Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập
Chương 69
Giờ ăn cơm trưa, Hứa Duệ bị Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục chặn lại ở góc cuối lớp.
Không muốn khiến mọi người xung quanh chú ý, Triệu Nhất Dương hạ thấp giọng, tốc độ nói vội vàng rất nhanh: “Mẹ kiếp, Hứa Duệ con mẹ nó có phải cậu lại truyền tin tức đi không?”
Lúc bọn họ xuống nhà ăn ăn cơm, dọc đường đi đều nghe thấy có người bàn tán chuyện Trì Dã nghỉ học, có người cười hì hì đoán bậy đoán bạ, bịa đặt tin đồn lung tung cũng không ít.
Hứa Duệ áp lưng trên tường gạch sứ, hai tay giơ hai bên đầu làm ra tư thế đầu hàng, liên tục lắc đầu: “Thật sự không phải tôi! Đầu óc tôi cũng không phải bị chùy gỗ đập trúng, mặc dù tôi vui vẻ khi người khác chú ý nghe tôi nói nhưng chuyện của Trì ca sao tôi có thể truyền ra ngoài nói linh tinh được? Hơn nữa,” cậu ta cúi đầu, giọng nhỏ đi mấy phần, “Hơn nữa, hai năm nay mẹ cậu ấy như vậy cả một thời gian dài, chúng ta lại bận rộn không giúp được gì, thậm chí còn không biết, làm anh em cũng thật mẹ nó tệ quá!”
Đúng vậy, thật sự rất tệ!
Triệu Nhất Dương lùi về sau vài bước, trong lòng rất khó chịu. Ba người nhìn nhau, giống như trở lại lúc nấp ngoài cửa phòng tư vấn nghe lén cuộc nói chuyện ở bên trong, trong lòng đủ loại cảm xúc, thế nhưng lại không nói gì được.
Tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy, số phận quá không công bằng—–thế nhưng những lời thế này nói ra có tác dụng gì sao? Chẳng có tác dụng gì hết.
Hứa Duệ đỡ mắt kính của mình: “Lúc ấy…lúc Trì ca ra khỏi phòng tư vấn, tôi đã nghĩ mình sẽ nói, Trì ca cậu thật tuyệt vời. Một câu nói đơn giản như vậy, vậy mà tôi lại giống như người câm không thốt nổi thành lời!”
Triệu Nhất Dương cũng ỉu xìu: “Lúc ấy đầu óc tôi rối bời, còn không bằng cậu, ngay cả nên nói gì cho tốt cũng không biết, mẹ kiếp.”
Ba người cùng nhau ủ rũ cúi đầu, cuối cùng Thượng Quan Dục lên tiếng: “Chúng ta cần làm gì đó.”
Hứa Duệ áp tay lên tường gạch sứ, móng tay móc vào trong kẽ hở nhỏ, “Tôi tán thành. Đến khi Trì ca nghỉ học chắc chắn sẽ không đến trường nữa, trước khi chúng ta tốt nghiệp cậu ấy cũng sẽ không đến. Mẹ cậu ấy, chúng ta cũng chưa được gặp lần nào…Ảnh tốt nghiệp không có Trì ca, thanh xuân của ông đây cũng không trọn vẹn!”
Triệu Nhất Dương bị những lời này làm xúc động đến đỏ cả mắt, lại mắng Hứa Duệ: “Cậu mẹ nó đừng có mà kích động quá!” Ngoài mạnh trong yếu, giọng nghẹn ngào.
Thượng Quan Dục là người bình tĩnh nhất trong ba người, cậu quan sát lỗ mũi đang khịt khịt của Hứa Duệ, lại nhìn sang tròng mắt đỏ lừ của Triệu Nhất Dương: “Vì vậy, chúng ta nhất định phải làm được gì đó.”
Hứa Duệ nói chuyện mang theo giọng mũi: “Chỉ ba chúng ta thôi sao? Văn Tiêu đâu, phải gọi cả cậu ấy vào chứ?”
Triệu Nhất Dương quay đầu nhìn xuống hàng cuối cùng, Văn Tiêu một người đang chiếm hai cái bàn ở đó.
Văn Tiêu đang nằm ngủ trưa, cánh tay gập lại đặt ngang trên mặt bàn trống không bên cạnh, lộ ra đường cong gương mặt đẹp đẽ lại gầy gò. Tư thế ngón tay đặt trên mặt bàn tùy ý, có thể nhìn thấy hai vẩy máu khô đối xứng nhau trên đốt ngón tay.
Triệu Nhất Dương thu hồi tầm mắt, hơi suy nghĩ rồi đoán thử, “Văn Tiêu…Có lẽ cậu ấy đã biết trước cả chúng ta rồi. Tâm trạng cậu ấy không ổn, lần này đừng gọi cậu ấy vội.”
Hứa Duệ và Thượng Quan Dục rất tin tưởng phán đoán của Triệu Nhất Dương, hơn nữa trạng thái của Văn Tiêu trong mắt bọn họ, chỗ nào cũng thấy “không ổn”. Lúc ăn cơm trưa không có khẩu vị, lúc đi bộ sẽ vô thức nhìn chằm chằm một chỗ rồi ngẩn người, lúc làm đề đột nhiên lại dừng bút không biết đang nghĩ gì, thậm chí lúc mấy người bọn họ nói chuyện trời đất, Văn Tiêu cũng đột nhiên đi trước, giống như linh hồn và cơ thể không ở cùng một chỗ.
Trạng thái như vậy bọn họ cũng rất lo lắng, thế nhưng đối mặt với Văn Tiêu…Mặc dù bọn họ chơi với nhau đã xấp xỉ gần một học kỳ, đùa giỡn với nhau cũng không thành vấn đề nhưng vẫn luôn cảm thấy nếu đi truy hỏi kĩ quá thì lại không dám.
Cũng không hẳn là sợ, chỉ là theo bản năng sợ hãi mà thôi.
Bàn bạc xong xuôi, ba người bọn họ về chỗ nghỉ trưa. Chỉ có điều tâm trạng quá phức tạp nên không thể ngủ được, chẳng thể làm gì khác ngoài cầm bút lên giải đề tranh thủ giết thời gian.
Giờ nghỉ trưa kéo dài đến 1 giờ 55 phút, thời gian dài như vậy, bình thường sẽ có người ngủ, người giải đề, người lật xem tạp chí chiêm tinh và truyện tranh, người lặng lẽ ra ngoài chơi cũng không ít, cho nên trong phòng học âm thanh sột soạt rì rầm, nhỏ giọng trò chuyện mãi không ngừng lại.
Có mấy người đang thảo luận vấn đề thành tích ba năm học cao trung, trong đó có người giọng nói hơi lớn, cách hơn nửa phòng học cũng có thể nghe rõ.
“Tôi không hiểu tại sao thành tích sơ trung của tôi tốt như vậy, năm lớp 10 vào trường cũng tiếp thu được rất nhanh, lớp 11 lại bắt đầu xuống dốc, càng ngày càng kém, tôi sợ đến khi mình lên lớp 12 lại tiếp tục thụt lùi thì làm thế nào? Nếu kỳ thi cuối kỳ tôi rớt khỏi top 25 của lớp, mẹ tôi sẽ lột da tôi mất!” Cậu ta còn rầu rĩ nghe rất rõ, “Trương Tư Diệu, nếu thành tích của tôi có thể luôn tốt như cậu bây giờ, vậy chẳng có gì phải lo lắng rồi.” Người nọ lại đổi sang chủ đề khác, “Nhưng mà cậu cũng rất thảm, trước đây luôn là hạng nhất trong lớp, bây giờ vĩnh viễn ở hạng 2, bị nghiền ép đến mức không còn sức mà đánh trả.”
Người tên Trương Tư Diệu đang cầm bút đỏ sửa câu sai, vốn cũng không kiên nhẫn muốn lãng phí thời gian lải nhải với người khác, bây giờ bị đâm vào đúng chỗ đau, theo bản năng nhìn sang chỗ Văn Tiêu, thấy cậu đang nằm ngủ trưa, trong phút chốc trong lòng vừa ghen tị vừa tức giận.
Nhưng lời cậu ta nói vẫn còn bộ dạng kiên nhẫn và an ủi: “Không phải tên cậu vẫn nằm trong top hai mươi mấy sao, không tệ.” Cậu ta lại nhìn sang hướng Văn Tiêu, “Cậu nhìn Trì Dã xem, thành tích thi chuyển cấp nghịch thiên như vậy, rực rỡ như thế, kết quả còn không lên nổi lớp 12, hôm nào cũng trốn học, không biết ở bên ngoài trường học làm loạn ra bao nhiêu chuyện khiến người ta chán ghét, cuối cùng bây giờ bị nghỉ học rồi đó, đáng đời. Ôi, so sánh cùng loại người rác rưởi thế này sao cảm thấy được an ủi đây?”
Lúc cậu ta nói những lời này không khống chế âm lượng, những người còn tỉnh trong lớp gần như nghe thấy hết, không ít người nhìn sang phía Trương Tư Diệu.
Ba người Triệu Nhất Dương vừa nghe xong suýt chút nữa muốn bùng nổ, đang định đứng dậy thì nghe thấy động tĩnh trước.
Văn Tiêu đẩy ghế lùi về sau đứng lên.
Bởi vì trên mặt không đeo mắt kính màu bạc, gương mặt cậu hiện ra rõ ràng, đôi mắt sa sầm đen như mực, tựa như băng tuyết mênh mông bao trùm xuống cánh đồng hoang vu, làn da trắng bệch, môi mím chặt thành một đường khiến cả người cậu như phủ đầy sát khí lạnh lẽo.
Âm thanh đang nói chuyện phiếm trong lớp dần dần nhỏ đi rồi biến mất, cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Đi từ cuối lớp vòng qua chỗ ngồi phía trước Trương Tư Diệu, Văn Tiêu cúi đầu nhìn xuống bàn của người kia, “Phiền phức, nhường một chút.”
Người kia sợ hết hồn, nghe câu này, chậm vài giây sau mới hốt hoảng đứng dậy, ôm sách tránh sang một bên.
Văn Tiêu rũ mắt nhìn Trương Tư Diệu, vẫn chưa có động tác nào ngay lập tức. Giọng cậu trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Đối với câu vừa nói kia, có gì muốn giải thích không?”
Trương Tư Diệu nuốt nước bọt. Trì Dã không có ở đây, cậu ta mở lời là cố ý muốn nói cho Văn Tiêu nghe thấy.
Từ lúc Văn Tiêu chuyển trường tới, mọi sự chú ý đều tập trung trên người cậu, cho dù là giáo viên hay bạn học, tất cả bọn họ đều chú ý đến người này. Còn có người ngấm ngầm gọi Văn Tiêu là học thần, đại ca, cậu ta nghe mà cảm thấy vô cùng chán ghét.
Trương Tư Diệu cười nhạt, trong lòng không sợ hãi, thậm chí còn tràn đầy hưng phấn và thỏa mãn, mở miệng lần nữa lại có ý ám chỉ: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Loại người như Trì Dã đánh người khiến người ta nhập viện cấp cứu, ở ngoài trường học làm loạn giao du với đủ loại người hỗn loạn, không thể nói sao? À cũng đúng thôi, cậu và tên cặn bã kia là anh em tốt bạn học tốt cơ mà, chắc cậu cũng đi theo nó làm nhiều chuyện rác rưởi rồi phải không? Nó còn trả ơn bằng cách mang bữa sáng cho cậu cơ mà, ha ha, lẽ nào hắn vừa ý cậu rồi? Hoặc là hai người các cậu——”
Một giây kế tiếp, không có ai thấy rõ Văn Tiêu ra tay thế nào, lúc lấy lại tinh thần, chỉ thấy Trương Tư Diệu bị Văn Tiêu siết chặt cổ áo đồng phục, chợt bị kéo lên, tiếp đó là âm thanh “bịch” cùng tiếng rên liên tiếp vang lên, cậu ta bị Văn Tiêu quăng lên vách tường.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rõ lần này có bao nhiêu đau đớn.
Trương Tư Diệu đau đến nhăn nhó, tiếng kêu đau bị chặn lại ở cổ họng—–năm ngón tay Văn Tiêu trắng bệch, nắm cực kỳ chặt, không hề có ý định buông tay, thậm chí lực ở bàn tay còn không ngừng tăng thêm.
Cảm giác bị siết chặt dẫn đến nghẹt thở khiến cổ Trương Tư Diệu đau nhức, cậu ta không thở được, huyết quản đập thình thịch, thậm chí trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, cảm giác bị ngạt thở trong nháy mắt khiến cậu ta sợ hãi đến suy sụp.
Trong tầm mắt mơ hồ, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Văn Tiêu, tóc gáy sau lưng Trương Tư Diệu đều dựng hết lên, toàn thân do sợ hãi mà cứng đờ không thể nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Văn Tiêu thong thả buông ngón tay đang siết cổ áo ra, thu lực tay về và lùi lại cùng một lúc, giọng cậu rất trầm, từng chữ từng chữ rõ mồn một vang lên rét lạnh: “Cậu không đủ tư cách nói cậu ấy nửa chữ.”
Trong nháy mắt Văn Tiêu thu tay về, hai chân Trương Tư Diệu mềm nhũn, quỳ ở trên đất, đầu không dám ngẩng lên.
Xoay người không nhìn Trương Tư Diệu nữa, Văn Tiêu đứng thẳng lưng, đảo mắt nhìn một loạt người trong phòng học, hỏi: “Còn ai muốn nói gì không?”
Trong phòng học yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, không một ai lên tiếng, thậm chí không ít người theo bản năng tránh cái nhìn của Văn Tiêu.
Trong lòng đếm đến 30 giây, sau khi bầu không khí yên tĩnh trở lại, Văn Tiêu mở miệng lần nữa: “Nếu bây giờ không có, vậy sau này cũng không cần có. Tiếp tục nghỉ trưa.”
Triệu Nhất Dương ngồi tại chỗ nuốt nước bọt, một bên lôi cánh tay Thượng Quan Dục: “Quá đẹp trai quá tàn bạo! Nhưng không biết tại sao mà, chính là….hình như Văn Tiêu rất giống, giống như là….”
Thượng Quan Dục nhìn xuống vị trí cuối lớp trống không mà Văn Tiêu vừa rời đi, tiếp lời: “Giống như Trì ca.”
Triệu Nhất Dương gật đầu mạnh mẽ: “Đúng, không nói rõ được cuối cùng là giống ở đâu, chỉ là có hơi giống…”
Thứ năm, Trì Dã hẹn thời gian đến nộp tài liệu nghỉ học, Hứa Quang Khải đi theo toàn bộ quá trình.
Sau khi hoàn thành thủ tục, đưa người đến bên cạnh Khổng Tử, Hứa Quang Khải dừng lại, “Tiết sau thầy phải lên lớp, không tiễn được em ra đến cổng trường được.”
Trì Dã gật đầu: “Vâng.”
Hứa Quang Khải nhìn sang một bên, lại mở miệng: “Thật ra tiết sau thầy không phải lên lớp, chỉ là không muốn nhìn em ra khỏi cổng trường.”
Trì Dã cong môi, lại gật đầu: “Em biết.”
Tầm mắt lướt qua hai tòa nhà lớp học, dừng lại trên cánh cửa lớp 11 Lý 1, nhìn chăm chú mấy giây, Trì Dã thu lại tầm mắt về.
Hứa Quang Khải vỗ vai Trì Dã, “Đã nói rồi đấy, sang năm nhất định em sẽ trở lại.” Nói xong, ông không nhìn Trì Dã nữa, quay người vội vàng đi về phía tòa nhà lớp học.
Trì Dã đứng tại chỗ một lúc, động tác chậm rãi cởi áo khoác đồng phục vẫn luôn mặc trên người, cầm trong tay đi ra ngoài cổng trường.
Hắn bước đi vội vàng, Trì Dã cúi đầu tăng nhanh bước chân về phía trước, kiềm chế không dám quay đầu lại. Trong đầu hắn đã nghĩ, cần gì phải làm màu như vậy, cũng không phải sẽ không trở lại.
Bước chân ngừng trệ, trong ngực lại dâng lên cảm giác đau đớn quen thuộc——dù có trở lại thì cũng không còn những người đó nữa rồi.
Không còn người kia nữa.
Ánh mặt trời chói chang nhưng Trì Dã lại cảm thấy lạnh. Trong lòng hắn trống vắng giống như nơi đó vẫn luôn khảm vững chắc một viên đá quý đột nhiên bị dùi đục lấy ra, chỉ còn lại một lỗ thủng dùng cách nào cũng không thể lấp đầy lại được, xung quanh lỗ thủng còn có rất nhiều dấu vết đào bới vừa nông vừa sâu.
Trì Dã đi dọc theo tường rào về phía trước, một lúc sau, dưới bóng cây mát rượi, bước chân hắn chậm lại, cuối cùng dừng tại chỗ.
Cách mấy mét, Triệu Nhất Dương, Thượng Quan Dục và Hứa Duệ, ba người bọn họ đứng thành một hàng, mỗi người đều mặc một bộ âu phục ra vẻ chững chạc, cà vạt thắt nghiêng ngả giống như đội viên quàng khăn đỏ.
Do trang phục không vừa người, quần quá ngắn khiến mắt cá chân bọn họ lộ ra hết, lại có cái quá dài nên trùm lên cả mũi giày, có lẽ bả vai hơi chặt nên trông như muốn gãy, cứ thế khiến bộ dạng mặc âu phục đứng đắn nghiêm túc của bọn họ lại trở nên khôi hài, giống như mấy đứa bé trai mặc trộm quần áo của ba.
Trên mặt ba người không được tự nhiên, thử nhúc nhích cánh tay kéo vạt áo, lại cố ra vẻ nghiêm túc, cậu đẩy tôi tôi nhường cậu, cuối cùng Triệu Nhất Dương mở miệng: “Trì ca, hôm nay chúng tôi cũng cởi đồng phục, mặc trang phục mà người lớn hay mặc.”
Mới nói xong một câu, giọng Triệu Nhất Dương đã nghẹn ngào, cổ họng không nói thêm được lời nào nữa.
Hứa Duệ thầm mắng Triệu Nhất Dương vào thời khắc quan trọng lại làm hỏng dây chuyền, nói tiếp: “Trang phục của người lớn rất khó mặc, đi bộ cũng không thoải mái, nhưng mà——-”
Mắt cậu đỏ lên, chóp mũi chua xót, cậu cũng không nói được, theo bản năng nghiêng mặt né đi, không muốn để người khác nhìn thấy biểu cảm của mình.
Cuối cùng vẫn là Thượng Quan Dục nói xong bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn trước khi xếp hàng.
“Nhưng mà các anh em cũng tin tưởng cậu, chắc chắn Trì ca còn làm tốt hơn cả người lớn, khẳng định lợi hại hơn! Số phận con mẹ nó bắt nạt người ta, không được thì lật đổ nó! Không có gì có thể đánh ngã được Trì ca, bọn tôi đều tin cậu! Mãi mãi đều là anh em tốt!”
Một đoạn văn ngắn ngủi, cuối cùng ba người cũng nói xong.
“Mẹ nó,” Trì Dã vừa cười vừa mắng nhỏ một tiếng, lại nhìn ba người đứng đối diện đang mặc âu phục, bọn họ đang thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống, “Muốn lừa gạt để thấy nước mắt Trì ca của các cậu thì cứ việc nói thẳng, không cần phải phức tạp như thế.”
Hắn hít sâu một hơi, gắt gao đè chặt cảm xúc trong tim xuống, hai tay nhét trong túi, lại trở về dáng vẻ biếng nhác như bình thường, cười nói, “Đúng vậy, mãi mãi, vĩnh viễn đều là anh em tốt.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
82 chương
27 chương