Tiếng chim líu lo, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua tấm màn trắng, toát lên vẻ ấm áp hiền hòa cho căn phòng. Tôi ngồi trên sofa mắt lờ mờ, mặt thì đơ đơ, đại loại là chưa tỉnh ngủ. Cái đánh thức có đức của hắn, đã phá vỡ giấc mơ đẹp của người ta. 20 phút trước -" Dậy! Trễ rồi kìa! Con gái gì mà . . . ý tứ đã ném đi đâu hết rồi! Cứ cái thế này thì khó mà cưới chồng, chỉ có ế!" Đấy, sáng sớm, mây xanh trong lành, hắn cứ chỉa dao , nhạo báng tôi thì mới vừa lòng. Những từ hắn nói cứ như móc mồm người ta vậy, như cái đồng hồ báo thức. Cứ lãi nhãi mãi thôi! Bực mình, tôi ngồi dậy quát lên: -" Này, chỉ có 6h12, 6h45 mới bắt đầu tiết học, gì mà lo xa ! Và dẹp luôn và ngay cái tính thích luyên thuyên của cậu đi. Mấy người phụ nữ không yêu những kẻ bánh bều như cậu đâu!" [ Về sao có đứa yêu đấy :))] Xong, hắn mặt lạnh tanh, xách cặp đi một hơi. Có thể giết người bằng cái âm khí sắt đá của hắn đấy ! Có thể mướn làm vệ sĩ được đấy ! [ Không lâu, có đứa sở hữu vệ sĩ free đấy :))] 20 phút sau Giờ thì thế này này, 6h35 rồi, tôi còn 10 nữa. Mau mau tiến hành. . . . -" Các em chuẩn bị cho tiết học hôm nay như thế nào?"-tiếng cô giáo chủ nhiệm lảnh lót vang lên. -" Very good"- Cả lớp tôi cười hề hề, mặc dù chẳng có ma nào làm bài tập nhưng vẫn đoàn kết với nhau, yêu thương của lớp chúng tôi nằm trọn trong hai từ "bao che". -" Vậy chúng ta lên trả bài nhé?"- Cô mỉm cười tươi rói, nói toẹt ra là cô không phải không biết cả lớp chúng tôi không làm bài, cô biết chúng tôi nói dối nhưng lại muốn bị lừa để có thể nói ra câu "ngàn năm vẫn còn lưu giữ " kia. -". . ."- -" Cô mời?"- Tiếng cô giáo "mời gọi" chúng tôi. Thần linh ở trên cao hãy phù hộ cho chúng con. Im lặng . . . -" Vậy cô gọi tên nhé?"- Chết rồi, chết rồi! -" Hôm nay ngày mấy nhỉ?"- Cô hỏi lớp trưởng. -" Dạ, ngày 23!"- -" Ai số báo danh 23, bước lên!"- Bằng ! Bằng! Bằng! Là . . . là tôi đấy! Hức hức! Xui vậy trèn! Mặt tôi tái mét, xanh lè, môi mấp máy không thốt được tiếng nào. Ruột ran lộn lên hết. Số xui! Số xui! Số đen đủi! Tôi đứng lên, vừa định ra khỏi bàn, thì có một cánh tay nắm lấy tay tôi. Dựt mạnh xuống, tôi yên vị chổ cũ. -" Thưa cô, chân bạn Ry đau để em thay bạn ấy trả bài được không?- Thằng bạn kế bên tôi đột nhiên mở miệng, mặt cười tươi rói với cô giáo. -" Ưm . . . được rồi, mời em"- Cô suy nghĩ một lát, rồi cười gian mới bảo hắn ta trả bài. 15 phút sau. -"Rồi bắt đầu tiết học!" Hắn bước xuống bàn, cười tươi với tôi. Tôi cũng cười lại, sẵn tiện mở giọng cảm ơn: -" Ben, cảm ơn cậu, nhờ cậu mà tôi thoát khỏi cái con điểm tròn tròn đó đấy !"- -" Không gì, không gì, chuyện đương nhiên. Nhìn bà thừa biết là không thuộc bài rồi"- Ben ngồi xuống bên tôi, cười cười nói. -" Mà này, cậu không thấy Henri đâu hả?"- Ben nghiêng đầu hỏi tôi. -" Chả biết, tôi không quan tâm!" -" Oh!"- . Reng ! -" Hey ra chơi rồi đi ăn không?"- tôi quay qua nói với Ben, tiếp:-" Sẵn tiện tôi cũng muốn cảm ơn cậu, trả không vậy đâu được !" -" Thôi không c . . ."- -" Cần! Cần đấy!"- Chưa đợi cậu ta nói xong tôi đã nhảy vào. -" Đừng khiêm tốn a!"- Tôi và Ben xuống canteen, trên hành lang dài, nhiều người chen nhau mua đồ ăn. Nhìn xung quanh, tôi dừng lại ở cặp bạn thân nữ kia! Họ thân thiết với nhau nên tôi đoán bừa là bạn thân! Tôi cũng có một người bạn, mà nó sống ở nữa vòng trái đất ấy. Hiếm khi được gặp. Mà học ở trường này, hiện tại và ngay bây giờ tôi chỉ có 2 người bạn, mà toàn là trai đẹp không! Haha, bổn cô nương nhìn vậy mà có phước nhể! Xét về mặt thực tế ta cũng không làm gì sai hay làm điều gì cho nhân chúng ghét ta. Vậy là yên bình mãi mãi! Không ai nói, không ai bàn luận cũng không ai phán xét con người ta thế nào, ra sao! Không phải mọi thứ quá ổn định đi?! Chìm đắm trong dòng suy nghĩ dài lòn thòn nhờ tiếng nói của Ben mới thoát ra được. -" Kìa, có chổ rồi!"- Tôi nhìn theo tay cậu ta chỉ, đó là một cái bàn gần cửa sổ, tránh tầm nhìn, ý là không ai để ý. Mà còn có người ở đó! Thân ảnh này không lạ! Nhìn kĩ chút nào . . . kĩ chút. . . A. . . Henri . . .là hắn!!! . . . *Qhi*