vô thường khiên sao? Tôi đây cũng muốn xem thứ này cản nổi Cửu Thiên Huyền Lôi hay không." Dứt lời, cô nâng tay qua đỉnh đầu, lớn giọng niệm: "Nhật ngự phương đông, càn khôi dẫn lối, về độ linh điền, quần ma tụ hội..." Nghe khẩu quyết, Mục Dung đại não trống rỗng. Tựa như có thứ gì đó bên trong đầu vừa nổ tung, vừa đau vừa khó chịu, mắt đột nhiên hoa lên, cô cảm thấy chính mình vượt qua ngàn vạn núi sông, xung quanh không tồn tại thứ gì. Cô nhìn thấy gió mây vần vũ, lại nghe được tiếng sấm rền vang. Hình ảnh thoáng qua, Mục Dung lắc lắc đầu, sải chân ngăn trước mặt Hách Giải Phóng. ~~~~ Thề, Phỏng Dá* tào lào vl.