Bán cho tôi một trái tim bằng nước

Chương 53 : Thất bại nặng nề

Căn phòng khách tại biệt thự của Trịnh Gia sặc mùi thuốc súng. Dù chẳng có phát súng nào bắn ra nhưng có thể ví sự căng thẳng với mùi ấy. Nhóm của Yuy hiện đang ngồi “bàn luận” với lão Trịnh và Ryan, còn có thêm cô em gái nhỏ Trịnh Phàm Liên nữa. Nhỏ nhìn Yuy với ánh mắt khó chịu, muốn ăn tươi nuốt sống vô cùng. Nhưng Yuy chẳng thèm bận tâm đến, vốn nó chẳng để Phàm Liên trong mắt, tránh trường hợp tự khiến bản thân khó chịu. Yuy ngồi cạnh Vick, hai người ai nấy sắc thái giống hệt nhau, đều ung dung đến bá đạo. Mặc kệ mấy người xung quanh căng thẳng ra sao thì hai người họ vẫn bình thản vô tư. Nhóm của Yuy thật ra chẳng ai căng thẳng, chỉ có người của Trịnh Gia là căng thẳng thôi. Hai bên nhìn nhau ngầm thăm dò, chẳng ai nói lời nào, càng khiến tình hình thêm nghiêm trọng. Dường như Phàm Liên chịu hết nổi rồi, liền lên tiếng: _ “Các người muốn gì?” – Nhỏ tức tối hết mức, hai tay nắm chặt đến sưng đỏ. Yuy nhìn Phàm Liên, cả hai có một sự giống nhau “nhẹ” ở khuôn mặt. Điều đó càng khiến Yuy thấy nực cười, cả hai giống nhau như vậy mà mỗi người một số phận. Nó tự hỏi khi mẹ nó nhìn thấy Phàm Liên liệu có bao giờ nghĩ đến đứa con gái ruột nay sống chết ra sao? Càng nghĩ càng nực cười. Nó thiết nghĩ mình không nên để tâm đến những chuyện đó nữa. Căn bản là mấy người bọn họ không đủ tư cách để nó vướng bận. Yuy cố bình thản hết mức có thể để nói: _ “Muốn lấy lại đồ của mình.” _ “Ở đây không có gì của chị cả. Mau cút đi.” – Phàm Liên hậm hực nói. _ “Phàm Liên!” – Ryan bắt đầu lên tiếng. Vick nắm chặt tay Yuy, cố truyền đạt ý mình, anh không muốn nó tức giận vì kẻ không ra gì kia. Yuy như hiểu ý Vick, nó quay sang và gật nhẹ, kèm thêm nụ cười cưng không chịu được. Vick bị nụ cười đó làm đơ ra vài giây. Điều đó dĩ nhiên phải nằm trong tầm mắt của Ryan rồi, anh nhận ra hai người họ đang yêu nhau công khai. Yuy nhanh chóng chuyển hướng nhìn về phía những người đối diện. Ánh mắt nó không dịu dàng như đối với Vick, nó trở nên vô hồn, đáng sợ. Cái nhìn của Yuy có thể ám ảnh người ta rất lâu. Đó chính là một trong những điều mà một khi nghe nhắc đến cái tên “Yuy” thì ai cũng phải e dè. Yuy nghĩ ba con người đối diện này không xứng đáng để nhận thái độ tôn trọng từ mình, rõ ràng nó đã thể hiện sự khinh bỉ tột cùng. Nhưng bản thân nó vẫn còn thấy mình quá coi trọng mấy kẻ đó, họ xứng đáng bị khinh bỉ hơn rất nhiều. Khó xử sao? Yuy không một chút thấy khó xử, mà cảm thấy đau lòng. Trong lòng nó, vẫn còn một thắc mắc, chính là lí do nó bị bỏ rơi. Có điều, chuyện đó chẳng quan trọng nữa rồi. Người đau lòng cuối cùng chỉ mình nó thôi. Họ hoàn toàn chẳng bận tâm đến, thậm chí là muốn nó chết đi. Cảm giác bị người khác nguyền rủa mà không rõ lí do thật đau đớn. Nhưng đi tìm hiểu lí do đó còn đau đớn hơn gấp bội. Ông ta từng nói, Yuy không phải con ruột của mình, cho nên ông ta không chấp nhận nó. Liệu đó có phải sự thật? Yuy nhìn thẳng vào mắt của người mà mình từng gọi là ba, ánh mắt vô hồn của nó cố tìm một tia nhìn lo sợ của ông ta, mà điều đó là không tưởng. _ “Mày muốn gì?” – Ông ta ung dung bắt chéo chân. _ “Hỏi thừa. Ông còn giả bộ sao?” – Vick nhếch môi. _ “Ở đây không tới lượt cậu lên tiếng.” – Ông ta lại tiếp tục. _ “Tôi có nên dùng thân phận chủ nhân thứ hai của UA ra nói chuyện với ông?” – Vẫn là nụ cười khinh khi đó. Trịnh Hồng Minh hơi hoang mang. Trước nay ông ta có nghe Ryan nhắc đến chuyện này, hôm sinh nhật Phàm Liên cũng biết mặt Vick nhưng không ngờ anh chính là chủ nhân của UA. Xem ra ông ta đã có chút thất lễ. Biết mình bị hớ nên ông vội chữa: _ “Tôi được nghe nhiều về danh tiếng của cậu tại Mỹ. Thật không ngờ tuổi trẻ mà đã tài giỏi như vậy.” Những gì ông ta vừa thốt ra là thật. Suốt 6 năm qua, có những lần lão Trịnh vô tình nghe được thông tin về một người tên là Vick, người của UA, anh ta đã lần lượt sát nhập những tổ chức rải rác, hoạt động trung gian vào Hắc Bang. Thành tích học tập của Vick tại các trường toàn thuộc hạng khủng, nhiều năm là thủ khoa, tốt nghiệp Havard rồi sau đó đến SHMS. Trẻ tuổi Vick đã là cổ đông lớn của nhiều tập đoàn kinh doanh có tầm ảnh hưởng thế giới. Sở hữu rất nhiều đất đai quy mô khổng lồ, hàng loạt khu nhà bất động sản, hàng trăm chi nhánh của các nhà hàng, quán bar và hơn hết chính là người nắm giữ việc quản lí UA bên Mỹ, cụ thể là ở Las Vegas này. Bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho những người tên tuổi tầm cỡ như Trịnh Hồng Minh phải e dè. Là ông ta e dè, không phải Vick. Anh chiếm lấy thế thượng phong, Vick luôn là người biết cách xoay chuyển tình thế: _ “Tôi thật rất muốn ông chịu khó hợp tác.” _ “Cậu nói xem, tôi có thể giúp gì được?” – Lão giảo hoạt. Không để Vick tiếp lời, Yuy đã lập tức đáp ngay. Giọng nói, độ cao lẫn thần thái đều kiên định: _ “Rất cảm ơn hảo tâm của các người.” – Yuy nói, không quên cười. _ “…” – Không khí nặng nề. _ “Cảm ơn ông đã giúp chúng tôi chuyển lô hàng đó đến Malay, thật là đỡ tốn công tốn sức.” – Anna chen vào. _ “…” – Trịnh Gia trố mắt ra vẻ khó hiểu. _ “Mọi chuyện cũng là nên để ông tự hiểu lấy. Trước sau ông cũng biết cả thôi.” – Night nói. _ “Chúng tôi đến là để chia vui.” – Kevin tiếp lời. _ “Chúng tôi không thiếu quà của Las Vegas.” – Jack cười ha hả, cậu rất hào hứng khi nói về vấn đề này. _ “Ông Trịnh có ý tốt tặng quà thì chúng tôi cũng nên biết điều đến cảm ơn, đúng không Yuy?” – Vick nháy mắt với nó. _ “Đúng. Đằng nào thì đồ của tôi các người cũng lấy rồi, hơn nữa còn giúp tôi vận chuyển, vẫn là nên cảm ơn.” – Yuy nói một cách bỡn cợt. Lần này tinh thần của ba người bên Trịnh Gia hoàn toàn hoang mang. Tuy họ tính toán rất kĩ nhưng vô tình lại hại chính mình. Phàm Liên cảm thấy tức giận trước thái độ của nhóm Yuy nên nhỏ liền đứng dậy quát tháo: _ “Mấy người nhanh biến ra khỏi đây.” – Phàm Liên chỉ tay ra cổng. Không thèm nhìn theo tay của Phàm Liên. Cả nhóm Yuy nhất nhất cười đểu ( Cứ đà này là học hư theo Yuy và Vick rồi ). Vừa dứt lời, người của Trần Gia và Lý Gia đã lần lượt tiến vào bao vây lấy biệt thự của Trịnh Gia. Cốt lõi ở đây không phải đánh nhau mà là chứng tỏ cho Trịnh Gia thấy được sự mạnh mẽ của Hắc Bang bọn nó. Ba cha con nhà đó nhìn về phía những vệ sĩ đi vào, sắc mặt xấu đi, có phần tức giận trong đó. Bởi vì Trịnh Hồng Minh thừa biết, tại Las Vegas này, hoàn toàn thuộc quyền của Hắc Bang, một phần của Trương Gia, Bạch Bang khó lòng mà đối phó nổi ở đây. Hơn nữa, Trịnh Gia vẫn chưa thuyết phục được Trương Gia. Tình thế ngày hôm này càng khiến lão già đó thêm sốt sắng, muốn thu phục Trương Gia ngay tức khắc, có như vậy mới khống chế được Hắc Bang phần nào. Yuy nhướn mắt tỏ vẻ thách thức, ngay lập tức, vệ sĩ của UA và Trần Gia đã răm rắp chuẩn bị tư thế. _ “Phàm Liên, mau đưa ba về phòng đi.” – Ryan ra lệnh. Anh vừa dứt lời, tất cả người của Yuy đồng loạt chỉa súng về phía lão Trịnh. Điều này chứng tỏ Yuy không có ý kiêng nể người lớn tuổi. Nói cho cùng, trong thế giới của Yuy, không có định nghĩa của tuổi tác, kẻ nào mạnh kẻ đó sống. Ryan trừng mắt, hai tay nắm chặt đấm lên thành ghế. Anh dường như tức đến nỗi không biết đau là gì. Mọi người cứ thử tưởng tượng, cái ghế gỗ thủ công ấy kêu răng rắc đi, có phải Ryan quả là mạnh lắm không? _ “Nếu em còn manh động, anh sẽ không để yên đâu.” – Ryan đe dọa. Yuy nhoẻn miệng cười. Tận sâu trong lòng nó thật sự không biết phải nói làm sao cho con người trước mặt mình tự nhận ra vị trí và tư cách của mình đây nữa. Cuối cùng nó đành phải khẳng định một điều, điều mà trước giờ Yuy chẳng bao giờ muốn nghĩ tới. _ “Anh đã từng để yên cho tôi sao?” – Mắt trái của Yuy nhếch lên, miệng vẫn nhoẻn cười. Ryan tím mặt. Anh đã vô tình quên đi chuyện mình đã làm sao? Anh đã quên đi rằng Yuy đã trả món nợ cứu mạng cho mình và nói từ nay về sau nó sẽ không nương tay sao? Ryan cười một cách buồn bã, anh đột nhiên không dám trả lời câu nói của nó. Thấy thuận lợi nên Yuy tiếp lời: _ “Chúng tôi chỉ yêu cầu các người ngồi yên tại chỗ và dẹp ngay cái điệu bộ khinh thường người khác đi. Tất cả người của Hắc Bang có mặt tại đây đều là những Leader của Hắc Bang, Bạch Bang các người hống hách đến nỗi để một kẻ chẳng ra gì ngồi tiếp chuyện với chúng tôi sao?” – Ánh mắt nó lộ rõ sự xem thường. _ “Chị…” – Phàm Liên đứng vụt dậy, nhỏ đã rất tức giận. Lão Trịnh ngăn con gái mình lại và làm bộ mặt thanh thản hết sức có thể. Tay lão liên tục dí điếu thuốc đã tàn của mình gạt tàn. Đó hẳn là bằng chứng tố cáo lão? Đâu có ai bình thường lại dí đi dí lại điếu thuốc đã tàn đúng không? Yuy cũng chỉ vô tình nhìn thấy thôi, nó khẽ cười ẩn ý, đủ để làm lão Trịnh run người. Con người Trịnh Hồng Minh trước giờ trời đất đều không sợ, nay lại phải sợ đứa con gái mình ruồng bỏ. Đó chính là quả báo. Lão bỗng nãy sinh ra một ý nghĩ rất hoang đường: tại sao không lôi kéo Yuy về phía mình? Rồi tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn biệt thự xa hoa. Trịnh Phàm Liên là người nhấc máy nhưng sau đó liền truyền cho Ryan. Dường như nội dung câu chuyện đó rất thú vị, nhìn sắc mặt của Ryan xấu đi hẳn. Ryan chỉ ậm ừ cho qua vì anh biết chuyện này bản thân không thể giải quyết được. Sau khi tắt máy, anh khẽ nói vào tai ba mình điều gì đó. Có điều nhóm Yuy chẳng ai tò mò xem anh nói gì, đơn giản là họ biết trước nội dung rồi. Không cần đợi Trịnh Hồng Minh lên tiếng. Nhìn sắc mặt căm phẫn của lão khiến Yuy phấn khích vô cùng. Nó lập tức đưa ra một lời đề nghị: _ “Nếu các người làm theo lời chúng tôi nói, thì chuyện ngày hôm nay sẽ không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của các người với khách hàng lần này đâu.” – Yuy lại cười. _ “Cút! Chẳng ai làm theo lời chị nói đâu.” – Phàm Liên nói nặng nề, trong giọng nhỏ ẩn chứa sự uất ức dữ dội mà không thể bộc lộ hết. Ryan mau chóng ngăn cơn phẫn nộ của em gái lại, vì rất nghe lời anh trai cho nên nhỏ ngoan ngoãn bình tĩnh ngồi xuống. Chứ nếu không, theo như thường lệ thì vô số món đồ đặt xung quanh nhỏ đều sẽ trở về nguyên trạng của phân tử mất thôi ( ý nói vỡ ra thành từng mảnh ). Yuy lại chẳng bận tâm đến cô em gái bé nhỏ đó. Nó chỉ muốn biết phản ứng của lão già kia ra sao thôi. Căn bản, Ryan và Phàm Liên không hề có tầm ảnh hưởng to lớn gì với Yuy cả. Vì sao ư? Vì bạn bè của Yuy rất giỏi, hai kẻ này có chống đối thì cũng bị xử nhanh gọn mà không gặp trở ngại to lớn nào. Trịnh Hồng Minh có vẻ như đang tính toán điều gì đó. Từ nãy tới giờ lão hoàn toàn im lặng. Mọi người nãy giờ nhường Yuy nói, bây giờ đến lượt Kevin và Night. Hai người ra hiệu gì đó cho vệ sĩ, sau đó có tới 5 tên bị trói đang đi vào phòng khách. Trịnh Gia bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, phủ nhận hoàn toàn việc làm của mình. Ryan nói rằng 5 tên này không phải người của Trịnh Gia. Dĩ nhiên chẳng ai tin rồi. _ “Vậy ư?” – Kevin nhếch môi Ngay lúc đó, Night rút điện thoại ra và mở một cái video có hình ảnh rất rõ. Người trong đó chính là Ryan với 5 tên bị trói kia. Đây là bằng chứng cho thấy mối quan hệ của Trịnh Gia và mấy người này. Còn vì sao mà Ryan có được á? Dĩ nhiên là phải có người giúp rồi. Ryan tuyệt nhiên không lo lắng, thậm chí còn đắc ý vô cùng. Bởi Ryan cho rằng đoạn video đó chẳng nói lên được điều gì cả. Dĩ nhiên là vậy rồi, chỉ là một cái video thì làm nên sự nghiệp gì? Thế là nhóm Yuy đồng loạt cười khẩy. Bọn chúng còn chưa biết một bí mật đáng sợ. Nếu bí mật này lộ ra, toàn bộ Trịnh Gia sẽ bị xóa sổ không dấu tích. _ “Tôi cá là các người rất vui mừng. Đúng không?” – Yuy bá đạo hỏi. _ “Em không nên hỏi thế, dĩ nhiên là họ vui rồi. Nhưng chúng ta còn chưa đưa ra vũ khí cuối cùng mà.” – Vick còn bá đạo hơn. _ “Em nghĩ chỉ đến đây thôi, việc gì phải show ra cho chúng nó biết. Mình cứ giấu đi, sau này còn cần đến.” – Jack nói một cách đê tiện. Cơ mà đê tiện cũng phải lẽ thôi. Câu nói của Jack khiến Yuy suy nghĩ lại. Nó thấy cũng đúng. Ai biết được Trịnh Gia sẽ làm trò gì sau lưng nó? Tuy nhiên, câu nói của Jack làm lão Trịnh thực sự nổi đóa. Lão không ngờ mình lại bị bọn trẻ con miệng còn hôi sữa này đe dọa. Bao nhiêu năm lừng lẫy trong giới chưa ai dám động vào lão thế mà nay lại có những kẻ “ếch ngồi đáy giếng” giương giương tự đắc, cho rằng ta đây là hay lắm. Lão tức đến muốn cầm súng nả vào đầu từng đứa cho chúng biết mặt. Thế nhưng lão chẳng đủ sức làm chuyện này đâu. Chân thì yếu, sức khỏe xuống dốc, họa chăng chỉ có Ryan đủ sức mà bắn tụi nó. Còn nữa, Hắc Bang có yếu kém gì cho cam? Cả nhóm Yuy ai nấy đều thành thạo súng và kiếm, một mình Ryan không đấu lại đâu. Lại nói thêm, Yuy không phải “ếch ngồi đáy giếng” mà là đối với Trịnh Hồng Minh thì phải “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Trước giờ chưa ai là đối thủ của lão, thì bây giờ đã có tụi nó. Nếu như xét từng tổ chức thì e rằng có khá nhiều tổ chức muốn loại bỏ Trịnh Gia đấy. Chỉ là họ không dám mạo hiểm mà thôi. Trịnh Hồng Minh lại chính là kiêu ngạo đến tự hại chết mình. _ “Mày lợi hại đến thế sao? Dù sao cũng chỉ là đứa con hoang của lão Lý, cớ gì mà tao phải làm theo lời mày nói?” – Kèm theo là nụ cười hủy diệt. Hai từ “con hoang” khiến Yuy tê cứng. Dù đã bị ông ta nói như vậy vài lần, song Yuy vẫn không thể nào chấp nhận được. Nó không đáp trả. Không khí bỗng dưng trở nên khó chịu khôn xiết. Lòng người quặn đau, cổ họng khô khốc muốn nổ tung. Nỗi hận bao ngày chất chứa, sự sỉ nhục không thương tiếc đã khiến con người trở nên mất hết lí trí. Lòng từ bi cuối cùng của một người đã cạn kiệt. Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn...Khóc ư? Không đâu, không chỉ khóc mới là biểu hiện của sự đau đớn mà nụ cười mới chính là vũ khí khiến cho người khác cảm nhận được nỗi đau của ta chôn kín, đồng thời khiến người khác phải đau đớn chung hay đại loại là run sợ trước nỗi đau của ta. Yuy đã cười. Nụ cười này lạ lẫm vô cùng. Ai ai cũng chăm chú nhìn nét mặt của nó để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Người lo lắng cho nó lại trở nên vui mừng, còn người muốn hạ thấp nó lại bị run rẩy tay chân. Mặc cho chuyện có như thế nào, Yuy có nổi điển giết tất cả, hay thậm chí bỏ ngoài tai thì Vick cũng sẽ ở bên cạnh Yuy. Anh nắm chặt tay nó, ánh mắt đau đớn không kém gì nó. Anh có thể trải nghiệm những nổi đau của nó một cách rõ ràng, như chính mình bị đau vậy. Kevin chứng kiến Vick cùng chia sẻ với Yuy mà trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn muốn mình là người ngồi cạnh nó và cùng nó vượt qua mọi thứ. Có vẻ như điều đó quá xa vời. Yuy không nhận ra Vick vừa nắm tay mình, nó chỉ cảm nhận được hơi ấm nào đó vừa giúp mình tự tin hơn: _ “Xin nhắc lại, tôi, là Lý Ngọc Thiên Duyên, con gái của Cố Leader của UA, là chủ nhân của UA. Tôi có cha, có quyền lực của tổ chức mạnh nhất Hắc Bang, có những người bạn vào sinh ra tử. Cũng hợp lí khi ông không làm theo lời tôi. Bởi kẻ sĩ diện và độc ác như ông sao lại có thể khuất phục trước đứa con mà mình suốt ngày muốn giết chết!” – Yuy nói một cách chắc chắn, nó nói trôi chảy, làm cho sự đắc ý của kẻ thù bị lung lay. Thật không ngờ con nhóc hiền lành của 6 năm về trước lại thay đổi đến chóng mặt như vậy. Dù biết rõ con người bị dồn vào đường cùng sẽ quay lại cắn ta nhưng lão Trịnh không kịp chấp nhận sự thật này. Hai anh em Ryan thấy choáng váng với những lời nói của Yuy. Cả hai còn tưởng nó hoàn toàn bị câu nói của ba mình làm cho suy sụp, nào ngờ lại phản pháo lạnh lùng thế này. Ryan thầm mỉm cười trong lòng, anh chưa từng ngừng kì vọng vào Yuy. Mặc dù hoàn cảnh này buộc Ryan phải làm những chuyện mình không mong muốn nhưng trong lòng anh vẫn mong một ngày nào đó có cơ hội được một lần bảo vệ Yuy, bảo vệ một cách công khai. Còn Phàm Liên, nhỏ ghét cay ghét đắng Yuy, người chiếm mất tình cảm của anh trai và làm mẹ mình ngày đêm khóc lóc. Tuy còn nhỏ tuổi và thông minh hơn người nhưng có những chuyện nhỏ vẫn không tài nào hiểu được. Nhóm bạn của Yuy rất vui sướng, Yuy toát ra quyền lực chưa từng có, một sức mạnh đáng gờm. Mọi người rất tự hào về nó. Dây dưa cũng khá lâu rồi. Yuy thấy nên chấm dứt mọi chuyện tại đây và không cần thiết lôi ra vũ khí cuối cùng. Nó thấy chuyện lần này đều nằm trong tầm tay, sớm hay muộn Trịnh Gia cũng phải cầu cứu mình. Không biết Yuy có năng lực truyền đạt ý nghĩ hay không ( đùa tí thôi, hắc hắc ) mà ngay lập tức di động của nó đột ngột vang lên, Yuy bắt máy và bật loa ngoài. _ “Chào tiểu thư Jasline Yuy. Tôi là người đại diện bên Malay đã đặt hàng của UA vào tuần trước.” – người bên kia nói. _ “Mời anh nói.” – Ánh mắt nó như cười đểu. _ “Lô hàng của tiểu thư đúng là đã gặp chút trục trặc, nhưng chúng tôi đã quá vội vàng khi khiển trách UA, làm cho đôi bên có chút hiểu lầm. Tiểu thư có thể bỏ qua lần này và chúng ta tiếp tục hợp tác?” – Giọng nói nhỏ nhẹ. _ “Các người không phải là đã hợp tác với Trịnh Gia?” – Yuy hỏi lại. _ “Trịnh Gia không hề có kinh nghiệm. Kinh khủng hơn, lô hàng này không phải họ sản xuất. Mà là của UA.” – Bên kia vẫn đều đều. Lời khẳng định của đại diện bên Malay khiến cho cha con Trịnh Hồng Minh phải nhíu may, sự lo lắng không che giấu nỗi nữa rồi. Dường như mọi uy tín của Trịnh Gia đã mất đi, thêm vào đó là sự uy tín của UA ngày càng tăng lên. Yuy không nói gì thêm về vấn đề đó để cho đầu dây bên kia hỏi: _ “Chuyện lần này chúng tôi có thể giúp tiểu thư Yuy đòi lại công bằng cho UA. Tiểu thư nói xem nên xử lí thế nào? Có nên công bố?” – Cái âm điệu đều đều đến đáng sợ. Yuy nhìn ông Trịnh, vẻ như muốn hỏi xem ông ta quyết định ra sao. Yuy vẫn chưa trả lời câu hỏi của người kia vì nó muốn xem ông ta quyết định vận mệnh của Trịnh Gia ra sao. Nếu bây giờ thỏa hiệp thì nó sẽ để Trịnh Gia tồn tại thêm ít lâu nữa, nếu không, chỉ trong vòng 1 ngày, toàn bộ những thứ ông ta mất cả đời gây dựng sẽ sụp đổ thật đáng thương. Nó vẫn đang chờ đợi một câu trả lời. Jack ở bên cứ liên tục hối thúc nó quyết định cho mau. Thực ra, mục đích của Jack không phải hối Yuy, mà là gián tiếp hối Trịnh Gia. Sự gấp gáp của cậu nhóc sẽ khiến cho bọn họ phải nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn. Mỗi người trong nhóm Yuy đều rất vui mừng còn cha con họ thì chần chừ...Bản thân những kẻ đó chính là đang suy tính thiệt hơn khi làm theo lời của Yuy. Căn bản là họ cũng phần nào hiểu được tình hình nên chẳng mấy gay gắt nữa. Nhất là thái độ của Trịnh Phàm Liên trở nên khép nép, e dè hơn. Vì nhỏ rất thông minh, ít nhất cũng hiểu được bất lợi trước mắt. Yuy biết được điều này nên nó không thèm chấp gì nhỏ. Vick bắt đầu cho thấy mình sắp đến giới hạn của sự chờ đợi nên anh đã đếm ngược từ 10. Càng làm vậy kẻ thù càng rối rắm, và sẽ đưa ra quyết định trái với mong muốn. _ “...5...4...3...” _ “Tiểu thư, cô muốn xử lí ra sao?” – Đầu dây bên kia lại hỏi. _ “Tôi muốn...” Yuy còn chưa nói hết câu thì nó nhận được một cái gật đầu của lão Trịnh. Ryan và Phàm Liên đưa mắt nhìn nhóm Yuy...Cả ba người đó rơi vào thế bị động. Yuy thỏa mãn cười một cái thật đểu. Trong lòng nó còn đang thầm nhủ mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, bao nhiêu đây thì có thấm tháp gì chứ? Là tôi sẽ chủ động, không phải các người nữa đâu. _ “Lần sau chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác. Chuyện lần này hãy coi như chưa xảy ra. Anh hãy yêu cầu Trịnh Gia bồi thường thiệt hại cho UA chúng tôi. Vậy là xong. Mong rằng chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác. Chào anh.” _ “Cảm ơn cô, Jasline Yuy.” Đây quả là kết quả mãn nhãn mà nó mong muốn. Nhưng nó còn muốn nhiều hơn nữa cơ. Trịnh Gia đang rất hoang mang, họ chắc chắn bồi thường không vẫn chưa đủ. Đúng là như vậy mà. _ “Có 3 điều mà các người phải làm theo lời chúng tôi.” – Yuy nhoài người về phía trước, cố tình để cho những kẻ đó nghe thật rõ lời nó nói. Và lời nói của Yuy, khiến cho người ta phải suy nghĩ, tưởng tượng không ngừng về ba điều mà nó sắp sửa nói ra.