Bạn Cũ, Mình Yêu Nhau Đi!

Chương 2 : Bạn mới, đừng có chạy! [2]

Hai hôm sau, tôi đến lớp. Vừa bước vào cửa tôi đã có cảm giác không ổn chút nào. Mọi người trong lớp đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, tiếng xì xào nổi lên ở khắp nơi.  - Mày nha, tới số rồi. - thằng Khang, lớp phó lao động bước đến gần vỗ vai tôi, làm ra bộ dáng thông cảm nhưng giọng nói vẫn lộ ra vẻ hống hách khiến tôi khó chịu - Mày ghê thật, tới lớp trưởng là con gái mà mày cũng dám đánh!  Tôi nhíu mày, quả nhiên là mọi người biết chuyện rồi. Thở dài bước về phía bàn cuối, tôi bỏ ngoài tai tất cả những lời đâm chọt bàn tán của mọi người, và cũng không màng đến ánh mắt thách thức mà Bảo Bình ném cho tôi cùng cái cười khẩy. Minh Thành đến sớm hơn tôi. Cậu ta nằm gục xuống bàn, úp mặt lên hai tay, có vẻ như là đang ngủ. Tôi men theo cái khe hở sát vách tường để vào ghế bên trong, thật không muốn làm cho cậu ấy dậy. Nhưng bỗng nhiên cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu làm tôi sợ hãi  - Ch... chào buổi sáng... - tôi lắp bắp. Sau những chuyện kia, tôi không biết phải đối mặt với Thành như thế nào nữa. Cậu ta trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu rồi hậm hực quay mặt sang hướng khác, tiếp tục ngủ. Nhẹ nhàng thở ra, tôi không mong muốn cậu ấy sẽ hỏi gì mình vào lúc này, vì tôi chắc chắn không có một lí do chính đáng nào cho việc ngày hôm đó, và điều đó sẽ khiến hai đứa khó xử hơn. Dù vậy... khi Minh Thành lờ tôi đi, trong lòng tôi bỗng hụt hẫng đến lạ...  Suốt hai tiết học trôi qua, chúng tôi không hề nói chuyện với nhau câu nào, kể cả một cái liếc mắt tôi cũng không nhận được. Tôi muốn trò chuyện với Minh Thành và đã vạch sẵn trong đầu hàng vạn lí do để có thể làm cho cậu ấy quay mặt qua đây nhìn tôi. Nhưng những gì tôi làm được chỉ là mím môi, nắm chặt bút viết và chán nản nhìn cậu ấy nằm quay mặt qua bên kia mà không dám hành động. Lần thứ n trong đời tôi ghét cay ghét đắng cái bản tính nhút nhát này. Khi thật sự phát điên lên thì chuyện gì cũng dám làm, lúc tỉnh táo cả một con giun đất đã chết cũng chả dám mổ ( do vậy mà điểm thực hành sinh năm rồi của tôi khá thấp). Cứ thế, tôi lặng lẽ trãi qua hai tiết học với một cái đầu nặng trĩu và hầu như không hiểu nổi những gì mà cô Duyên dạy Văn đang giảng... cứ như một mớ bòng bong.  Rốt cuộc thì tiếng chuông ra chơi cũng vang lên. Minh Thành không nói không rằng đứng lên bỏ ra ngoài, tôi nhìn theo bóng dáng cao gầy của cậu ấy khuất sau cửa lớp mà không biết phải làm sao. Nhưng có nói gì đi nữa, chuyện bị Minh Thành xem như là không khí cũng không phải là điều tồi tệ nhất ngày hôm nay  - Em Trần Thiên Ân lên phòng giám thị gặp tôi! - thầy Khang giám thị đưa cái đầu hói vào, nghiêm mặt gọi ra tên tôi. Không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi run rẩy cầm tập và viết chạy theo thầy, phía sau là tiếng cười bỡn cợt của tụi con gái và ánh nhìn khinh thường của đám con trai.  Lần đầu tiên tôi bước chân vào phòng giám thị. Vì luôn là một học sinh ít nói và không nổi bật, luôn tuân thủ theo nội quy nên tôi chưa bao giờ làm gì mắc lỗi để bị gọi lên như thế này. Ngồi xuống dãy ghế đặt giữa phòng, tôi nhìn gương mặt đầy nếp nhăn dữ tợn của thầy Khang, lắp bắp nói ra cái câu mà có lẽ mọi học sinh bị bắt lên đây đều nói  - E.. em có... làm gì đâu... thầy...  - Hừ, chuyện này không xảy ra ở trường, nhưng là học sinh của trường làm ra. Tôi đương nhiên phải có trách nhiệm xử lí! - thầy Khang hừ lạnh. Tôi ngơ ngác, vừa sợ vừa không hiểu, nhưng linh tính mách bảo với tôi là chuyện này không hay chút nào  Thầy Khang húp một ngụm trà, lật lật cuốn sổ thông tin học sinh  - Thiệt tình, tôi chả hiểu nổi mấy cô mấy cậu. Xích mích thì cứ kiếm chỗ vắng mà nói chuyện, sao cứ phải lựa chỗ đông người mà đánh nhau!?  - Đánh nhau? - tôi nghệch mặt ra, không phải chứ? Bộ con nhỏ đó muốn làm khó tôi tới mức này sao?  - Đây, Lưu Huỳnh Bảo Bình, có cả giấy xét nghiệm của bệnh viện - thầy đưa ra một xấp giấy A4 - Trật khớp hàm, gãy răng, rách môi, bầm tím má phải. Cô cậu cũng mạnh tay ghê gớm nhỉ?  Tôi ngó trân trân vào tờ giấy khám tổng quát có dấu mộc của phòng khám đa khoa Trường Châu. Bầm tím, ránh môi... còn có thể xảy ra được. Nhưng mà... trật hàm, gãy răng á? Chỉ bằng một cú tát của đứa trói gà không chặt như tôi á? Vô lý!!!!!!!  - Tôi biết em nghĩ gì, Trường Châu là phòng khám của nhà em Bảo Bình. - thầy vuốt mái tóc còn loe hoe vài cọng - Nhưng nếu nhà trường không xử lý, mọi chuyện có thể rắc rối hơn nhiều.  -...  - Họ suýt nữa đã đưa đơn lên công an tỉnh.  - Cái gì?! - tôi kinh ngạc, há hốc mồm. Rõ ràng tôi chỉ là trẻ vị thành niên, sẽ không truy cứu pháp luật gì, nhưng chắc chắn sẽ bị quản giáo, và có một vết nhơ trong học bạ...  - Thầy! Cái này rõ ràng là đổ oan cho em! - tôi đứng lên phản kháng  - Tôi biết! Em nên bình tĩnh lại đi, đây là phòng giám thị! Tôi là thầy, còn em là học sinh! - thầy quát lên, làm tôi lật đật ngồi xuống - Nếu chỉ có mấy cái giấy này thì chả ai buộc tội được em hết! Rõ ràng đã có người làm chứng cho việc em đánh bạn kia.  Sững sờ. Cái tin kia còn khiến tôi giật mình hơn cả việc bị buộc tội. Làm chứng? Ai làm chứng cơ? Mày ngu quá Thiên Ân, lúc đó có ai quen biết cả hai người đứng đó? Ai sẵn sàng đứng ra cáo buộc mày để "đòi lại công bằng" cho nhỏ kia? Không phải cậu ấy thì còn ai nữa chứ!? Mày muốn chối cũng không được nữa rồi... Nhưng mà sao... tim đau quá. Lại nữa sao? Cái cảm giác bị phản bội này...  Hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, tôi nhìn người thầy luôn bị đồn là "hung dữ" trước mặt  - Vậy em bị phạt thế nào hả thầy?  - Tôi sẽ làm việc với phụ huynh của em trước... Có lẽ em sẽ chỉ bị cảnh cáo trước sân cờ thôi. - thầy Khang thở dài. Ông có xem qua lí lịch của học sinh này, hoàn toàn trong sạch, trong học tập lại rất xuất chúng. Ông tin trong chuyện này cũng có nhiều khúc mắc. Nhưng cậu học sinh ngồi trước mặt ông đây lại không hề có lời biện minh nào, chỉ chấp nhận hình phạt dành cho mình khiến ông cảm thấy khó khăn - Giấy mời phụ huynh của em đây, trong tuần này phải nói ba mẹ lên gặp tôi, rõ chứ?  Nhận lấy tờ giấy vuông nhỏ, tôi gấp lại làm tư rồi nhét vào quyển tập, đứng lên chào thầy rồi đi ra. Tôi thơ thẩn bước về lớp, mặc kệ mấy âm thanh chế nhạo bên tai, tôi im lặng đeo tai nghe, mở một bài nhạc rock với volumm lớn nhất, soạn tập sách bỏ vào cặp rồi đi về. Ừ thì, tôi trốn học đấy. Còn tới ba tiết học nữa nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn về nhà, ăn bữa cơm dì An nấu, thông báo cho ba, hay mẹ gì đó, rồi ngủ một giấc cho thật đã, bỏ mặc hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tôi gặp Minh Thành trên hành lang, trên tay cậu ấy là một bịch trái cây sấy, có lẽ là mua cho cô nàng kia đây mà. Tôi nhìn cậu ấy, và cười thật tươi, nói ra một câu mà chính bản thân tôi cũng không nghe rõ do tiếng ghi ta điện dồn dập vào tai. Minh Thành ngây người nhìn tôi, mọi người xung quanh cũng nhìn tôi. Không muốn suy nghĩ nhiều nữa, tôi đeo ba lô lên và bước thẳng ra cổng trường, bỏ mặc biểu tình kinh ngạc cùng thẫn thờ của người sau lưng  "Tui thích Thành, bây giờ vẫn thích Thành. Xin lỗi vì những gì đã gây ra. Tạm biệt."  Tôi và Minh Thành đang ngồi trên mái nhà. Tôi không biết làm cách nào chúng tôi lên được đây, và đây là mái nhà của ai nhưng có vẻ tôi không quan tâm đến điều đó lắm. Minh Thành ngồi kế bên tôi, cậu ấy mơ màng chỉ tay lên bầu trời đầy sao, những đốm sáng lấp lánh dệt thành một chuỗi dài mà cậu ấy gọi là "Dải ngân hà"  - Và chúng ta đang ngồi ở một hành tinh trong đó. - cậu nói. Tôi nghĩ Minh Thành say rồi, nhìn hai lon bia dưới chân cậu ta thì biết. Tôi cũng nhìn xuống chân mình, nước ngọt... Không sai biệt cho lắm.  Rồi Minh Thành tựa lên vai tôi, cười mỉm suốt. Khi tôi hỏi, cậu ấy bảo vì tôi là một thằng ngốc, làm cho cậu ta buồn cười.  - Sao tui lại ngốc? - tôi bặm môi  - Vì thích người ta mà không dám nói.  Bàn tay của Thành chạm lên mặt tôi, ánh nhìn sâu thẳm mang chút ngây thơ, bờ môi mỏng lấp lánh dưới ánh sáng của ngàn vì tinh tú. Tim tôi run lên từng đợt, và càng nhanh hơn, mạnh hơn khi cậu ấy tiến lại gần. Cho đến khi hai bờ môi chạm nhau, cảm giác ấm áp lan tỏa. Minh Thành nói khẽ  - Ân có biết...  Biết gì cơ? Tôi chưa kịp hỏi lại thì môi cậu ấy tiếp tục lấn tới. Bất ngờ tới nổi khiến tôi tỉnh mộng...  Mở trừng mắt nhìn cái trần nhà đen thui, tôi vẫn còn cảm nhận được cái cảm giác ướt át trên môi. Dẫu biết là dư âm của một giấc mơ nhưng tôi không thể không ao ước cái cảm giác đó trở nên rõ ràng hơn một chút... Nếu là sự thực được thì tốt rồi. Thờ dài một hơi, tôi chậm rãi bò xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, giải quyết những hậu quả do giấc mơ để lại. Dù gì tôi cũng là một thằng con trai, việc có một "giấc mơ ướt" vào giữa đêm giữa hôm cũng đâu phải chuyện to tát gì. Chỉ khác tụi con trai bình thường kia ở một chỗ là đối tượng trong giấc mơ của tôi là một thằng cùng giới. Chỉ thế thôi.  Sáng hôm sau, tôi thức dậy với một tâm trạng không mấy yên ổn. Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh của Minh Thành lại hiện lên, làm cho tôi cả đêm không thể ngon giấc nổi. Bước xuống giường, tôi kéo tấm màn lớn ra làm cho ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng. Đây rồi, là cái cảm giác bình yên mà trong một khoảng thời gian dài tôi không được cảm nhận. Bình minh ở quê hương tôi, Hải Phòng.  Chắc ai cũng đang tự hỏi vì sao tôi lại ở Hải Phòng mà không ở Thành phố Hồ Chí Minh?  Nói chung là tôi từ bỏ rồi. Kể cả cái thành phố nhộn nhịp hiện đại đầy nắng và gió lẫn cậu bạn mà tôi gần như yêu-từ-cái-nhìn-đầu-tiên.  Ngày hôm đó, sau khi nhận được tin của tôi, ba đã vội vàng bay vào Nam. Sau khi nghe tôi kể rõ sự tình, ba quyết định nơi này không phải là nơi có thể gửi gắm con trai của mình. Ba luôn săn sóc và lo lắng cho tôi như thế. Ông thẳng thừng rút học bạ của tôi ra khỏi trường và an bài cho tôi về Hải Phòng, xem như là một chuyến du lịch xả stress. Ba tôi là chủ của một công ty lớn và nắm giữ rất nhiều cổ phần trong vài tập đoàn đa quốc gia nên những việc tưởng chừng không dễ như việc rút học bạ của một học sinh xuất sắc ra khỏi trường vào giữa năm lại trở nên rất dễ dàng. Thế là tôi về Hải Phòng với ba, ở trong phòng VIP của một khu chung cư sang trọng và tự do ngủ nướng cả ngày.  Tôi bước đến phòng ăn, bữa sáng đã được dọn sẵn với bánh mì kẹp tự làm và một ly sữa tươi. Hài lòng ngồi vào bàn, tôi nhâm nhi bữa sáng được làm bởi tình nhân của ba. Khá sốc khi đó là đàn ông, nhưng ừ, tình nhân của ba tôi đấy. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao ba lại không đứng ra nhận trọng trách bảo hộ cho đứa con này. Để cho con trai mình sống trong môi trường yêu đương giữa hai người đàn ông, xã hội chấp nhận được chuyện này sao? Và ông cũng nghĩ rằng tôi không thể chấp nhận được. Có lẽ thế thật...  Khi nhìn thấy ba cúi đầu và người đàn ông ngồi cạnh bên ba, tôi gần như đã đứng lên và hét vào mặt người ấy rằng chính ông ta đã khiến cho gia đình tôi tan nát, kẻ thứ ba đáng chết và trả lại ba và mẹ cho tôi. Rồi sau đó ba tôi mới từ tốn giải thích, mẹ đã ngoại tình như thế nào, ruồng bỏ ông ra sao, người đã vực ông dậy, cho ông thấy được những ấm áp của tình yêu là người con trai ấy. Kể ra thì tôi cũng có chút cảm động, nhưng vẫn còn giận lắm. Giận ba giấu tôi lâu như thế, giận ba bỏ rơi tôi, và thất vọng về người mẹ mà mình vẫn luôn kính trọng. Tôi nói rằng cần có thời gian để suy nghĩ, và hầu như luôn nhận được những bữa ăn ngon tuyệt vời mỗi ngày. Tôi nghĩ, tôi đã xiêu lòng trước tình cảm hai người dành cho nhau. Vì nói qua nói lại, tôi cũng thích một người con trai, dù chỉ là đơn phương thôi nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Bất giác thả hồn về với ngôi trường ấy, chiếc bàn ấy, quán kem, con đường, ngôi nhà có hai ban công sát vách, con cá sấu bông mà hai đứa tranh giành khi cùng chơi game, xe đạp, chiếc nón lưỡi trai, những gói bim bim khi tới giờ ra chơi.... Tôi nhớ hết, gần như không quên một chi tiết nào. Minh Thành..... Tôi nhắm mắt lại, cố ngăn bản thân mình trở thành đứa mít ướt mau nước mắt  - Tui nhớ Thành lắm.....  Tôi xách ba lô hành lý đi vào nhà. Một tuần "nghỉ ngơi" ngắn ngủi cũng đã qua, tôi trở về thành phố Hồ Chí Minh, về với căn hộ rộng lớn nhưng thiếu vắng bóng người. Dù muốn ở lại Hải Phòng sinh sống với ba, nhưng mẹ là người bảo hộ của tôi. Nếu chưa có sự chấp nhận của bà mà mang tôi đi thì ông rất có thể sẽ bị đưa vào tội danh bắt cóc. Khi tiễn tôi ở sân bay, ba cũng cũng đã nói về việc sẽ chuyển trường cho tôi. Cũng tốt, dù gì thì tôi cũng muốn bỏ qua hết mấy cái kí ức không thể nào ưa nổi về ngôi trường cũ... Tuy vẫn có vài thứ rất tốt... Nhưng tất nhiên, không thể hòa hợp với bạn bè được thì không nên ở lại nữa. Thở dài, tôi bước vào nhà, có chút tiếc nuối về việc phải xa Hải Phòng, xa người thân và.... Mà thôi, chú Minh cũng là người thân rồi đi, hình tượng mà chú ấy để lại trong mắt tôi có vẻ cũng không tồi.  - Dì An, con đói bụng. - vừa vào nhà tôi đã hô hào lên như thế khi nghe mùi đồ nướng thơm lừng từ dưới bếp bay lên  - Trời ơi, Ân về rồi đó hả, làm dì ngóng hoài, không biết đi đường có việc gì không. - dì An giúp việc bước ra cười cười chào đón, trên mặt và tạp dề lấm lem những vệt than đen - Tui có làm thịt nướng, vào cất đồ rồi ăn cho nóng.  Tôi cười cười gãi đầu rồi đi lên phòng. Ít nhất có người ở nhà đợi mình về còn tốt hơn là cô đơn ở cái nơi rộng lớn này.  Bữa trưa trôi qua một cách an ổn, tôi nhận được một bưu kiện vừa gửi tới. Là giấy nhập học và vài bộ đồ mới, có cả một chiếc điện thoại cảm ứng hiệu Nokia mới ra nữa. Thích thú ôm đồ lên phòng, tôi lăn lộn trên giường nghịch điện thoại mới. Nghịch chán chê, tôi để loa ngoài bài Stand in the rain, âm nhạc từ điện thoại vang lên khắp phòng. Tôi gác tay lên trán, lẩm nhẩm theo lời bài hát, ánh mắt lâu lâu lại liếc về phía ban công, nơi có thể dễ dàng trèo qua cửa sổ nhà người kia, như trước đây tôi vẫn làm. Hôm nay là chủ nhật... có lẽ cậu ấy không có ở nhà đâu... Tôi nghĩ, rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.  .  .  .  Khi tôi tỉnh dậy đã là gần sáu giờ tối. Ngơ ngác nhìn quanh tìm cái âm thanh kì lạ đã khiến tôi thức giấc, mãi 30 giây sau tôi mới biết cái tiếng "cốc" xuất hiện đều đặn ấy từ đâu mà ra. Bước lại gần cửa ra ban công, tôi vén màn lên, chỉ để thấy cái ánh nhìn kinh ngạc từ cậu bạn đã-từng-cùng-bàn. Có chút xấu hổ nhìn Minh Thành, tôi chợt nhớ laị những từ ngữ kinh khủng tôi đã nói trước khi nghỉ học. Có thể với vài người thì đó là những từ ngữ sến súa đầy tim hồng như trong mấy tiểu thuyết tình cảm. Với tôi thì là "KINH KHỦNG"! Ai đời lại có một thằng con trai đi nói với một thằng con trai khác như thế giữa chốn đông người kia chứ! Cảm thấy mặt mình nóng lên hầm hập, tôi lấy tấm vải màn che mình lại, vội vàng lủi qua một bên  - Ê, Thiên Ân phải không? Sao mấy ngày nay mất tích vậy! Mở cửa ra coi! - Minh Thành đã leo qua cái lan can ngăn cách hai nhà, vừa gõ liên tục vào cửa vừa la lớn như sợ tôi không nghe  Hít sâu một hơi, tôi nhận ra dù có làm gì thì hai đứa cũng từng là bạn, tránh mặt nhau thì có gì tốt hơn đâu. Nghĩ vậy, tôi đứng dậy mở cửa, nhưng cảm xúc trong tim vẫn quá lớn, tới nỗi tôi không dám ngẩng mặt lên  - Cả tuần nay Ân đi đâu? - Minh Thành đứng trước mặt tôi, e dè hỏi. Có vẻ như cậu ấy cũng thấy ngại. Tôi muốn mình mạnh mẽ hơn một chút, để có thể dùng cái giọng lạnh băng để nói chuyện với cậu ấy. Nhưng đó không phải là con người của tôi.  - Tui về Hải Phòng... - tôi lí nhí đáp, vẫn không dám ngẩng mặt lên, nhưng có vẻ Thành không quan tâm lắm  -... Hôm đó về không thấy Ân ở nhà... mấy hôm sau cũng vậy... Tui... tui lo....  - Sao Thành biết hôm nay tui về? - tôi đột ngột nhìn lên khiến cậu ấy ấy mình  - Tui đâu có biết!  - Vậy sao Thành lấy đá ném vô cửa?  - Thì ngày nào tui chả làm vậy, coi thử Ân có nhà hay không!  -..........  Tôi im lặng, nhìn Minh Thành đỏ mặt vì nói hớ mà sao có chút vui vui. Tằng hắng vài cái, cậu ấy lấy lại phong độ rồi nói tiếp  - Mấy ngày nay không chịu đi học, tui mang tập qua cho Ân chép nha!  - Khoan - tôi gọi với lại khi thấy Thành có ý định leo qua lan can về phòng - Tui... tui không học ở trường đó nữa đâu!  Rõ ràng Minh Thành khựng lại ngay, quay lại nhìn tôi với ánh mắt tội lỗi, hai mắt rũ xuống  - Ân... bị đuổi học hả?  Biết cậu ấy đang nói tới việc gì, trong lòng tôi rối loạn một chút, rồi mới lấy hơi để giải thích  - Không phải. Tại trước giờ chuyện này chưa từng xảy ra, ba tui nghĩ chuyện này không tốt nên mới chuyển trường cho tui.  - Xin lỗi nha. - Thành nói, giọng buồn buồn - Cũng tại tui hết. Nếu hôm đó tui không làm chứng thì mọi chuyện cũng đâu tới nỗi này.  - Cái đó...  - Lúc đó tui rối lắm, tự nhiên tui bị gọi vô đồn công an kêu làm chứng. Bản tường trình cũng là theo ý họ mà ghi... Tui không nghĩ Bảo Bình lại làm lớn chuyện lên vậy.  - Không sao. - tôi cười, vậy ra không phải Thành ghét tôi nên làm chuyện đó, cậu ấy còn đang giải thích với tôi đây mà - Mà Thành vô phòng đi, đứng ngoài đây gió thổi lạnh quá!  Dường như chỉ cần chờ có vậy, Minh Thành hí hửng phủi chân rồi chạy vào phòng tôi, ngã ào xuống cái ghế xốp mềm mà mỗi lần đến đân cậu ấy luôn bám dính lấy nó. Tôi bước tới đóng cửa sổ phòng cậu ấy lại, ngăn cho gió không thổi bay mấy tờ giấy chi chít chữ trên bàn học cậu ấy rồi mới chậm rãi vào phòng.  - Vậy rồi Ân học ở đâu? - Mình Thành cầm lấy điện thoại của tôi chỉnh mấy bài nhạc, mặt không ngước lên hỏi tôi  - Hỏi làm gì?  - Thì... mai mốt có gì... biết đường qua kiếm! - tai của Minh Thành đỏ lên  - Haha..... tui học ở Trần Hưng Đạo, hình như trên trường cũ một chút.  - Vậy để tui đưa đón Ân đi học cho. Cấm cãi!  Tôi có chút ngạc nhiên khi Thành bỗng dưng tự ý quyết định vậy. "Có thể cậu ấy đang cố chuộc lỗi thôi". Mĩm cười một chút, toi hỏi cậu ấy một điều luôn khiến tôi hoang mang  - Sao hôm đó Thành làm lơ tui? Tui tưởng Thành ghét tui rồi chứ.  - Không có! Tại tự nhiên Ân nghỉ học hai ngày, nhà không có ai, tui lại không có số điện thoại liên lạc nên có chút..... - cậu ấy ngập ngừng một chút -.... Tóm lại là tui không có ghét Ân!  "Vậy có thích tui không?" Suýt chút nữa là buộc miệng ra nói bậy. Tôi bặm môi, cố gắng nhịn cười trước gương mặt đầy biểu cảm của Thành bây giờ. Giống như chỉ cần một lời chọc quê nữa thôi là cậu ta sẵn sàng lao vào tả xung hữu đột với bạn vậy. Minh Thành vẫn tập trung cao độ với cái điện thoại, tôi không chắc lắm, một cái smart phone mới mua chưa cài game hay Internet thì có gì lí thú tới thế? Nhưng cũng nhờ đó mà tôi có thể thỏa sức ngắm Thành mà không làm cho cậu ấy phát hiện. Thành có một gương mặt rất đẹp trai với sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu một mí nhưng lúc nào cũng to tròn với hàng mi dài phủ xuống, chân mày dày nam tính, đôi môi mỏng và làn da thì hoàn hảo. Nói thật, dù cùng là con trai nhưng tôi cũng rất ngưỡng mộ cậu ấy. Tuy tôi cũng thuộc dạng đẹp trai nhưng trong mắt bọn con gái thì chắc tôi thua xa. Nhìn thân hình cậu ấy xem, dáng người cân đối, thậm chí còn có cơ bắp... Còn tôi... có lẽ tôi cũng nên tập tạ thôi!  - Ân ơi, xuống ăn cơm.  Tiếng dì An vọng lên từ dưới nhà làm tôi dứt mắt ra khỏi Thành. Đáp lại dì An một câu, tôi quay qua nhìn Thành đang bước ra ban công  - Ủa, không ở lại ăn cơm tối với tui hả?  - Thôi khỏi, hôm nay chị dâu tui nấu cơm, không về ăn là bả chửi! - Thành đưa tay làm ra bộ dáng cứa cổ. Tôi phì cười nhìn theo cậu ấy mở cửa sổ chui qua, nói vọng theo  - Ăn ngon nha! Coi chừng mắc nghẹn!!!  - Biết rồi - Thành lè lưỡi - Soạn đồ sớm đi, tối tui chở Ân đi chơi!  Cười hả hả nhìn cậu ấy kẹt tay khi vội vàng đóng cửa sổ. Tôi lăn trên nệm thêm vài vòng, cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Dù Thành không thể có với tôi tình cảm như tôi đã có với cậu ấy nhưng ít nhất, bây giờ hai đứa cũng đã trở lại làm bạn như trước. Mơ màng ngồi trước bàn cơm đầy những món ngon, tôi cứ cười mãi. Mong sao mau tới buổi tối, tôi nghĩ nhất định cậu ấy sẽ dắt tôi đi ăn kem trái cây. Mà đi đâu cũng được, miễn được ở cùng cậu ấy là tôi vui rồi.  - Làm gì mà mặt con hạnh phúc quá vậy? - dì An hỏi  - Có hả dì?  Tôi cười cười. Yêu đơn phương... đôi khi cũng khiến người ta hạnh phúc....  Buổi tối, Minh Thành mang theo xe đạp chờ tôi trước cửa nhà. Cậu ấy có vẻ khá bồn chồn và bối rối khi thấy tôi chạy ra. Đúng là trai đẹp có khác, mặc gì nhìn cũng đẹp. Nương theo ánh đèn đường, tôi đưa mắt đánh giá tên con trai có vẻ dữ dằn, nhưng cực kỳ đẹp trai trước mặt. Hôm nay Thành mặc một cái áo thun kẻ sọc tối màu cùng với quần jean, chân đi dép lào màu đen, mái tóc để rối tự nhiên chứ không vuốt keo như thường ngày cùng với một cái nón hiệu converse trắng. Đơn giản, nhưng đẹp. Cũng may là tôi cũng có soạn đồ đàng hoàng chứ không tới nỗi luộm thuộm như mọi ngày. Luộm thuộm là như thế nào hả? Thì giống như là tôi mặc bộ đồ của cậu ấy bây giờ vậy... Cùng là con trai, nhưng khí chất khác nhau xa lắm...  - Lên xe nhanh coi, trễ cái hết ăn giờ! - Thành lôi tay tôi, kéo tôi lên yên sau xe làm tôi loạng choạng, may mà kịp vịn vào vai cậu ấy, không là ôm đất rồi  Suốt quãng đường đi hai đứa cứ huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất. Nhiều thứ chả liên quan gì đến nhau mà tụi tôi cũng lôi ra phán xét cho được. Mà phần lớn là Minh Thành khoe khoang mấy cái lí sự cùn vô cùng củ chuối của cậu ấy, tôi chỉ hùa theo thôi. Vậy mà hai đứa vẫn hòa hợp tới lạ, gần như suy nghĩ đều tương đồng với nhau khiến tôi thích thú.  Thành chở tôi đến một quán bạch tuộc nướng vỉa hè khá đông khách, khói từ mấy vỉ nướng mù mịt cả một góc đường, lẫn trong đó là hương thơm nức mũi khiến bụng tôi "biểu tình". Minh Thành lấy thẻ giữ xe, quay sang tôi nhe răng cười  - Đói hả? - cậu ấy hỏi  - Ừ, đói. - tôi cũng chả ngại ngần mà trả lời. Hồi chiều ăn cơm cũng đâu có nhiều lắm, tôi vốn để bụng để tối nay nhét cho đầy mà. Thành lắc đầu ra vẻ bó tay, khoác lấy vai tôi bước vào trong quán  - Hôm nay tui có tiền, cứ ăn uống no say đê!!!  Vào quán, cậu bạn kêu hẳn hai dĩa đồ nướng cùng hai lon bia. Lon bia của tôi đến lúc về vẫn không được đụng tới, tôi luôn trung thành với trà đá thôi. Hai thằng con trai tuổi mới lớn đang say sưa nhỏ dãi thèm thuồng với mớ vòi bạch tuộc nướng tí tách mỡ trên vỉ than thì một nhóm con gái đi vào, nhìn giống như các chị học sinh cấp ba, ai cũng cao cũng đẹp, nhưng ồn ào hết chỗ nói. Họ chọn bàn ngồi kế bên chúng tôi, gần như nói chuyện luôn miệng, lâu lâu lại nhìn chằm chằm qua bên này xì xào gì đó rồi che miệng cười. Bộ hai thằng con trai đi ăn bạch tuộc nướng có gì kì cục lắm sao!? Nghĩ rằng mình đang trở thành đề tài cho họ buôn chuyện, tôi xấu hổ muốn chui xuống đất, tay cầm đũa cứ quơ quào trên cái vỉ trống không  - Nè ăn đi, Ân cứ ngơ ngác, tui ăn hết đồ ăn mà cũng không biết. - Thành nhét vào miệng tôi một cái vòi bạch tuộc được nướng chín. Vừa đụng vào lưỡi đã khiến tôi nhảy dựng lên. Cay quá!!! Nhăn mặt, rớm nước mắt nhai nuốt cái vật thể cay xè đó, tôi oán hận nhìn cậu bạn đang nhe răng cười rất chi là vô tội. Minh Thành biết điều rót cho tôi một cốc trà nóng  - Uống từ từ thôi, hơi đau chút xíu mà hết cay liền à.  Vẫn oán giận nhìn Thành, tôi nhận cốc nước từ tay cậu ấy, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống. Lúc đầu đúng là đầu lưỡi gặp nước nóng vừa đau vừa rát như bị bỏng, nhưng từ từ nó cũng mang cái cảm giác cay xé cổ họng kia đi mất tiêu. Minh Thành tiếp tục cái kiểu cười đáng ghét của cậu ấy  - Sao rồi?  Tôi gật gật đầu. Thành lấy cho tôi miếng khăn giấy để chùi mồ hôi với nước mắt khi nãy vì cay nóng mà chảy ra, sau đó đưa tay xoa đầu tôi như dỗ dành em bé  - Ngoan ngoan, lau cho sạch cái mặt lấm lem rồi anh thương.  - Thương cái đầu Thành!  - Đương nhiên, người Thành cái gì cũng đáng thương hết.  Nhìn vẻ tự đắc của cậu ấy làm cho tôi chỉ biết phồng má lên để tỏ thái độ khinh bỉ. Thành cười phá lên nhéo má tôi, lại nhét vào miệng tôi một miếng thịt bạch tuột, lần này không cay  - Á!!! Con Nhi chảy máu mũi!!!! - giọng một chị thánh thót vang lên ở bàn kế bên làm hai chúng tôi giật mình nhìn qua, một chị tóc ngắn ngồi giữa đang đưa tay bịt lại cái mũi đang chảy máu ròng ròng  - Thấy bà chưa! Cho cái tật cứ mơ màng lung tung! - một chị khác chồm qua nhét khăn giấy vào mũi của chị đang bị chảy máu  - Bây cứ ồn ào, tháng này tao không có đi hiến máu, mất chút có sao. - chị tên Nhi le lưỡi, ngoáy ngoáy cuộn khăn giấy nhét trong mũi, rồi nhìn chúng tôi mà cười.  Tôi vội quay đi khi thấy nụ cười có chút ẩn ý đó. Từ khi biết mình có tình cảm đặc biệt với Thành, tôi có lên mạng để tìm hiểu đôi chút... Từ đó tôi mới biết có một sinh vật lạ cùng tồn tại với những người bình thường trên trái đất này. Chúng trà trộn vào cộng đồng với hình hài của những cô nàng xinh đẹp, trẻ trung, ngây thơ, có chút tưng tửng nhưng bên trong lại có những suy nghĩ đáng sợ tới nỗi chưa một người bình thường nào dám nghĩ tới. Hủ nữ.... Nếu hôm nay không gặp mấy chị này thì chắc tôi đã không tin vào một câu mà ai đó đã nói trên mạng - Hủ nữ khó tìm, nhưng dễ thấy.  - Bên đó náo nhiệt ghê nhỉ - Minh Thành ngây thơ cười, bên kia lại có thêm một tràng cười ghê rợn  "Họ không những thích ghép cặp những chàng trai đẹp, trình độ mê trai cũng đạt max level rồi!"  Tôi nghĩ nhanh trong đầu rồi cười với Thành, cố gắng bỏ ngoài tai tiếng trò chuyện râm ran ở bàn bên cạnh mà tập trung vào chuyên môn  - Í, trùng hợp ghê ta.  Miếng thịt thứ năm khựng lại trước mặt tôi, run run cho nó vào miệng, tôi nhìn Minh Thành đang nhíu mày rồi từ từ quay ra phía sau.  - Bình đi ăn hả? - Minh Thành hỏi, giọng đều đều như cho có lệ  Bảo Bình xúng xính trong bộ đầm ca rô dài đến đầu gối, tóc quấn lọn xõa đến lưng, trông xinh, nhưng hơi già trước tuổi. Nhỏ chỉ tay ra cái bàn trước cửa, nơi có một chàng trai đang ngồi nướng đồ ăn  - Mình đi với anh họ. Thành tới lâu chưa? Lại đi với bạn này nữa hả?  Có cần phải nhấn mạnh từ "bạn" đến thế không? Muốn thì kêu thằng này thằng nọ cho rồi đi!  - Sẵn tiện ở đây rồi thì Bình cũng xin lỗi Ân đi. - Minh Thành có lẽ cũng nhận ra thái độ không thiện cảm mấy của Bảo Bình, cậu yêu cầu nhỏ xin lỗi tôi cũng khiến tôi thoải mái hơn một chút. Nhưng cảm giác thoải mái đó kéo dài không được bao lâu  - Ờ, xin lỗi bạn Thiên Ân nha, cũng tại mình mà Ân không chịu đi học, còn bị mời phụ huynh nữa. Cũng tại tự nhiên bạn này đánh mình, mẹ mình thấy vậy nên mới....  - Xin lỗi... - tôi lầm bầm, bặm mội, gật gù cho qua chuyện, chỉ mong con nhỏ này mau đi đi, đạo đức giả tới khó tin. Cơ mà nhỏ không những không đi mà còn kéo ghế xuống ngồi cạnh Minh Thành, xởi lởi đảo thịt trên vỉ  - Dạo này không học nhóm gì hết, sức học sút quá trời luôn. Hay là thứ tư tập hợp ở nhà Thành nha. - nhỏ cười nhẹ làm lộ cái má lúm đồng tiền, tự nhiên tôi cảm thấy khó chịu đến mức mạnh bạo lùa hết mấy miếng thịt tẩm cay vô miệng rồi vừa chùi nước mắt nước mũi vừa uống ừng ực mấy li trà đá mà Thành rót cho.  Uống nhiều nước cũng dẫn đến những nhu cầu sinh lí cần giải quyết. Tôi nói với Minh Thành một tiếng rồi bỏ chạy vào nhà vệ sinh, ngồi đó mà nghe cái giọng õng ẹo đó thêm nữa chắc tôi phun hết mấy thứ mới ăn quá.  Lấy tay phát nước lên mặt mới có cảm giác thoải mái chút xíu. Tôi nhìn mình trong cái gương nhỏ treo trên tường. Cũng đẹp trai lắm chứ bộ, hôm nay tôi còn ăn diện một chút nữa, mà sao con nhỏ xui xẻo đó vẫn ám tôi hoài vậy không biết. Thở dài một hơi, tôi biết con trai mà đối với một đứa con gái sinh ra ghen ghét thì hơi nhỏ nhen. Nhưng mà tôi không ghét không được! Chẳng hiểu tại sao nhỏ đó lúc nào cũng miệt thị tôi... Chẳng lẽ... nó ghen tỵ vì Minh Thành dạo gần đây hay đi với tôi hơn sao? Chắc không đâu, tôi tự nhận mình che dấu tình cảm rất tốt. Dù có chơi thân thế nào đi nữa thì trong mắt người khác bọn tôi cũng giống như hai thằng bạn thân hơn, hoặc là anh em... Đương nhiên là trừ cái sinh vật hủ nữ kia ra. Và chắc chắn Bảo Bình không thể nào nằm trong cái thành phần đông đảo thích sống ẩn dật đó được. Lắc đầu mấy cái, tôi vuốt vuốt vạt áo dính nước rồi bước ra ngoài. Ngạc nhiên khi thấy Minh Thành ngồi có một mình, mặt mày lấm lét đề phòng nhìn mấy chị đang cười cười nói nói ở bàn bên cạnh, tôi bước tới ngồi vào ghế, hỏi ngay  - Làm gì mà cái mặt thấy ghê vậy? Bảo Bình đâu?  Minh Thành kéo đầu tôi lại gần, nói nhỏ  - Mấy bà bên kia có quen với Ân hả? - tôi lắc đầu, có chút ngạc nhiên, Thành thì thào nói tiếp - Hồi nãy mấy bả nói móc Bảo Bình quá trời luôn, làm nó đi về mà mặt xanh xanh trắng trắng.  Tôi kinh ngạc nhìn mấy chị bàn bên, họ lại cười cười nhìn tôi khiến tôi hơi ngại. Minh Thành siết chặt vai tôi hơn một chút, tỏ ra dày dạn kinh nghiệm một cách buồn cười  - Sau này đừng đụng tới phụ nữ nữa, mồm miệng họ quá nguy hiểm.  - Rồi ai lo cho tui? - tôi cười, tự hỏi rốt cuộc mấy bà chị đó đã nói những chuyện đáng sợ gì.  - Có tui nè, mai mốt tui mà giàu có chút xíu là tui nuôi Ân luôn! - Thành vỗ ngực tự tin  - Thôi đi ba - tôi đỏ mặt, có chút vui vẻ - Lo tính tiền bữa nay trước đi đã!!!  Thành le lưỡi ăn miếng bạch tuộc cuối cùng rồi kêu tính tiền. Lúc bước ra khỏi quán, mấy chị kia vẫn còn nhìn theo chúng tôi mà cười khùng khục. Qúa đáng sợ, tôi vội vàng đuổi theo Minh Thành đang dắt xe phía trước, ba giây liền nhảy lên yên xe sau, ngoan ngoãn chờ Thành chở về.  Minh Thành thả tôi xuống trước cổng nhà, trước khi chạy xe đi còn không ngừng nhắc tôi việc sáng mai phải dậy sớm chờ cậu ấy qua đưa đi học. Cho tới khi tôi ngáp dài vì buồn ngủ thì cậu ấy mới tha cho tôi vào nhà. Chào dì An một tiếng, tôi bước thẳng lên phòng. Sau khi tắm rửa một chút cho sạch hết cái mùi khói ở quán nướng, tôi ngả dài lên giường, đặt đồng hồ báo thức, lim dim trong những giấc mộng đẹp. Giấc mộng đẹp tức là có ba, có mẹ, và cũng không ngạc nhiên lắm khi có cả Thành trong giấc mơ của tôi. Và bằng một cách nào đó, giấc mơ vốn dĩ rất trong sáng lại biến thành mộng tinh, khiến cho tôi vẫn còn xấu hổ ngượng nghịu đến mấy ngày sau. Ờ, chuyện gì tới cứ để nó tới, được ở bên Thành với tư cách là một người bạn như hôm nay, đối với tôi thế là đủ rồi.  Việc chuyển trường chỉ sau hai tháng rưỡi này kể ra cũng không khó thích thích nghi như tôi tưởng. Trường mới của tôi có khuôn viên khá nhỏ, nhưng lại có lịch sử lâu đời cùng chất lượng đào tạo giáo dục đứng top của tỉnh. Phần lớn bạn học mới của tôi khá trầm tính, không tụ tập chơi bời, không bè phái, mọi người đối xử với nhau rất bình thường, không quá sôi nổi như cũng không mất đoàn kết. Dĩ nhiên là tôi vẫn không tìm được người bạn mới nào, nhưng cứ một mình như trước đây còn đỡ hơn là bị ghét hội đồng. Khi tôi vừa nhận lớp, các thầy cô đã ra sức lôi kéo tôi ghi tên vào danh sách thi học sinh giỏi các môn, nhưng tôi từ chối hết cả. Sức học của tôi tốt thì tốt, có điều cứ vào phòng thi là rối loạn hết cả lên. Các bạn có vẻ tiếc rẻ vì quyết định của tôi, cũng không làm khó tôi vì thấy tôi không làm cao như mấy đứa học giỏi khác. Nói chung thì đây đúng là môi trường tốt cho học tập... ít nhất thì tốt hơn trường cũ.  Ra về, tôi vòng ra căn tin mua chai C2 rồi mới đi ra cổng. Ngó nghiêng khoảng năm phút thì Minh Thành chạy xe tới, mặt tươi roi rói  - Chờ lâu không?  - Lâu. - tôi xụ mặt, đưa chai C2 cho cậu ấy - Nè, uống cho bớt nóng.  Thành nhận chai nước, làm một ngụm rồi ra hiệu cho tôi leo lên xe. Ngồi ở yên sau nhìn cậu ấy đổ mồ hôi ướt cả lưng áo mà thấy tội. Thiệt tình, đã bảo là không cần đưa đón đâu mà cứ làm quá, phơi nắng kiểu này riết bệnh thì làm sao. Đang định lên tiếng trách Minh Thành thì cậu ấy đột ngột quay ra sau nhìn tôi, lấy cái nón cap đang đội úp lên đầu tôi  - Đội đi, coi chừng cảm nắng. - Thành nhe răng cười, bàn tay trên đầu tôi dùng lực hơn một chút  -... Ít nhất tui còn có áo khoác, Thành không sợ đen da hả?  - Con trai da đen chút mới nam tính!... Mà da trắng như Ân cũng... nam tính... lắm...  Tủi thân dễ sợ. Biết Minh Thành đang cố nhịn cười, tôi véo vào hông cậu ấy làm cậu ấy la oai oái.  Xe bon bon chạy trên đường lớn, Thành vừa lái xe vừa hát khe khẽ. Mái tóc của cậu bệt mồ hôi theo làn gió mà đung đưa một cách buồn cười. Tôi ngồi dựa vào lưng Thành, mấp máy môi hát cùng với cậu ấy. Cái nón mà tôi bị ép đội có thấm ít mồ hôi của Thành, cảm giác nóng bỏng trên tóc khiến tôi đỏ lựng hết mặt mày. Mãi mới về đến nhà, tôi trả lại nón, nói cảm ơn rồi vội vàng chạy vào nhà, suýt ngã nhào khi vấp cái bậc tam cấp ngay cửa, sau lưng vẫn có cảm giác ánh mắt Thành đang dõi theo, nhưng tôi không có can đảm quay lại nhìn. Sợ nhìn rồi... sẽ ảo tưởng thêm nữa....  Chớp mắt, những ngày thi học kỳ cũng trôi qua, chúng tôi phải đối mặt với kì thi chuyển cấp sắp tới. Lần này không ngoài dự đoán, tôi lại đạt học sinh giỏi, được vinh danh dưới sân cờ. Còn Thành, sau những buổi cuối tuần được tôi kèm cặp ba môn Toán, Hóa, Văn thì cũng cực kì sung sướng ôm tờ giấy khen loại khá về nhà, không ngừng cảm ơn rối rít rồi lôi đầu tôi đi chơi nguyên đêm để "trả ơn". Cái vui xuất hiện trong chớp mắt, lo lắng đã tràn về. Minh Thành quyết tâm thi vào chung một trường cấp ba với tôi cho bằng được  - Học chung thì vui hơn mà! - cậu ấy giải thích  Nghe Thành nói xong cũng thấy vui vui trong lòng. Tôi biết Minh Thành có rất nhiều bạn bè, nhưng bây giờ cậu ấy lại chọn tôi, chứng tỏ tôi cũng có ý nghĩa nào đó trong lòng cậu. Quyết tâm sôi sùng sục trong lòng, nhưng tới khi đứng trước cửa phòng thi thì bỗng dưng có cảm giác sợ hãi. Tối hôm trước có nhận được điện thoại của ba, ba bảo đừng lo lắng quá, đó là chứng căng thẳng quá độ, dễ kéo theo nhiều triệu chứng như đau đầu, hoa mắt, đau bụng,... Đến gần sáng thì tôi nhận được một tin nhắn chúc thi tốt của mẹ. Tin nhắn vỏn vẹn có sáu từ nhưng gần như làm tôi thao thức suốt đêm. Từ cái ngày mẹ đưa tôi về ngôi nhà này thì tôi chưa gặp bà lần nào nữa. Nhiều khi muốn gọi điện thoại nhưng chẳng đủ can đảm để nhấc máy. Giống như lúc đó, muốn gởi tin nhắn cảm ơn nhưng ngón tay cứ chần chừ mãi ở nút "GỬI", rốt cuộc cũng chả làm được gì, chỉ biết ôm điện thoại mở mắt thao láo suốt buổi tối. Vậy nên sáng nay đi thi hai con mắt mỏi nhừ, đầu thì choáng váng. Hình như Minh Thành cũng có chung trạng thái, cậu ấy cứ đi ra đi vào nhà vệ sinh suốt, đến khi bị tôi túm lại chơi trò tung đồng xu thì mới yên ổn được phần nào. Chuông vang lên, hai đứa bịn rịn chia tay đi về phòng thi, tự hứa với nhau sẽ cố hết sức trong kì thi lần này.  Hai ngày thi trôi qua an ổn. Suốt một tuần sau đó hai đứa tôi gần như chỉ nằm ở nhà chơi game, đọc truyện, hoàn toàn xả hơi chứ không như mấy đứa khác sốt sắng đi hỏi điểm. Đến ngày ra điểm sàn thì cả hai mới ton hót chạy lên trường xem. Cả hai đều đậu điểm cao. Quay qua nhìn nhau cười, chúng tôi sung sướng đập tay rồi la làng ( mà thực ra chỉ có một mình Minh Thành la, tôi chỉ dám hét to trong lòng thôi ^_^) Ba mẹ của Minh Thành cũng mừng lắm, không nghĩ được là thằng con suốt ngày cặp bè cặp bạn với mấy đứa du côn của mình lại có thể được vào học tai một trường điểm của tỉnh. Đột nhiên giá trị của tôi trong mắt hai ông bà lên cao vùn vụt, có cảm giác như họ sẵn sàng gửi Minh Thành cho tôi nuôi luôn ấy. Tôi cũng nói đùa với Minh Thành như thế, lúc đó cậu ấy chỉ nheo mắt nhìn tôi cười  - Ân nuôi tui cũng tốt mà.  Thiệt đúng là biết cách làm người ta ngại ngùng mà.....  Tối hôm đó hội bạn ở trường rủ Minh Thành đi ăn mừng. Đến tối về thì lại gật gù trước cửa nhà tôi  - Sao giờ này không về nhà, qua đây chi? - tôi chạy xuống, Thành nhìn tôi rồi cười, hơi bia nồng nặc  - Xỉn rồi~ má không cho vô nhà~  -......... - rồi tính qua đây ăn nhờ ở đậu đó hả? Nhìn cái bản mặt là biết không dám về rồi.  - Có mua đồ ăn khuya cho Ân nè. - thấy tôi im lặng, Thành sốt sắng giơ lên túi giấy đựng đùi gà rán cùng với mấy khoanh mực chiên giòn, nũng nịu lấy lòng - Cho ở nhờ đêm nay, nha, nha, nhazzzz  - Mới tí tuổi đầu đã bày đặt nhậu nhẹt! - tôi trách, mùi gà rán cũng làm tôi hơi đói bụng  - Bị tụi nó ép, tui đâu có muốn đâu...  - Haiz... thôi vô đi, đứng ngoài này phơi sương cho bệnh à. - tôi kéo cậu ấy vào nhà. Nói dì An pha cho cậu ta một ly mật ong giải rượu, tôi gọi điện sang nhà bên kia. Mẹ Thành vừa nghe tôi nói hai đứa tôi mở tiệc ăn mừng nên Thành ngủ lại nhà tôi liền đồng ý cái rụp, chả xét nét gì cả. Vậy mới nói, có ấn tượng tốt đẹp là đi đâu cũng chả gặp rắc rối.  Thành xử xong ly mật ong nóng liền ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường. Cũng may khi nãy đã kêu cậu ta tắm rồi thay đồ, chứ cái mùi bia đó tôi chịu không nổi. Căn nhà tôi ở khá rộng rãi, có hai phòng ngủ lớn và một phòng cho khách. Dì An ở một phòng ngủ, phòng dành cho khách kia lúc nào cũng được dọn sạch sẽ, nhưng có chết Minh Thành cũng không chịu qua, vậy nên đành để cậu ta ở phòng tôi. Nhanh gọn xử lý bữa tối "tự nhiên có", tôi đánh răng rồi trèo lên giường. Đá Minh Thành lăn vào trong, tôi chỉnh lại nhiệt độ cho vừa phải rồi lấy mền trùm cho hai đứa. Yên ổn nằm xuống, nhắm mắt lại. Đang âm thầm đếm cừu thì đột nhiên Minh Thành xoay người qua, tay chân quấn lấy tôi như con bạch tuộc. Da thịt đụng chạm khiến tôi tê người, hơi thở nóng bỏng phả trên gò má cũng làm cho tim tôi chạy nước rút. Không biết phải làm sao, tôi dám chắc mặt mình bây giờ còn đỏ hơn cả quả cà chua chín. Minh Thành phát ra những tiếng ngáy nho nhỏ, cậu ấy đang ngủ say, và vẫn xem tôi như cái gối ôm mà siết lại từ từ, cho tới khi giữa cả hai không còn khe hở nào nữa. Cái này là tại Thành hết, tôi không có làm gì đâu nha. Nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực ấm áp kia, tôi sung sướng cười hì hì. Đằng nào cũng là cậu ấy ôm mình, cho cậu ấy ôm chút cũng đâu sao. Hài lòng với suy nghĩ của bản thân, tôi cũng lim dim chìm vào giấc ngủ. Có cảm giác trên tóc có bàn tay ấm áp đang vỗ nhẹ, tôi mơ màng cọ nhẹ đầu vào bàn tay kia. Ừ, ngủ chung giường ha, cái này đáng ghi vào quyển nhật ký vừa mua đây.  Tôi đến Canada thăm mẹ vào một ngày mùa hè khô khốc. Ho khù khụ vì không khí loãng nơi rừng lá kim cùng chiếc jeep không ngừng xốc nảy trên con đường gồ ghề làm tôi phát bệnh, tôi nhìn qua người đàn ông đang lái xe. Người tình của mẹ tôi, Jordan Carlos, một thương nhân kinh doanh khí đốt to lớn với cái bụng phệ, nhìn rất giống cái bụng bia của ba tôi hai năm về trước, nhưng nhờ ba tập gym mà giờ nó đã chuyển thành mấy khối cơ bụng hấp dẫn chết người. Nói lan man rồi. Người đàn ông này có vẻ không thích sự hiện diện của tôi cho lắm. Suốt quãng đường đi ông không hề thở mạnh một cái chứ đừng nói là trò chuyện. Cảm giác ngột ngạt bên ngoài đã khiến tôi mệt mỏi, trong xe lại càng ngột ngạt hơn. Tôi tự hỏi có sai lầm hay không khi nhận lời qua đây thăm mẹ?  - Sao con phải đến đó? Sao cô ta không về đây? - ba rống lên đầy tức giận trong điện thoại, ông đã rất lo lắng khi tôi nói mẹ có liên lạc về bảo tôi đến thăm. Rồi ông phát điên khi biết đó là nơi nào  - Con không sao đâu mà ba, chỉ phải ngồi nhiều chuyến bay thôi - tôi trấn an  - Chết thật, ba bận công tác ở Úc rồi, qua đó ai sẽ trông nom con chứ!  - Con ổn, với lại có mẹ nữa....  - Chú Minh đi với con! Cấm cãi, dù gì chú ấy cũng có công việc cần làm!  -..............  Tôi nhìn ra ghế sau, Kha Minh đang nằm trên ghế đệm, tay chống lên trán, bộ dạng rõ ràng là bị say xe. Như ba nói, Kha Minh là người yêu của ba, nhưng chú trông vẫn còn trẻ dù đã gần ba mươi nên tôi vẫn thích gọi chú bằng tên hơn. Thở dài nhìn cái thân xác lặc lìa không ngừng rên hừ hừ, không biết là ai chăm sóc cho ai đây....  Chiếc jeep dừng trước một biệt thự kiểu mới, xung quanh là một rừng phong đang trong thời kì giao mùa. Tôi đỡ Kha Minh xuống xe, cả hai không hẹn mà cùng nôn thốc nôn tháo vào một gốc cây gần đó. Say xe thật đáng sợ, sau khi nôn xong tôi cũng chả còn biết trời trăng mây đất gì sất. Mẹ tôi chạy từ trong biệt thự ra. Bà mặc một chiếc váy tay phồng dài tới đầu gối, trông vẫn còn trẻ trung tươi tắn nhưng đi kèm đó là nét đẹp sắc sảo mặn mà của người phụ nữ gần tứ tuần. Bối rối quay mặt đi khi thấy bà thản nhiên ôm cổ hôn người tình giữa thanh thiên bạch nhật, trong đầu tôi vẫn còn đặt nặng những lời nói của ba. Rằng mẹ chính là người đã phản bội ba trước, cũng là nguyên nhân chính làm cho hạnh phúc gia đình tan vỡ. Chua chát nhìn bà nắm tay chồng gọi tôi vào nhà, tôi cố sức dìu Kha Minh đi, mặc dù chú nói không cần, nhưng tôi cũng không nỡ nhìn chú phải té. Tốn công sức đến tận đây... rốt cuộc cũng chẳng được ôm mẹ một lần.  - Cậu chàng xinh đẹp này là ai đây? - mẹ tôi hỏi khi chúng tôi ngồi trên bàn ăn, trước mặt là một con gà tây nướng nhồi rau củ to khủng khiếp  - Tôi là bạn của anh Long, đi theo coi chừng cho Thiên Ân, sẵn tiện giải quyết công việc luôn. - Kha Minh tao nhã dùng nĩa cắt một miếng gà cho vào dĩa của tôi  - Ồ, vậy cũng tốt, tôi cũng đỡ phải lo  "Mẹ có lo sao?" Tôi cười mỉa trong lòng. Từ lúc về tới giờ ngoại trừ lúc kêu tôi đi tắm rồi ra dùng bữa tối thì bà cũng chẳng hỏi thăm tôi được câu nào. Rốt cuộc thì tôi sang đây làm gì chứ?  - Thật ra tôi cũng có chuyện muốn trao đổi với chị. - bàn tay của chú Minh đặt trên lưng tôi. Tôi hít sâu một hơi, dồn sự chú ý vào miếng gà trước mặt. Chú Minh nói tiếp - Tôi là Kha Minh, luật sư riêng của anh Long. Tôi muốn bàn với chị về việc giao quyền bảo hộ Thiên Ân cho ba..  - Sao tự nhiên hắn lại muốn vậy? - mẹ nhíu mày  - Vì xét trên luật pháp, chị đã đăng ký quốc tịch Canada và chuyển sang Canada sinh sống với người chồng Carlos. Thiên Ân không có được sự chăm sóc từ người bảo hộ như trong điều khoàn. Xét trên mặt tình cảm, chị không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.  Giọng của Kha Minh quyết liệt như đang tranh cãi về một vụ án khó. Người tôi run lên từng đợt, bàn tay chú đặt sau lưng lại nhẹ nhàng vỗ về làm tôi bình tĩnh. Mẹ tôi nhìn tôi chằm chằm, rồi bà chợt thở dài  - Muốn làm gì thì làm, ai cũng có cuộc sống của riêng mình hết rồi.  Chú Minh sững sờ, ngơ ngác trước thái độ "không phải chuyện gì to tát" của mẹ tôi. Còn tôi thì cười khẩy, khóe mắt cay cay. Vậy đây là cái mà người ta gọi là tình mẫu tử đó hả, tôi đứng dậy, bỏ chạy về phòng. Thì ra... với mẹ thì tôi chỉ là gánh nặng mà bà buộc phải thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng mà thôi... Úp mặt vào gối tôi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn hình mặt khóc cho Minh Thành, người đang ở đầu bên kia thế giới  Cốc cốcc...  Tôi chùi nước mắt, bước ra mở cửa  - Con muốn ở lại đây vài ngày nữa không? - Kha Minh cười hiền xoa đầu tôi. Tôi vội lắc đầu. Ở đây làm gì khi người ta không chào đón mình kia chứ.. - Vậy ngày mai ta sẽ lên máy bay về nước. Chú sẽ đưa con về tới sân bay, ba con đang gặp chuyện bên Úc... chú phải sang đó.  - Ba bị sao hả chú? - tôi lo lắng  - Chỉ là chút xích mích với đối tác... thôi con nghỉ ngơi đi, chú hâm lại gà cho con nhé.  Lắc đầu để Kha Minh đi về phòng, tôi bò lên giường, ôm lấy cái điện thoại đang đổ chuông  - A lô....  - Tui Thành nè. Ân có bị sao không? - giọng nói trầm ấm do vừa bị bể tiếng mấy ngày trước vang lên làm trái tim tôi run rẩy  - Tui không có gì đâu.. Thành phố có mưa không Thành?  - Mưa rồi, lớn lắm luôn - tiếng Thành hoan hỉ - Phải chi Ân ở đây ngắm mưa đầu mùa với tôi thì tốt biết mấy...  - Haha... tui cũng muốn. Ngày mai là tôi lên máy bay về rồi.  - Về sớm vậy?  - Vậy thì khỏi về! - tôi làm bộ tỏ ra giận dỗi  - Đùa à, về đây nhanh lên, cái tiệm cà phê mèo đầu đường mới khai trương đó. - cậu ấy nhẹ giọng - Ân nói muốn vào coi thử mà!  Tôi cười ha hả, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Nói vài câu với Minh Thành, tôi cúp máy. Nhìn màn hình điện thoại là hình của Thành đang làm cái mặt du côn đầu gấu quen thuộc, tôi phì cười. Trò để hình hền điện thoại này là Thành bày ra, cậu ấy nói "Có vậy thì mới chia sẻ với nhau từng khoảnh khắc may mắn trong đời được". Sến súa, nhưng tôi không từ chối. Nó giống như là một vật liên kết tôi và Thành, như lúc xa quê hương này đây, nhìn thấy hình ảnh cậu ấy là điều khiến tôi cảm thấy bình an hơn bất kì điều gì khác. Lén lún chạm môi lên gương mặt trên màn hình điện thoại, tôi thích thú khi làm được một điều vụng trộm. Đặt điện thoại lên đầu giường, tôi nằm xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu mơ về vùng quê thân yêu. Có chút nhớ nhà rồi đấy.....  Sân bay là nơi chứng kiến những câu chuyện hạnh phúc hơn cả ngày cưới. Không biết tôi đã từng nghe câu này ở đâu rồi nhưng phải nói là nó có vẻ đúng thật... nhưng với tôi thì chắc không. Nhìn xung quanh người ta tay bắt mặt mừng khi gặp lại người thân, người yêu, trong lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa vô hạn. Gia đình chia rẽ, một người mẹ mà mình luôn kính trọng vốn luôn xem mình là một gánh nặng, một người cha luôn đặt công việc lên hàng đầu, muốn quan tâm tới con nhưng công việc không cho phép. Tôi đột nhiên muốn khóc, bàn tay chú Minh đặt lên lưng tôi, mỉm cười chia sẻ  - Thiên Ân đừng buồn, cuối tuần này ba con sẽ về mà.  - Con đâu có buồn! - tôi vội vàng chùi chùi hai mí mắt ướt nước, không thể để cho Kha Minh nhìn thấy mình yếu đuối, chú ấy sẽ kể lại với ba!  - Chú kêu taxi cho con nhé, chú còn phải bay thêm một chuyến.  - Khi nào ạ?  - Ba mươi phút nữa.  Nhìn vẻ mệt mỏi của Kha Minh mà tôi thầm xúc động. Những ngày qua chú gần như thức suốt đêm để giúp đỡ ba tôi trong việc công ty, thêm việc làm luật sư để biện hộ cho ba tôi để dành quyền bảo hộ tôi, cả chuyến đi này nữa... Gần như mọi việc đang rút cạn sức của người đàn ông gầy ốm này vậy. Mỉm cười an ủi, tôi cũng chỉ biết nói cảm ơn và chúc chú đi an toàn khi chiếc taxi chở tôi chuẩn bị rời sân bay. Ngồi trên xe, tôi vẫn ngoái đầu lại nhìn cái bóng dáng mảnh khảnh kia qua màn mưa bụi - đặc trưng mùa hè ở Sài gòn, trong đầu thầm nghĩ, có lẽ mình cũng nên chấp nhận mối quan hệ này đi.....  Về đến nhà, vừa tắm rửa thay đồ xong là tôi vội vàng che dù chạy qua nhà của Minh Thành, làm cho dì An một phen hoảng hồn khi chút nữa thôi là tôi trượt ngã đập mặt trước cổng. Đứng trước ngôi nhà với giàn hoa giấy leo kín những song sắt, tôi lạnh run đưa tay nhấn chuông, vài phút sau mẹ Thành đi ra mở công với một cây dù bảy màu rực rỡ, và có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi  - Ân hả con, con không đi với thằng Thành hả?  - Thành đi đâu vậy dì? - tôi ngơ ngác hỏi lại  - Nó đi với tụi thằng Khang, con Bình rồi. - bà thở dài - Haiz, vậy mà dì cứ tưởng nó đi chung với con chứ, hồi nãy nó còn chạy xe nói qua đón bạn mà.  - Ưm, con mới đi công chuyện về, Thành không có nhà thì thôi con về nha dì. - tôi buồn buồn quay lại đường cũ  - Hay là con vô trong nhà chờ nó về. - dì Thảo gọi với theo  - Dạ thôi, có gì con nhắn tin cho Thành được mà dì, thưa dì con đi.  Nói rồi tôi quay lưng đi một mạch về nhà. Những hạt mưa bụi lất phất thấm vào ống quần với vạt áo, rõ ràng một cái dù thì không che hết cả người được. Chân tôi vô thức đạp lên những vũng nước mưa đọng lại trên đường, đôi dép dính nước khiến bước chân tôi trở nên nặng nề một cách kì lạ.  Minh Thành không có nhà, cậu ấy đi chơi rồi.  Cũng khá buồn khi mà trước lên khi máy bay tôi đã nói rằng hôm nay sẽ về đến nhà, và cậu ấy cũng hứa là sẽ chở tôi đi xem mèo ở cái tiệm cafe vừa khai trương. Vậy mà cậu ấy lại bỏ đi chơi trước, với bạn bè của cậu ấy. Hít một hơi thật sâu, tôi nắm chặt lấy cây dù khi một cơn gió thổi qua khiến tôi lạnh run. Tôi không buồn lắm đâu, chỉ là có chút cảm giác thất bại... Cũng phải, một người tính tình cởi mở như Thành thì cũng sẽ không vì chơi chung với tên u ám không bạn bè là tôi đây mà bỏ qua những thú vui thường ngày được. Lấy điện thoại trong túi ra, không tin nhắn mới, không cuộc gọi nhỡ... Rõ ràng là cậu ấy đi mà không cho tôi hay biết. Mà mắc mớ gì Thành lại phải thông báo cho tôi về việc cậu ấy làm chứ, tôi tự cốc đầu mình, tôi có là gì của cậu ấy đâu. Lau đi những hạt mưa vừa tạt lên màn hình điện thoại, tôi bỏ lại nó vào tùi quần rồi bước nhanh. Cơn mưa này quả thực rất lạnh, chân tay tôi đều tê cóng cả rồi, chỉ mong được về nhà mau mau một chút, cuộn tròn trong chăn ấm chứ không phải te te đi ngoài mưa chỉ với một cây dù mỏng manh như thế này.  - Sao về sớm vậy Ân?  Dì An đang lau nhà ngạc nhiên khi thấy tôi đẩy cửa đi vào. Trả lời cho có lệ, tôi lầm lì lên phòng. Ngã oạch ra giường, tôi cầm điện thoại lên, nghĩ một chút rồi cố gắng dùng một phong thái tự nhiên bấm gửi cho Minh Thành một tin nhắn  "Ở đâu mau về chở tui đi xem mèo đi  "  Quả nhiên chỉ cần không gặp thì muốn thái độ kiểu nào cũng có thể diễn được.Năm phút sau, tôi nhận được tin hồi âm  "Tui đang bận quá, hay là ra đó trước đi, tui về liền"  Nghe có chút mâu thuẫn nhỉ... Nhưng tôi vốn thường không để ý tới mấy cái tiểu tiết. Vậy nên mặc dù vừa mới về và trời còn đang mưa, tôi lại một lần nữa chạy ra khỏi nhà, lần này là cùng với chiếc xe đạp mà ba mua cho, cùng với áo mưa.  Không hiểu sao mưa càng lúc càng lớn. lúc đầu cũng chỉ là lớt phớt thôi, còn lúc này nhìn cứ như bão ấy. Tôi vào quán mà cứ như con chuột, kể cũng ngại kinh khủng, còn không dám bước lên sàn gỗ của họ nữa. May mà một chị phục vụ hiểu ý nên đưa tôi cái khăn lông trắng. Lau hết nước trên người cũng mất một lúc, bấy giờ tôi mới chú ý tới khung cảnh trong quán.  Choáng ngợp!!!  Mèo, mèo ở khắp nơi! Đây là mèo, kia là mèo, nằm trên quầy tính tiền cũng là mèo!!!  Bệnh yêu động vật nổi lên, tôi vứt cái khăn sang một bên, đi đến ngồi ở một bàn trống. Chị phục vụ vừa nãy đi tới thả một bé mèo vào lòng tôi. Gọi một li sữa lắc thạch trái cây, tôi bắt đầu đùa giỡn với chú mèo nhỏ cùng những con mèo bự xung quanh, có cả một con mèo ba tư lông ngắn được sơn màu xanh trắng như đô rê mon, cực kì đáng yêu!!!  Chơi đùa chán chê, tôi nhìn lên đồng hồ. Nửa tiếng rồi, có lẽ Thành đang trên đường đến.  Một tiếng sau... tôi nhìn li sữa lắc thứ hai, bênh cạnh có đến sáu con mèo, và chúng đều gần như lim dim mắt cả rồi. Điện thoại để trên bàn không hề động đậy, ba cuộc gọi vừa rồi Thành đều không bắt máy. Chắc cậu ấy đang trên đường đến đây thôi, tôi tự nhủ... Nghe đồn uống sữa lắc nhiều sẽ say, tôi chỉ biết gặm cái ống hút, mắt không rời đồng hồ.  Lại thêm ba mươi phút trôi qua. Tôi gục đầu xuống bàn, lẩm nhẩm lời bài hái Kiss of the rain yêu thích, cảm xúc tuột dốc không phanh.  Bị cho leo cây rồi...  Thất vọng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen thui, nó cũng đợi lâu đến cạn pin luôn. Gọi người phục vụ đến tính tiền, tôi ôm chú mèo nhỏ lông vàng lên cọ cọ vài phát cuối, rồi cũng đứng dậy thanh toán rồi ra về.  Bên ngoài mưa đã tạnh hẳn, tôi xếp lại cái áo mưa cho vào giỏ xe., đang tính chạy đi thì nghe tiếng gọi  - Thiên Ân!!!!!!!!!!  -....  Kinh ngạc ngước lên, người đang chạy xe tốc độ cao đó không biết nguy hiểm là gì băng ngang qua đường, thắng cái két trước mặt tôi, nở nụ cười tươi rói. Tôi nhíu mày, tự hỏi liệu cậu ấy có biết người mà tôi không muốn gặp nhất lúc này là ai không.  Minh Thành.  Con đường sau cơn mưa mang một vẻ tươi mát và dễ chịu đến bất ngờ. Bên đường, những hàng bằng lăng như càng vươn mình ra dài hơn, phủ xuống xuống đường tán lá mỏng xanh biết và vài chùm hoa tím còn đọng lại những giọt mưa trong vắt. Cái không khí trong lành có chút se lạnh này thật sự khiến người ta cảm thấy rất buồn ngủ. Mơ tưởng trong đầu về bên giường êm nệm ấm, tôi quyết tâm lờ luôn cái đuôi đang bám theo tôi rề rà suốt cả quảng đường chưa đầy ba trăm mét  - Ê Ân, nói nghe nè. – Minh Thành đạp xe lên song song với tôi, đưa tay chọt chọt vai tôi  - ……..  - Bộ giận hả?  “Cũng biết tui giận cơ đấy!” Tôi âm thầm cào cấu cậu ấy trong tư tưởng, nhưng ngoài mặt vẫn lặng im, rề rà đạp xe, thỉnh thoảng lại đưa mắt lên nhìn những cành bằng lăng tím mỏng manh trước gió chiều. Ờ, tôi đang giận, giận dỗi như một đứa con nít! Cái lí do cũng không có gì lớn lao mà chắc ai cũng biết: Tôi bị thằng bạn thân (hoặc tôi nghĩ là thân) cho leo cây… Lẽ ra là đã cho Minh Thành một đấm khi cậu ta vừa chườn mặt tới… Nhưng nhìn cái nụ cười tươi hết cỡ luôn sẵn sàng để ghi bàn vào mắt người khác kia thì tôi lại chần chờ. Lỡ đấm xong rồi nó méo luôn thì sao…? Hoang mang 3 giây, tôi lập tức chuyển sang trạng thái “làm ngơ”: mắt không thấy, tai không nghe, tim không đập… mạnh. Vậy mà có hiệu quả, từ tiệm cà phê về tới nhà, Minh Thành ngoại trừ mấy câu nói ban đầu ra thì luôn im lặng đạp xe kề sát bên tôi. Đôi lúc vờ như vô tình, tôi thoáng liếc thấy gương mặt khó xử của cậu ấy. Có chút hài lòng, tôi dừng xe, bước xuống mở cổng nhà.  - Khoan, từ từ, cho tui giải thích cái coi!  Bàn tay bị kéo lại làm tôi kinh ngạc, tròn mắt nhìn Minh Thành đang gấp tới đỏ bừng mặt  - … Gì… gì…?  - Sao? Chán làm ngơ rồi hả?  Thành hếch đuôi mắt, không hề cười. Tôi chợt nhận ra có gì đó không đúng… Cậu ấy đang tức giận. Quái, người nên tức giận vào lúc này là tôi mới phải chứ!  - Bỏ ra coi! – tôi dằn tay, nhưng đâu có dễ để đọ sức khỏe với Minh Thành được chứ  - Tui không bỏ! – Thành siết chặt tay hơn, mặt nhăn lại – Giờ Ân có chịu nghe tui nói không hả? Muốn giận tui tới khi nào!?  - … Không… không có giận… - tôi lắp bắp, cái bản tính thỏ đế không hiểu sao lúc này lại xuất hiện – Bỏ ra đi, con… con trai mà nắm tay kiểu này…  - Thì sao? Ân là bạn tui, ai có quyền nói gì!  - ….  - Nói một lần thôi, nghe cho kĩ! – Thành hít một hơi sâu – Tui xin lỗi vì không ở nhà đón Ân mà đi chơi với tụi nó. Sau khi nhắn cái tin đó thì điện thoại tui hết pin, tui lại không nhớ số Ân. Gọi về nhà thì mẹ nói, Ân đi về rồi. Bảo Bình bảo tôi mà bỏ về trước là không tôn trọng ngày sinh nhật của nhỏ, dù gì tui cũng là người chở nhỏ đi rồi về, không bỏ được. Lúc về có chạy qua nhà Ân, dì An nói, Ân đi cả hai tiếng rồi chưa về nên tôi mới chạy ra tiệm cà phê… Nói chung là tui xin lỗi!  Minh Thành nói xong rồi nhìn chằm chằm tôi. Nói thật lúc này tôi chả biết cảm xúc của tôi ra làm sao nữa. Vui khi cậu ấy xin lỗi, mà cũng có chút khó chịu khi nghe lí do… Chắc là tại tôi vốn ghét con nhỏ mang tên cung hoàng đạo đó. Ừ thì Thành phải làm tốt cái nghĩa vụ bạn trai trong mơ của người ta chứ nhỉ, sao lại bỏ về cùng một thằng khác chơi mèo được. Xem xem, cậu ấy mặc đồ đẹp thế kia mà. Nếu chủ nhân bữa tiệc kia là tôi… chắc Thành cũng chả chải chuốt được thế này đâu. Có chút chua xót nhẹ nhàng kéo tay về, tôi nhìn cậu ấy rồi mỉm cười nhẹ.  - Thành muốn thì cứ đi chơi thoải mái với bạn bè, không cần quan tâm tới tui đâu.  - …Nói gì vậy? Ân muốn thì mai mốt chúng ta cùng đi. – Thành ngơ ngác, có lẽ cậy ấy không hiểu lời tôi nói rồi. Đã thế thì tôi cũng nói thẳng  - Tui ích kỷ lắm, nếu Thành muốn chơi với tui thì đừng đi với bọn nó nữa.  Minh Thành sượng trân nhìn tôi, có vẻ không tin được vào tai mình. Bất ngờ, cậu ấy đạp ngã chiếc xe đạp của tôi, dùng gương mặt đáng sợ giống như lần đầu gặp nhìn tôi  - Tao đã hạ mình làm bạn với mày, quan tâm mày. Giờ mày muốn gì nữa? Muốn tao bỏ bạn bè tao à? Người như mày đừng mong có bạn!  Sững sờ nhìn cậu ấy leo lên xe chạy đi, không hiểu sao lúc đó tôi lại có can đảm hét lên  - Tôi sẽ có bạn! Bạn của tôi, chắc chắn không phải là một người như cậu!  Nhưng cậu ấy không dừng lại, cũng không quay lại, cứ thế khuất sau ngã rẽ. Cơn gió thổi qua mang theo hơi nóng ẩm của mùa hè, những bông bằng lăng già cỗi theo gió rời cành rơi xuống mặt đất ẩm ướt nước mưa. Tôi đứng ở trước cổng nhà không biết bao lâu, cứ mãi hi vọng rằng, từ ngã rẽ đó, Minh Thành sẽ trở lại và xin lỗi tôi một lần nữa, rồi chúng tôi sẽ lại làm bạn với nhau, như trận cãi vã này chưa từng xảy ra…  Tôi vào nhà, rũ rượi bỏ mình vào phòng. Tựa lưng lên tủ sách, tôi ngồi bó gối úp mặt vào cánh tay. Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cánh mũi phập phồng nhưng tôi vẫn mím chặt môi, không để cho mình khóc lớn.  Mẹ đã rời bỏ tôi mà đi theo hạnh phúc của bà ấy.  Ba cũng đã có hạnh phúc mới.  Người bạn duy nhất mà tôi luôn thầm yêu mến cũng đã không còn bên cạnh tôi nữa.  Lần đầu tiên tôi thấy mình cô đơn đến thế. Đột ngột phát hiện ra… có lẽ sự hiện diện của mình cũng chả tạo ra điều kì diệu như những câu chuyện cổ tích mà mẹ đã từng kể. Thầm nhủ sẽ không sao đâu, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, rồi sẽ trở về với tôi của trước đây, tôi vẫn sống tốt được.  Nghiêng đầu nhìn cánh cửa ban công được bao phủ bởi tấm màn màu xanh ngọc. Ra là người tôi luôn tin tưởng sẽ luôn bên tôi chỉ kết bạn với tôi vì lòng thương hại. Không sao ngăn được nỗi xót xa trong lòng, tôi nghiến chặt răng, khóc trong vô thức.  Suốt những ngày hè sau đó, dù nắng dù mưa, tôi vẫn chỉ ru rú trong nhà. Không tin tức về Minh Thành, không một tin nhắn hay cuộc gọi, không một lần nhìn thấy mặt nhau. Tôi vẫn thường lén lút nhìn ra ban công, nhưng cánh cửa sổ nhà bên vẫn đóng chặt. Cười buồn tự trách mình quá nhẹ dạ, tôi trở về với sách vở, với toán học và những bài văn mẫu. Lúc nào cũng vậy, chỉ có học tập mới khiến tôi vơi đi nỗi buồn.  Mùa hè năm đó, tưởng chừng như thứ tình cảm vừa mới chớm nở của tôi với Minh Thành đã sớm kết thúc…..  END