Trì Dã đang cầm điện thoại di động, Nha Nha xem xong phim hoạt hình vội vã chạy đến chỗ anh trai, “Anh hai, không được xem điện thoại nữa, anh xem điện thoại đến mức mắt muốn cận luôn rồi.” Trì Dã đáp qua loa lấy lệ: “Anh hai là người lớn, chỉ có bạn nhỏ xem nhiều mới bị cận, người lớn không như thế.” Suy luận rất hợp lý, Nha Nha lập tức bị thuyết phục. Đang nói chuyện phiếm bị dừng lại ở ba chữ “vẽ không tệ” được đối phương gửi đến, Trì Dã đóng WeChat, đang định đặt điện thoại xuống thì nghe thấy tiếng “tinh”, lại có tin nhắn mới. Mở tin nhắn ra, Văn Tiêu gửi đến biểu tượng cảm xúc hình Conan——-chính là cái hình hắn vừa gửi lúc nãy. Trì Dã đánh chữ: “Trắng trợn sao chép biểu tượng cảm xúc của tôi hả? Nhưng mà Trì ca của cậu rất hào phóng, gói biểu tượng cảm xúc này tặng cho cậu đấy.” Sau khi tặng xong, Trì Dã đứng dậy giám sát Nha Nha soạn sách vở. Trước đây hắn là người sắp xếp, sau đó Nha Nha cảm thấy mình đã trưởng thành, cô bé đã là học sinh tiểu học lớp 1 có thể tự mình làm được. Trì Dã gật đầu, từ tự tay làm đổi thành đứng bên cạnh quan sát. Đồ dùng của Nha Nha không nhiều, bút chì cục tẩy và gọt bút chì được xếp gọn gàng cất vào hộp bút, cọ vẽ màu nước thì để riêng ra, sách giáo khoa và vở bài tập xếp ngay ngắn. Liếc qua cặp sách Nha Nha thấy có rất nhiều kẹo que, Trì Dã hỏi, “Kẹo que kia mua lúc nào thế, Nha Nha em không sợ ăn nhiều sâu răng à, sau này lúc cười miệng đầy răng sâu thì làm sao?” Nha Nha cũng nhìn thấy, cô bé lấy kẹo que ra, “Là chú Tiền cho em, em nói không nhận nhưng chú ấy cứ nhét vào cặp sách của em.” Trì Dã nhíu mày, “Chú Tiền nào?” Nha Nha cố gắng miêu tả: “Dáng người to béo! Thường xuyên đến mua đồ ở tiệm, so với anh thấp hơn nhiều, chú ấy còn kéo bím tóc của em, em không cho, lúc anh đi ra từ bên trong dọa chú ấy bỏ chạy.” Trong đầu hiện ra hình dáng một người đàn ông trung niên, Trì Dã chỉ nhìn thấy người kia muốn chạm vào đỉnh đầu em gái, không biết chuyện ông ta còn nhét cả kẹo vào cặp em mình. Xoa đầu Nha Nha, hắn nói, “Ngoan lắm, người lạ cho đồ không được nhận, muốn cũng không được nhận.” Nha Nha vui vẻ đáp lại: “Nói cho anh hai, anh sẽ mua cho em ăn!” “Đúng rồi.” Trì Dã suy nghĩ vài giây, “Lần sau nhìn thấy chú Tiền này thì nhớ gọi anh.” Nha Nha gập ngón cái và ngón trỏ thành một vòng tròn, ba ngón tay ngắn ngủn chỉ lên trên, nụ cười sáng ngời, “OK, không thành vấn đề!” Lướt vòng bạn bè một lượt, Trì Dã mới nhận ra hôm nay là ngày Cá tháng tư. Triệu Nhất Dương trong vòng bạn bè gửi liên tiếp mấy thứ, ví dụ như “Bí kíp tỏ tình ngày Cá tháng tư”, “Kỹ năng bày tỏ ngày Cá tháng tư (bị từ chối không lo lúng túng)”. Mà trong mục mới của vòng bạn bè, Triệu Nhất Dương mới đăng thêm một câu “Hai người bạn trước quên không phân nhóm giờ đã thấy được rồi, mẹ khăng khăng tôi mới có đối tượng thầm mến, mười bảy năm làm cẩu độc thân giờ đây đã có thể mỉm cười với crush *mỉm cười*” Trì Dã thuận tay bấm like. Tin nhắn đến cắt ngang, Trì Dã mở hình đại diện của Văn Tiêu ra, suy nghĩ một lúc rồi gửi, “Dây giày của cậu tuột rồi.” Văn Tiêu đang giải đề, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống nhận ra mình đang đi dép, làm gì có dây giày nào. Cậu trả lời, “Tôi đi dép.” Trì Dã cầm điện thoại di động bật cười, đánh chữ nhoay nhoáy, “Ha ha ha ngốc thật! Cá tháng tư vui vẻ!” Nhìn sang cửa sổ chếch ở hướng đối diện, Văn Tiêu gửi một dãy dấu chấm lửng đáp lại. Rất nhanh sau đó đã có tin nhắn mới nhảy ra: “Ăn Tết phải có chút nghi thức mới ý nghĩa.” Văn Tiêu cầm điện thoại di động, một lúc lâu sau mới nhắn lại: “Cá tháng tư vui vẻ.” Nhìn lại một lượt mấy tin nhắn trong WeChat, cậu dựa lưng vào ghế, bất giác cong môi cười. Ngày hôm sau, lúc lão Hứa vào lớp thấy cán bộ lớp đang thu bài tập náo loạn không khác gì hiện trường vụ đòi nợ thuê. Ông tiện tay lấy bài thi ở trên cùng nhìn qua, “Chữ viết của các em thế này có thể so được với minh tinh ký tên, viết ẩu cũng có phong cách.” Có người tiếp lời: “Vì sao dẫn đến tình trạng này? Vì quá nhiều bài tập!” Một câu này được nói ra, trong lớp cả lũ thở dài tán thành. Không phản ứng gì, lão Hứa lật xem thêm bài thi Toán học, nhận ra thà không xem thì thôi, xem xong quả thực rất ảnh hưởng đến tâm trạng. Nghe thấy trong lớp vẫn còn tiếng nói chuyện rì rầm, ông buông bài thi xuống, gõ bàn, “Vẫn còn nói chuyện sao, thích nói như vậy lên bục giảng nói tiếp!” Trong lớp nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Chuông vào học gần đây mới đổi thành “Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ*”, lão Hứa còn chưa kịp thích ứng, phải đến khi Hứa Duệ nhỏ giọng nhắc nhở đã đến giờ học, ông mới hắng giọng, “Được rồi, trật tự đi, chúng ta vào học.” *Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ: chương 3 của bản Sonata số 11 cho dương cầm – một trong những bản sonata nổi tiếng nhất của Mozart. Thấy lão Hứa đứng trên bục giảng, Triệu Nhất Dương hô to đầu tiên, “Thầy, sao thầy mặc ngược quần kìa?” Tay cầm phấn, lão Hứa cúi đầu nhận ra trang phục trên người vẫn chỉnh tề, làm gì có chỗ nào mặc ngược? “Mở to mắt nói nhảm!” Thấy lão Hứa bị lừa, Triệu Nhất Dương và mấy nam sinh khác mở miệng cười hì hì, “Lão Hứa ngày Cá tháng tư vui vẻ!” Lão Hứa giả vờ tức giận nhưng trên gương mặt không nhịn được cười, tay cầm phấn giữa không trung gật đầu, “Đám nhóc con các em, đã sang ngày mùng hai tháng tư rồi vẫn còn dư âm ngày lễ sao?” Lại không nhịn được cảm thán một câu, “Tuổi trẻ thật tốt, một ngày nhiều bài tập như vậy, các em vẫn còn dồi dào tinh thần được như thế…” Dưới bục giảng, Văn Tiêu và Trì Dã đang nhắn tin qua WeChat. Trì Dã: “Bệnh cảm mạo thế nào rồi?” Văn Tiêu đánh chữ: “Khá hơn nhiều rồi.” Trì Dã: “Muốn uống sữa đậu nành không?” Buổi sáng Văn Tiêu chưa ăn sáng, trả lời: “Muốn, thêm hai cái bánh bao thịt lợn nữa.” Trì Dã nhắn lại mấy dấu hỏi, “Ăn ít như vậy sao?” Rất nhanh sau đó hắn lại nhắn thêm một câu, “Đợi tôi đi mua, chờ chút nhé.” Lúc Trì Dã vào lớp đã hết tiết đầu tiên. Hắn đi vào lớp từ cửa sau, Hứa Quang Khải biết nhưng vờ như không thấy, cúi đầu tiếp tục thu dọn giáo án. Triệu Nhất Dương thấy trong tay Trì Dã xách đồ ăn sáng thì nói đùa, “Trì ca, sáng nay cậu không kịp ăn sáng sao? Cậu còn lương tâm mang đến trường để dụ dỗ mấy người bạn nhỏ đang đói bụng trong chu vi hai mét—–” Lời chưa dứt, cậu ta đã thấy Trì Dã nhấc chân dài nhảy vào chỗ ngồi, đặt sữa đậu nành và bánh bao trong tay lên mặt bàn Văn Tiêu, “Vẫn còn nóng.” Văn Tiêu nói tiếng cảm ơn, cắm ống hút uống sữa đậu nành trước, “Cảm ơn.” “Đây là…” Triệu Nhất Dương chớp mắt mấy cái, “Mang đồ ăn sáng cho Văn Tiêu sao?” Trì Dã đặt cặp sách xuống đáp: “Không mang cho bạn cùng bàn của tôi ăn, chẳng lẽ cho tôi ăn?” Triệu Nhất Dương cảm thấy kỳ quái: “Quen nhau hai năm rồi nhưng Trì ca cậu chưa bao giờ mang cho tôi một hạt gạo!” Trì Dã dựa lưng vào ghế gác chân lên, từ hướng đó thấy được cây bút đang chuyển động loạn xạ trong tay Văn Tiêu, “Tôi nợ cậu một bữa ăn sáng sao?” Trong đầu Triệu Nhất Dương nghĩ thầm, cậu ta không thiếu nhưng Văn Tiêu cũng đâu có thiếu! Chẳng lẽ bạn cùng bàn và bạn bàn trước có sự phân biệt đối xử lớn thế này sao?  Mẹ nó ai mà biết được Trì ca lại có ngày mang đồ ăn sáng cho người khác! Sau khi kết thúc tiết học lão Hứa có thói quen tán gẫu với các giáo viên khác trong phòng làm việc chứ không tản bộ đến cửa sau lớp học đứng thẳng rình trộm như thế này. Trì Dã yên tâm lấy điện thoại ra đánh chữ, “Tối hôm qua lại giải đề đến 3 giờ sao?” Văn Tiêu vừa ăn xong bánh bao thịt Trì Dã mang tới, nuốt xong miếng bánh cuối cùng, người ngồi ngay trước mặt đây sao cứ có tật xấu nhắn tin qua WeChat. Cậu nhắn lại ngắn gọn: “Ừ.” Trì Dã nhớ đến tối qua trước khi đi ngủ có nhìn sang cửa sổ nhà Văn Tiêu thấy đèn vẫn sáng, có người đứng lên kéo rèm cửa sổ, khoảng cách giữa hai tòa nhà vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người. Hắn cũng không biết rốt cuộc mình hỏi vấn đề này có ý gì, trong lúc nhất thời lại không nghĩ muốn kết thúc cuộc đối thoại, vì vậy sửa lại chủ đề nói chuyện, “Ngày mai lại mang tiếp đồ ăn sáng cho cậu nhé?” Văn Tiêu đáp lại “Được”, sau đó bổ sung thêm, “Sữa đậu nành ba phần đường.” Mẹ nó, có phải trà sữa đâu mà tận ba phần đường. Đuôi mắt Trì Dã đầy ý cười, nhìn về phía gò má trên gương mặt không cảm xúc của bạn cùng bàn, hắn mở miệng: “Được, nhớ rồi, mua cho cậu ba phần đường.” Giọng nói biếng nhác kèm theo tiếng cười lọt vào tai khiến cả người ngứa ngáy. Triệu Nhất Dương mờ mịt——rõ ràng lúc trước có nói gì đâu, sao tự nhiên cái gì đường cơ? Lúc này lão Hứa vốn nên ở phòng làm việc khoác lác cùng giáo viên khác lại thần kỳ xuất hiện ở cửa lớp, còn chỉ đích danh hai đối tượng: “Trì Dã, Văn Tiêu, hai em đến phòng làm việc của tôi.” Trên hành lang, Triệu Nhất Dương cũng đi theo, “Lão Hứa gọi các cậu đến phòng làm việc có vi gì nhỉ?” Dù không ai để ý nhưng cậu ta vẫn tự nhiên nói chuyện, “Chẳng lẽ thấy Trì ca cậu hàng năm vất vả đến muộn cuối cùng cũng vượt qua 666 lần nên lão Hứa quyết định trao phần thưởng cho cậu sao?” Trì Dã nghiêng đầu: “Lâu rồi lá gan cậu ngứa hay sao, ngay cả Trì ca cậu cũng dám suy đoán hả?” Triệu Nhất Dương nhảy sang bên cạnh nửa bước, “Tôi không ngứa gan nhé, tôi chỉ muốn đi vệ sinh ngay bây giờ thôi, sắp không nhịn được rồi!” Nói xong mấy bước đã thấy mất dạng. Phòng làm việc của Hứa Quang Khải không xa lạ gì đối với hai người, trước kia tần số Trì Dã xuống đây còn rất cao. Hứa Quang Khải thấy hai người đến, đặt quyển “Toán học và văn minh loài người” xuống, “Đến rồi à? Ngồi đi.” Trì Dã: “Lão Hứa thầy có việc gì cứ nói, bọn em không ngồi đâu, ngồi xuống tim đập dữ lắm.” Hứa Quang Khải cầm ly giữ nhiệt: “Cho ngồi ghế không ngồi lại muốn đứng?” Trì Dã gật đầu, “Vâng, mặt trời lúc bảy hoặc tám giờ chưa đủ điều kiện lặn đâu.” “Được rồi, tôi lười nói nhảm với em,” vẻ mặt Hứa Quang Khải ôn hòa: “Thầy nghe nữ sinh nói hai em chơi bóng rổ tốt lắm sao?” Văn Tiêu liếc nhìn Trì Dã: “Cậu ấy chơi rất khá.” “Cậu ấy và em ngang trình nhau,” Trì Dã cảm thấy kỳ quái, “Có điều chuyện bọn em chơi bóng rổ tốt hay không sao lại nghe nữ sinh nói?” Hứa Quang Khải: “Có phải em hiểu lầm gì không? Đương nhiên nữ sinh xuất hiện ở những nơi đó mới có thể biết những chuyện chân thực như này. Em tùy tiện kéo một nam sinh trong lớp ra hỏi cậu ấy chơi bóng rổ như thế nào xem, hỏi từng cái một tại chỗ khai sáng cho thầy xem!” Trì Dã cảm thấy lời này rất có lý, giống như khả năng của Thượng Quan Dục và Triệu Nhất Dương vậy, có thể ở bên ngoài tuyên bố mình là tiểu bá vương* bóng rổ của trường trung học. *tiểu bá vương: ý chỉ người giỏi “Thầy gọi các em đến đây là vì trưa nay có một trận bóng rổ của giáo viên, lớp 11 đấu với lớp 10, cho phép gọi thêm viện trợ.” Bắt đầu cao hứng kể chuyện, Hứa Quang Khải nói một hơi liền mạch, “Tổ lớp 10 không ít giáo viên trẻ tuổi, chúng ta hầy, thanh xuân cũng trôi qua rồi, xương khớp đã sớm yếu đi rồi. Còn cả thầy chủ nhiệm của các em ở tổ chúng ta, vì chiều cao là vấn đề bẩm sinh nên đang tập hợp người để đếm. Trì Dã và Văn Tiêu bốn mắt nhìn nhau liền hiểu ra, “Bọn em chính là hai viện trợ sao?” Vẻ mặt Hứa Quang Khải tươi cười, “Đúng vậy, không sai.” Vì muốn biết rõ xem lớp 11 có những ai chơi bóng rổ lợi hại nhất, ngày nào ông cũng tản bộ trên hành lang, âm thầm nghe những nữ sinh kia nói chuyện bát quái, thật đúng là khiến ông nở mày nở mặt. Hứa Quang Khải lại nhìn sang Văn Tiêu, “Bệnh cảm của em thế nào rồi, nếu không thể chơi cũng không sao, năng lực của Trì Dã bằng hai người.” Trận ốm này đến nhanh đi cũng không chậm, đã không còn triệu chứng gì rõ ràng nữa, Văn Tiêu trả lời, “Em có thể chơi.” Nói là viện trợ nhưng đến trưa, Văn Tiêu và Trì Dã mới phát hiện ra hai người vẫn là chủ lực. Hai vòng người đứng vây xung quanh sân bóng rổ, Hứa Quang Khải và Trình Tiểu Ninh ngược lại cũng thay trang phục chơi bóng, khởi động cho nóng người, lúc chạy một vòng quanh sân bóng rổ vẫy tay chào hỏi với học sinh và giáo viên khác xong đã chống tay vào eo khập khiễng kết thúc. Dù gì cũng muốn góp đủ năm người, Văn Tiêu và Trì Dã cũng ra sân. Trình Tiểu Ninh nhìn hai người vừa đứng ra sân, nữ sinh xung quanh bắt đầu la hét chói tai rất rầm rộ, cảm thán, “Ôi chao, đúng là biết hâm mộ mấy cậu bạn đẹp trai! Nhớ lại năm nào lúc tôi học trung học năm hai*cũng là nhân vật nổi tiếng ở trường. Cuộc tranh luận nào cũng có tôi, kết thúc mỗi trận mấy bạn nữ ở phe đối thủ cũng thành người hâm mộ của tôi!” *trung học năm hai: lớp 11 Hứa Quang Khải nhìn Trình Tiểu Ninh, cảm thấy mấy cuộc so tài tranh biện này chắc là không giả nhưng tính chân thực của nửa câu sau—– cần phải xem xét lại. Lập tức Hứa Quang Khải cũng xúc động theo: “Sở dĩ vợ tôi gả cho tôi là vì năm đó, khi đang học Đại học bị góc nghiêng của tôi lúc chăm chú làm đề Toán học hấp dẫn.” Hai người nhìn nhau, kiềm chế nở ra nụ cười tiêu chuẩn đúng phép. Trên sân, cảm giác đối kháng rất khác so với lúc trước, lần đầu tiên Trì Dã và Văn Tiêu ở cùng một đội, hai người không ai bàn bạc chiến thuật, cũng không phân biệt ai là chủ công ai là hỗ trợ, bình thường ai lấy được bóng thì dẫn đầu, người khác sẽ hỗ trợ tác chiến. Dáng vóc hai người đều cao trội hơn hẳn, động tác nhạy bén lại ăn ý, chạy trên sân bóng như bay, khí chất của thiếu niên như hòa vào gió, tùy ý khoe khoang hấp dẫn đông đảo ánh mắt. Trì Dã mặc trang phục bóng rổ màu đỏ rộng thùng thình, trên trán và cổ rịn một tầng mồ hôi, dưới ánh mắt trời càng tôn thêm vẻ khỏe mạnh của làn da màu lúa mì. Hắn sải bước rộng đến gần Văn Tiêu, “Điểm số của chúng ta hơi cao.” Bọn họ vốn chơi rất hay, hiện giờ phối hợp rất ăn ý cùng đấu với giáo viên chẳng khác nào lấy đao chém dưa, trong chốc lát tỷ số bị kéo dãn. Văn Tiêu hiểu ra, “Thoát nước*?” Ngón tay Trì Dã lau qua khóe miệng, cười với bạn cùng bàn của hắn, nụ cười rất lưu manh còn tà khí, “Không phải, là xả lũ*.” Nói xong, hắn giả vờ mắc lỗi để người đối diện cướp được bóng. Để tăng thêm hiệu quả chân thực, Trì Dã còn biểu cảm ra vẻ ảo não thất vọng. Văn Tiêu đứng bên cạnh xem một màn này, hơi buồn cười—— Diễn xuất quá kém. Hai người nói xả lũ đúng là xả lũ thật, thể lực giống như cạn kiệt không chống đỡ nổi, nhiều lần bóng đến dưới rổ lại bị đối phương cướp mất. Nếu không thì cũng là phối hợp không ăn ý, hai người không hiểu ánh mắt nhau, liên tiếp mắc sai lầm, bóng trên không trung mấy lần bị người khác cướp ngang. Bên ngoài sân, Trình Tiểu Ninh quan sát đầy lo lắng: “Có phải hai đứa nhỏ mệt rồi không, tay ném trượt nhiều quá!” Trong lòng Hứa Quang Khải hiểu rõ, “Người trẻ 17 18 tuổi sao có thể nhanh mệt như thế? Cứ để hai đứa chơi đi, ai da, eo tôi đau quá!” Cho đến khi trọng tài thổi còi kết thúc trận bóng, “78 vs 67! Tổ lớp 11 chiến thắng!” Trì Dã chống đầu gối thở hổn hển, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nhỏ giọng nói chuyện với bạn cùng bàn, “Lớp 10 không được, mở đập xả lũ rồi vẫn không qua được 70 điểm.” Văn Tiêu nhận hai chai nước ném từ bên ngoài sân vào, một chai áp lên mặt Trì Dã, “Cậu uống nước đi.” Trì Dã vặn nắp nhưng không mở chai, “Kiệt sức rồi, bạn cùng bàn, mở hộ tôi với?” Nhìn chằm chằm hắn vài giây, thấy da mặt hắn dày đến mức đao kiếm cũng không đâm nổi, Văn Tiêu vẫn vặn chai nước mở ra đưa tới, “Đây, tên què tay.” Tên què tay Trì Dã yên tâm thoải mái uống một ngụm, còn đánh giá, “Nước ngon.” Hứa Quang Khải nhìn kết quả của hai người vội vàng đưa khăn giấy lau mặt đến, “Không tệ không tệ, phối hợp ăn ý, chơi rất đẹp!” Văn Tiêu nhận lấy giấy, lau mồ hôi trên mặt xong, nửa tờ giấy ướt nhẹp. Trình Tiểu Ninh lúc này nhìn thế nào cũng thấy Trì Dã mi thanh mục tú*, “Chủ nhiệm lớp các em nói đúng, chơi cực kỳ tốt! Tổ lớp 11 của chúng ta rất phong độ, trình độ san bằng được cả tỷ số!” *mi thanh mục tú: ý nói ngoại hình đẹp Lần đầu tiên đối diện gần với gương mặt hòa nhã của thầy chủ nhiệm, theo bản năng Trì Dã đứng sang bên cạnh bạn cùng bàn. Sau khi giành được chiến thắng của trận đấu này, hai người không còn liên quan gì đến từ viện trợ nữa. Tiết trời mùa xuân đã ấm áp trở lại, mặt trời sưởi nắng ấm rất dễ chịu. Toàn thân đều là mồ hôi, bẩn đến phát hoảng, hai người đi đến nhà vệ sinh gần tòa nhà Khoa học kỹ thuật. Hai dãy nhà vệ sinh mỗi ngày rất nhiều người dùng, mùi rất nhức mũi, đứng ở trong ngửi nửa tiếng có thể bất tỉnh ra đất ngay lập tức. Nhưng nhà vệ sinh gần tòa nhà Khoa học kỹ thuật không như thế, nơi đây ít người đến, rất sạch sẽ, mùi lạ cũng không có. Mở vòi nước rửa mặt, tóc trước trán bị nước vẩy ướt nhẹp, tóc nhỏ nước chảy xuống, Trì Dã cũng không để ý——tạt nước lạnh vào mặt như này mới thấy sảng khoái. Mở mắt ra soi gương, Trì Dã vuốt mái tóc mình một cách qua loa, ánh mắt liếc sang Văn Tiêu, thấy cậu không đeo kính, trên mặt ướt nhẹp, gương mặt sau khi vận động không đỏ hồng, ngược lại bởi vì hôm trước vừa mới ốm dậy nên hơi trắng. Trang phục bóng rổ rộng thùng thình, vì tư thế cúi người nên có thể liếc thấy từ cổ đến vòng eo gầy săn chắc. Cảm thấy hơi khó hiểu, hình như có gì đó không đúng, Trì Dã thu hồi ánh mắt, kéo vạt áo bóng rổ lau thẳng lên mặt. Đến khi hắn lau sạch nước trên mặt xong đã nhìn thấy Văn Tiêu xong việc, đang dựa vào tường gạch sứ đợi hắn. Trang phục bóng rổ rộng rãi, dáng người thiếu niên mảnh khảnh lại cao ngất, đường cong nơi nào cũng vừa vặn, đứng tùy ý như vậy kết hợp với gương mặt lạnh lùng chẳng khác nào đang chụp ảnh tạp chí. Ánh mắt dừng lại trên đường cong vai lẫn cái gáy đang lộ ra bên ngoài của Văn Tiêu, một tay Trì Dã dính nước trực tiếp chạm lên cổ cậu, “Lạnh nè, thấy sảng khoái không?” Văn Tiêu ghét bỏ: “Cậu hôi.” Trì Dã không lùi về sau, ngược lại còn cố ý bước tiếp nửa bước. Hai người dựa sát vào nhau, một luồng khí nóng từ trên người Trì Dã bao trùm, Văn Tiêu chỉ thấy cả người cậu như phản xạ có điều kiện nhạy cảm vùng lên. Chặn Văn Tiêu giữa vách tường và người mình, Trì Dã nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng cười rất không nghiêm túc, “Ngửi lại nhé? Cho cậu một cơ hội, sửa lại từ vừa dùng miêu tả đi.” *放水: từ mà Văn Tiêu nói trong tiếng Anh là Point shaving, một thuật ngữ dùng trong thể thao, rất phổ biến trong bóng rổ. Hiểu đơn giản thì giống như cá độ, hoặc đại khái thế, ý nói đủ khả năng chiến thắng trận đấu nhưng cố ý từ bỏ và để đối thủ chiến thắng, thường mang tính tiêu cực nhiều hơn.  Từ này trong tiếng Trung dịch là “thoát nước” (phóng thủy), theo mình hiểu thì Trì Dã cố tình đùa phóng thủy thành xả lũ.