Bán cho tôi một trái tim bằng nước

Chương 58 : Chủ nhân đã trở về!

Suốt những ngày sau đó Yuy không tránh mặt Vick nữa, mà là không thèm nhìn mặt Vick, cạch mặt anh luôn. Yuy không cảm thấy khó xử khi giáp mặt Vick, nó cảm thấy mỗi khi nhìn thấy anh là chuyện ở tòa lâu đài lại xuất hiện, khiến nó giận vô cùng. Không phải Yuy nhỏ nhen, mà là nó như bị mất đi quyền lợi, mất đi danh dự, anh lại có thể để người ta thay thế nó. Đôi khi Yuy ngẫm nghĩ lại chuyện này xem mình có vô lí quá không, rốt cuộc vẫn nhận ra mình bị ấm ức quá rồi. Hay là tại vì nó đang ghen? Những lúc như vậy Yuy tự nhủ rằng mình không có lỗi gì cả, là họ có lỗi, thế là gặp nhau cứ ngó lơ sang hướng khác. Là Huyền Anh hay là Vick, đều có vấn đề với Yuy, hễ gặp nhau hay nghĩ tới là Yuy lại đau lòng, mệt mỏi. Phải làm thế nào đây? Nó còn buồn chán hơn khi chẳng có ai đi dạo cùng mình. Anna cả tuần biến mất tăm, Kevin và Night thì bận bịu công việc, Jack thì phải đi làm nhiệm vụ…Chỉ còn nó và Vick phải ở lại để theo dõi mọi chuyện trong UA, vì chuyến làm ăn này không đơn giản như những lần trước. Nhưng Yuy ở nhà lại đâm ra buồn bực, có lẽ vì quen có mọi người ở bên rồi. Yuy còn muốn ăn bánh của Kevin làm…Mà giờ thì hắn đang chu du phương nào chẳng hay. Nó ngán ngẩm lắc đầu, trong lòng khó chịu vô cùng, cứ thấy trống trải thế nào ấy. Chính bản thân còn không hiểu, vậy thì ai có khả năng hiểu nó chứ? Vậy mà ngay lập tức tiếng chuông điện thoại nó vang lên, là của Kevin. Yuy bắt máy, nói một cách chán nản: _ “Anh mau mau về đây, cho tôi ăn bánh anh làm đi.” – Giọng điệu mè nheo, than thở. Đầu dây bên không phát ra tiếng cười nhưng Yuy cảm nhận được nụ cười ấy. Nó cũng không biết có phải mình tưởng tượng không, vậy mà cảm giác ấy rất ấm áp. Kevin đáp lại: _ “Tôi có làm sẵn cho em, để trong tủ lạnh. Sợ em đến tủ lạnh cũng không mở nên tôi gọi nhắc nhở.” – Nhỏ nhẹ vô cùng. _ “Thật sao?” – Yuy hí hửng hẳn lên. Nó cúp máy rồi phóng ngay xuống nhà bếp. Đưa mắt giáo giác, Yuy khẽ thở phào, Vick đi rồi, anh không có nhà hoặc anh ở phòng khác. Mà dẫu có ở đâu đi chăng nữa, Yuy cũng không sợ, chỉ hơi khó chịu chút thôi. Không màng đến những chuyện khác nữa, nó vui vẻ mở tủ lạnh ra. Cảm giác bị tụt xuống từ thiên đàng, té đau đến nỗi phát khóc. Yuy khóc ròng luôn, nó đã thấm cái câu “trèo cao té đau”, tuy không khớp với trường hợp này cho lắm, nhưng ý của nó chính là càng hi vọng, vui vẻ bao nhiêu thì khi thất vọng càng đau đớn bấy nhiêu. Đau đớn ở đây chính là cái bánh của nó không thấy đâu cả. Thật không biết Kevin có đang trêu tức nó không. Vừa lúc đó, có tiếng cười khúc khích ngoài phòng khách, hình như là giọng nữ. Không biết giờ này thì có thể là ai, Yuy liền ra đó xem sao. Ra đến phòng khách, đập vào mắt nó là cái bánh phủ kem dâu đã bị cắt hết một nửa. Không nghi ngờ gì nữa, cái bánh đó đích thị là Kevin làm cho nó. Máu điên từ đâu ập tới, Yuy nóng phừng cả người, không gì có thể tồi tệ hơn là đồ ăn của nó lại bị người khác cướp mất, lại là món ưa thích của nó nữa, món mà nó muốn ăn ngay bây giờ. Chưa hết, kẻ ăn nó chính là Huyền Anh và Vick. Yuy chẳng có lời nào để nói với hai con người này cả. Vừa nhìn thấy nó, cả hai liền vui vẻ mời nó ngồi xuống ăn bánh. Yuy đương nhiên là tức đến không nói nên lời rồi. Cả người nó run lên vì giận. Chẳng lẽ họ ăn mà không biết cái bánh đó của ai sao? LOẠN RỒI! _ “Hai người đang làm gì vậy?” – Yuy ráng bình tĩnh hết cỡ, mặt nó in rõ hai chữ “bức xúc”. _ “Cậu không thấy sao? Chúng ta đang ăn bánh kem và nói về vài chuyện. Cậu có muốn tham gia không?” – Huyền Anh mời mọc. Nét mặt tươi hơn cả hoa. _ “Ngồi xuống đi Yuy. Khi nãy tưởng em đang bận nên anh không gọi.” – Vick làm ra vẻ bình thường. Mặt Yuy còn khó coi hơn lúc nãy. Mấy lời như vậy mà anh ta có thể nói ra với nó sao? Anh ta thậm chí còn không hỏi xem nó có bận hay không, vậy mà dám kết luận vô lí như thế sao? Yuy trợn mắt, nhìn hai người này đầy căm phẫn, nó chính là không nhịn nổi nữa rồi. _ “Vậy sao? Nói chuyện thì tôi không muốn tham gia, nhưng ăn bánh thì tôi lại rất muốn. Có điều, cái bánh này tôi không muốn chia sẽ cho ai cả. Nó là của riêng tôi. Là Kevin làm cho tôi. Ai cho hai người tự tiện ăn nó?” – Bùng nổ dữ dội. _ “…” – Không ai trong hai người họ đáp trả nó. Trông họ có vẻ đang cố chịu sự phẫn nộ của nó. _ “Hai người ngu ngốc đến mức độ không thể suy nghĩ xem cái bánh này của ai sao? Hai người tử tế đến mức không gọi tôi được một tiếng sao? Mặt dày đến độ mời tôi ăn bánh, làm như không có gì, ít ra cũng nên tỏ chút gì chứ?” – Yuy rất muốn chửi nặng hơn, có điều nó không dư hơi để buông mấy lời đó. _ “Tớ…Tại cái bánh không có tên cậu.” – Huyền Anh ngây thơ đáp. _ “Dù sao cũng đã lỡ rồi, cũng chỉ là cái bánh.” – Vick thêm vào. Hai người họ trông không khác gì đang châm dầu vào ngọn lửa tức giận của Yuy. _ “Đúng! Chỉ là cái bánh. Đến tên tôi mà hai người cũng lấy được thì cái bánh này có đáng gì nhỉ?” – Nó nhắc lại chuyện này. _ “Em còn chấp chuyện đó sao? Tử bao giờ mà em hẹp hòi như vậy?” – Vick hơi khác lạ. _ “Chấp hay không chấp, đó là chuyện của tôi. Từ bao giờ mà anh hiểu tôi nhiều vậy?” – Yuy hỏi lại. _ “Anh…” Cuộc cãi vã này chỉ có một người vui là Huyền Anh mà thôi. Cái bánh kem này là Huyền Anh lén lấy ra trong tủ lạnh, nhưng Vick lại không biết. Anh nghĩ là cô mua, anh không có lỗi trong chuyện này. Và Huyền Anh cũng thừa biết, đây là bánh của Yuy. Vì vậy mà cô đã cố tình, cốt tạo nên mâu thuẫn giữa hai người họ. _ “Bỏ đi. Tôi cũng chỉ cần bấy nhiêu đây là đủ hiểu rồi.” – Yuy cười khẩy. Yuy trở về phòng, nó không muốn nhìn thấy hai người đó nữa, một cảm giác lạ lẫm xuất hiện. Mối quan hệ của nó và Vick là gì? Anh em cũng không, người yêu chắc cũng không. Từ ngày Huyền Anh xuất hiện, có lẽ Vick đã quên luôn chuyện nó đã tỏ tình với anh. Nó thất vọng… Nhưng nó tự hỏi, từ bao giờ mình lại để tâm đến tình cảm? Tình yêu lại càng đáng khinh bỉ hơn rất nhiều, vì sao chứ? Vì nó không phải sinh ra vì tình yêu. Nếu là kết tinh của tình yêu, chắc chắn nó sẽ không bị bỏ rơi, bị sát hại tàn nhẫn, bị coi thường, bị lợi dụng… Yuy lại nhớ về những chuyện lúc trước, tuy không đáng sợ nữa nhưng sự khinh bỉ ngày càng khắc cốt ghi tâm. Hận thù không dứt, ân oán kéo dài, nỗi nhục chưa rửa, Yuy tự thấy mình nên làm gì đó để mọi chuyện hấp dẫn hơn. Bằng cách nào ư? Mỗi ngày đều đặn, Yuy đều sai người đến tìm mẹ mình tại Trịnh Gia. Yuy gửi cho bà một con búp bê mỗi ngày, một con búp bê còn nguyên si. Vấn đề ở đây chính là chỉ sau một đêm, con búp bê lần lượt mất hết tay chân. Liên tục như vậy, mỗi ngày, chuyện này đều xảy ra. Bà Hồng Hoa (mẹ Yuy) đã hoảng sợ đến nỗi ngất đi khi nhìn thấy cảnh tượng này, mỗi ngày nhận được con búp bê bà lại khóc vì lỗi lầm, tuy không rõ có phải do hối hận hay không. Bà chẳng làm gì được, nói với ông Trịnh thì ban đầu ông ta có đuổi người của nó về, sau chuyện lô hàng Malay thì ông ta không đả động đến nữa. Và Yuy đã dừng lại trò chơi, nó bắt đầu trò chơi mới. Hằng ngày đều cho người dán giấy xung quanh ngôi biệt thự Trịnh Gia. Những tờ giấy này kể về câu chuyện của nó lúc nhỏ, những chuyện tồi tệ nhất của nó, trên đó còn ghi rõ họ tên nó, ông Trịnh và bà Hồng Hoa. Người của Trịnh Gia ra sức gỡ bỏ những mảnh giấy ấy nhưng gỡ rồi thì nó lại cho dán lên. Bọn chúng chẳng thể làm gì khác hơn. Nói Yuy là đứa độc địa, máu lạnh cũng không sao cả. Yuy không bận tâm đến cảm xúc cả bà Hồng Hoa mà chỉ muốn khiến bà phải nhớ kĩ tất cả những gì đã gây ra cho nó. Yuy còn muốn một điều, chính là Phàm Liên cùng mẹ xem những gì nó cho đem tới, khiến nhỏ phải đau khổ, phải cảm nhận được sự đau đớn của nó. Yuy vốn biết Phàm Liên thông minh hơn người, cho nên Phàm Liên đã dễ dàng thấy được toàn bộ hình ảnh của Yuy suốt những năm tháng khổ sở. Yuy sẵn sàng tha thứ cho những người đó, chỉ có điều, họ không chịu nhận lấy cơ hội của mình mà thôi. Năm lần bảy lượt đều gây khó dễ cho nó. Và Yuy, không đủ rộng lượng mà bỏ qua tất cả, nó sẽ ghi nhớ, rồi trả lại cho họ. Ngồi bệt xuống đất, Yuy bó gối, thẫn thờ suy nghĩ mông lung. Vẫn là nghĩ đến Vick và Huyền Anh. Có phải nó quá nhu nhược không? Chẳng phải nó nói nó thích anh sao? Vậy lí do gì mà khi Huyền Anh xuất hiện nó lại lảng tránh anh? Vì cô ấy nói cô ấy là bạn gái anh? Nhưng chẳng phải nó cũng là bạn gái anh sao? Nó đang làm gì thế này? Yuy gõ đầu mình: _ “Tỉnh táo! Tỉnh táo! Dẹp tình cảm qua một bên, không liên quan đến mày! Mày và Vick vẫn chưa bắt đầu, dừng lại tại đây.” Yuy thở một hơi, định thần lại rồi bước ra khỏi phòng. Vẻ mặt rất chi là thoải mái. Cũng không rõ là đang giả vờ hay thật lòng nữa. Yuy đang muốn ra khỏi nhà, đi dạo đây đó cho bớt căng thẳng. Mà muốn ra khỏi nhà dĩ nhiên phải đi ngang phòng khách, nơi mà Vick và Huyền Anh đang ngồi. Nó tự nói “không việc gì phải sợ”, liền ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, bước đi thật hiên ngang. Khí thế hừng hực, quả nhiên hơn người. Huyền Anh còn tưởng nó mặt mày ủ dột lắm ai ngờ mới đó mà tươi tỉnh quá chừng, tươi hơn cô nãy giờ trò chuyện cùng Vick. (Anh có phải là có mới nới cũ không vậy?) Vick nhìn thấy nó liền cười, anh hình như không để tâm đến chuyện ban nãy. Vick lúc nào cũng cười rạng rỡ, giống ánh sáng mặt trời, ấm áp vô cùng. Nụ cười anh, đối với Yuy là điều không hiếm, nhưng lại khác với nụ cười dành cho Huyền Anh. Nó không biết nên phân biệt hai nụ cười này như thế nào cho phải. Yuy cười đáp trả: _ “Em định đi dạo.” Huyền Anh lập tức kéo Vick đứng dậy, cô hào hứng: _ “Chúng ta cùng đi nhé?” _ “Chuyện này…” – Yuy cực kì không thích. _ “Đi chung nhé.” – Vick cũng nói. Vick nghĩ lần này có cơ hội khiến Huyền Anh và Yuy thông cảm cho nhau hơn, anh liền vui vẻ đồng ý với Huyền Anh. Nhưng cô là cố ý muốn Yuy biết rằng Vick thân thiết với mình, anh là của riêng cô. Chính vì thế mà cô đã rủ Vick đi chung với Yuy. Huyền Anh rất tự tin về độ thân thiết của mình với Vick. Mặc dù anh nói hai người chỉ có thể là bạn thân nhưng Huyền Anh biết, Yuy đang hiểu nhầm, cô phải lợi dụng cơ hội này lôi kéo Vick về với mình. Thế là cả ba lại đi cùng nhau. Địa điểm là một công viên trung tâm thành phố, nơi này vốn rất đông người, lại có nhiều trò chơi thú vị. Yuy cũng đã lâu lắm không ghé lại, hôm nay nhất định phải thăm thú xem có gì mới mẻ hơn. Yuy không chắc nơi này đã được UA nắm giữ hay chưa, vì cái này thuộc phạm vi của Jack. Có lần Jack nói dự định mua lại nơi này nhưng vì sau đó phải cùng nó về nước nên dự định bị trì hoãn. Nghĩ lại, Jack vì nó mà chịu đựng khá nhiều rồi. Nó cũng nên vì cậu nhóc mà làm gì đó, nếu được, hôm nay Yuy sẽ mua lại nơi này. Đây không chỉ là một công viên bình thường. Phải có lí do thì nó mới trở nên nổi tiếng. Không gian thoáng đãng, đẹp mắt, vệ sinh rất sạch sẽ, dịch vụ đầy đủ, tiện lợi. Còn nữa, công viên này không dành cho trẻ em mà dành cho mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp. Chính điều này đã khiến Jack bị thu hút. Yuy xem như đây là món quà sinh nhật sớm cho cậu nhóc vậy. Cả ba người dạo xung quanh công viên. Vick đi giữa hai cô gái xinh đẹp, bỗng nhiên trở thành tâm điểm của những cô gái khác. Ở đất Mỹ, người ta rất tự nhiên về vấn đề làm quen, họ không dồn dập như những cô gái khác, không khiến người khác khó chịu. Vậy nhưng Yuy lại không hứng thú với câu chuyện mà mấy cô gái đó đang nói, còn Vick với Huyền Anh lại rất hứng thú. Yuy liền lấy cớ đi mua nước để thoát khỏi đó. _ “A, em khát nước. Em đi mua nước. Mọi người cứ nói chuyện đi nhé.” – Yuy đứng dậy. _ “Anh đi với em.” – Vick đứng dậy. Cô gái mới quen đó kéo anh ngồi xuống và nói rằng một mình nó đi là đủ rồi, họ rất muốn nói chuyện với anh. Thế là Vick cáo lỗi, đành để nó đi một mình. Yuy cũng chẳng coi đó là vấn đề. Rời khỏi chỗ đó thật nhanh. Yuy tìm kiếm chỗ bán nước, đi hoài đi hoài vẫn không tìm ra được, cuối cùng bị lạc vào một nơi khá vắng người. Nó không thể không thốt lên: _ “Nơi này rộng quá đi mất!” – Trầm trồ. Nó có vẻ không bận tâm đến chuyện mình đi lạc. Yuy để ý xung quanh, cảm giác rất lạ. Con đường mà nó đang đi có vẻ là nối với đường vào địa điểm bí mật nào đó. Vì đặc thù công việc, Yuy rất nhạy cảm với địa thế, chính vì vậy mà khi bị lạc vào đây mới xuất hiện cảm giác này. Yuy liền men theo con đường này, tiến sâu vào trong đó. Dù cho không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đã là người trong thế giới ngầm, không có gì phải sợ, huống hồ Yuy đang tính mua lại chỗ này, cũng là nên quan sát kĩ lưỡng. Quả thật, càng đi sâu vào, con đường càng hẹp đi, cuối cùng lại là đường cụt. Đúng là cụt, nhưng chỉ cụt với người bình thường, còn Yuy không bình thường chút nào. Đôi mắt nó lia khắp nơi, cố tìm cho ra chỗ khả nghi nhất. Dọc theo hai bên đường đi chính là hai bức tường xây cao kín mít, có vẻ bức tường này đang che đi thứ gì đó. Yuy nhìn thấy trên tường có những kí hiệu rất kì lạ, lại còn bị lõm vào. Những chỗ bị lõm trông rất lạ, tại sao lại bị lõm như vậy? Tiến lại gần hơn, nó quan sát kĩ trên tường, não bộ như hoạt động tối đa khiến nó nhức nhối vô cùng. Không hiểu sao, những kí tự này rất đỗi quen thuộc, làm nó phải vắt hết óc ra mà nhớ. Cuối cùng lại chẳng nhớ được gì. Yuy bước thêm vài bước, chân vấp phải cục đá. _ “Đúng rồi. Là đá!” – Yuy thốt lên. Nó liền nhặt cục đá lên đặt vào mấy chỗ bị lõm. Có rất nhiều chỗ nhưng thử mãi vẫn không vừa khít, phải chăng trong tất cả những chỗ bị lõm chỉ có một chỗ là vừa? Chắc chắn là vậy, Yuy tiếp tục thử. Cảm giác hoang mang vây lấy Yuy, nó có nên tiếp tục không? Lỡ gặp chuyện không may? Ấy thế mà trong lòng Yuy không cho phép điều này, nó cảm thấy vừa quen vừa lạ, thật kích thích sự tò mò của người khác mà. _ “A! Được rồi.” – Nó reo lên. Ngay lập tức, không gian Yuy đang đứng bỗng thay đổi. Hai bức tường dọc đường đi hạ thấp xuống. Đằng sau đó chính là một tòa nhà tráng lệ, hoa mĩ khiến Yuy choáng ngợp. Tòa nhà này còn đẹp hơn nơi ở của Nữ Hoàng. Yuy lại bị thôi thúc, nó bắt buộc phải đi theo tiếng gọi của sự tò mò rồi. Yuy chẳng ngần ngại, bước qua ranh giới, hai bức tường sau đó lại dựng cao kín mít. Nó giật mình định quay lại nhưng đã quá trễ rồi, thôi thì đã lỡ đâm lao, đành phải theo lao! Yuy hít thở thật sâu rồi tháo đôi giày của mình ra, cầm trên tay đâu đó đàng hoàng mới chậm rãi bước đi, cố không để lại tiếng động. Càng lại gần tòa nhà Yuy càng thấy thật nể phục. Nơi này được xây dựng không những kín đáo mà còn đẹp mê hồn, so với cảnh đẹp ngoài kia, nơi đây đẹp hơn gấp vạn. Yuy có thể mạnh miệng mà nói đây chính là “thiên đường”. Cùng chung một thế giới, tại sao bầu trời ở đây lại trong xanh đến vậy? Khung cảnh rất đỗi thanh bình, một cảm giác mát mẻ, trong lành khiến lòng nó yên ổn vô cùng. Hít thở chán chê, Yuy nhận ra mình đã quá bất cẩn, nó cứ đứng trơ ra như vậy sẽ bị phát giác mất. Yuy tiến về cánh cửa của tòa nhà đó, không có ai canh gác. Cứ ngỡ đây là tổ chức bí mật nào nên mới ngụy trang khéo léo thế, đằng này một mống người cũng chả thấy đâu. Khoan, hình như nó bị nhầm rồi. Trước mặt nó chính là một đám người, mặt mũi đáng sợ , khí chất bất phàm, ai nấy đều toát ra quyền lực. Xem ra, trận này Yuy thua chắc rồi. Y_Y. Họ đều là những cao thủ, nhìn sơ là biết.@_@. Yuy khua tay, mặt đơ đơ, cười một cách run rẩy, cố diễn đạt rằng nó chỉ vô tình mà đi vào đây, mong họ bỏ qua. Kì thực, nó không dám gây chiến tại đây, coi như chết chắc. Một người đàn ông trung niên bước đến, ông ta có vẻ như chức cao nhất tại đây. Yuy theo quán tính liền lùi lại phía sau mấy bước, miệng giải thích không ngừng. _ “Cháu thật sự bị lạc mà. Mọi người, cháu không cố ý. Cháu chỉ…Cháu nhất định không nói với ai.” – Yuy khẩn khoản. Nó thật muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho xong. Thật không ngờ, cái tính tò mò mãi chưa bỏ được, giờ hại nó sống không được, chết cũng không xong. Giờ nó mới nhớ ra, hồi nãy nó nói với hai người kia đi mua nước, nếu không thấy nó quay lại, họ có thể sẽ đi tìm. Yuy tích cực năn nỉ: _ “Cháu xin thề. Cháu không có ý gì đâu ạ. Cháu chỉ vô tình thôi. Cháu có thể đưa điện thoại, đưa mấy thiết bị của mình ra để mọi người kiểm tra, cháu chẳng quay lại hay chụp chiếc gì cả. Nếu mọi người muốn, hôm nay cháu sẽ quên sạch mọi chuyện.” Người đàn ông trung niên đó vẫn bước tới, khi đã cách nó không quá 1m, ông ta đột ngột quỳ xuống, những người còn lại cũng lần lượt quỳ xuống, họ gỡ bỏ vẻ mặt u ám, đáng sợ mà thay vào là vẻ xúc động đến rưng rưng nước mắt. Yuy quả thực trải qua những chuyện kì lạ, không kém phần sốc não nhưng trường hợp này có vẻ là sốc nhất của sốc. Tóm lại là Yuy chả hiểu gì sất. Mặt còn đang ngơ ngác như nai tơ thì đám người đó đồng loạt lên tiếng: _ “Chủ nhân đã trở về.” – Bọn họ thật sự rơi nước mắt. _ “Chủ…nhân?” – Yuy giật mình. Nó ngó xem xung quanh có còn ai nữa không, rốt cuộc một người cũng không thấy, hình như họ tập trung hết tại đây rồi. Vậy ai là chủ nhân chứ? Chẳng lẽ là nó? Không phải chứ? Ngẫm nghĩ lại, Yuy thật có cảm giác quen thuộc với nơi này, mặc dù trước đây nó chưa từng tới đây, đám người này cũng không quen biết luôn. Vậy mà cảm giác ấy không lẫn đi đâu cho được. Người có chức vị cao nhất liền trả lời. _ “Cô chính là chủ nhân của chúng tôi, cô là Lý Ngọc Thiên Duyên, là Yuy, chủ nhân của UA.” – ông rất vui mừng. _ “Cháu sao?” – Nó vẫn không tin vào tai mình. Cảm giác lâng lâng lạ thường. _ “Vâng, là chủ nhân.” Nó không có nên tin hay là không, tự nhiên được làm chủ nhân của một nơi đẹp đẽ như thiên đường khiến nó vui vẻ, hơn nữa lại thấy quen thuộc…Tuy vậy, nó vẫn không dám tin vào điều này. Yuy phải định thần lại, suy nghĩ kĩ xem chuyện gì vừa mới xảy ra trong khi những người đang đứng tại đây đều đang chờ đợi Yuy bước vào bên trong. Người đàn ông kia lại lần nữa khẳng định: _ “Chỉ có chủ nhân là người duy nhất mở được ổ khóa của nơi này. Không phải cứ đặt cục đá vào là có thể mở được cổng, thực chất, chỗ mà chủ nhật đặt cục đá vào chính là bộ phận kiểm tra ADN. Phải là người có cùng huyết thống với chủ nhân tiền nhiệm mới có thể mở ra.” _ “ADN? Là ba ruột của cháu?” – Yuy hết đi đến ngạc nhiên này lại đi đến ngạc nhiên khác. Nó trố mắt ra, như chưa tin vào lời nói vừa rồi. Bọn họ nhất nhất gật đầu. Chân nó rụng rời, nó mỏi chân quá…Tất cả là do bộ não bị tê liệt, khiến đôi chân cũng liệt theo. Thật không ngờ, đi đến ngày hôm nay, là vô tình mà tìm được ba ruột! Nước mắt tự nhiên chảy ra, là xúc động? Là vui mừng? Là ngạc nhiên? Là tất cả! Đây chính là ngày mà Yuy chờ đợi, là điều bí mật duy nhất trên đời khiến Yuy quan tâm. Có lẽ vì vậy mà Yuy thấy nơi này quen thuộc đến thế. Ông trời đúng là không xử ép ai bao giờ. Ông vẫn còn nhân từ, giúp Yuy tìm được ba ruột của mình. Yuy vẫn còn đứng như trời trồng, trong lòng thầm cảm ơn…Nó ngửa mặt lên trời, nở nụ cười mãn nguyện, nụ cười nhẹ tựa như nắng mai, chính bản thân nó còn cảm nhận được. Sự thanh thoát, bình yên, hạnh phúc dưới bầu trời cao vời vợi kia thật khiến người ta dễ chịu. Sự thân quen, đây là nhà nó ư? Nếu đây là sự thật, Yuy mong sau này sẽ mãi ở lại nơi này. Nếu đây là giấc mơ, Yuy mong mình sẽ chìm trong giấc mơ mãi mãi. Đừng tỉnh dậy!