Bán cho tôi một trái tim bằng nước
Chương 22 : Bất ngờ
Một chiếc BMW tiến vào cổng trường,trước sự chào đón của hàng ngàn học sinh và những tiếng bàn tán về người này…
Chủ nhân của chiếc xe bước xuống,hàng ngàn người hét lên…Đó là cô gái vô cùng xinh đẹp,song,khuôn mặt đang cố tỏ ra trong sáng thánh thiện…
Yuy đang mải mê loay hoay chỉnh lại ánh sáng và âm thanh micro nên không mấy để ý.Ngay từ đầu nó đã biết đó chính là một hotgirl,một cô gái giàu có quyền thế nên cũng không có gì lạ. Tiếng hò hét chỉ lặng đi khi cô gái đó đi về phía hội trường và chuẩn bị lên sân khấu để nó giới thiệu….Trong lòng cô ta đã và đang vô cùng đắc chí….
Sau khi chỉnh đốn mọi thứ đâu đó xong xuôi,mọi thứ bắt đầu…
_Lí do hôm nay các bạn có mặt ở đây chắc ai cũng biết…Vậy tôi không nhắc lại nữa,chúng ta đi vào vấn đề chính…Xin mời…- nó chưa kịp nói hết câu thì…
_Khỏi!
Mọi người lại lần nữa được dịp bàn tán…Cô học sinh mới bước lên bục sân khấu rất tự nhiên,ai ai cũng có cơ hội để ngắm cô ta gần hơn…
Yuy có lẽ đã đánh rơi mất micro nếu nó cầm trên tay,cũng may,micro được gắn cố định rồi…Khuôn mặt nó tỏ ra vô cùng ngạc nhiên,không chỉ nó,Anna,Key,Minh Quân,Ryan và cả Trần Nhật Thiên cũng ngạc nhiên…
_Tớ tên là Hoàng Nhật Dạ.Chị gái song sinh của Hoàng Nhật Hạ.Nghe nói em ấy là hội trưởng đúng không?Mong mọi người giúp đỡ tớ nhé.Xin lỗi vì tớ đã làm phiền… - Nhật Dạ nói nhỏ nhẹ rồi quay sang Yuy_Cảm ơn hội trưởng đã đích thân chuẩn bị buổi chào đón long trọng như thế này.Thật không còn gì bằng…
Cô ta cười đểu Yuy.Có lẽ do ánh sáng không ổn định trên sân khấu nên không ai thấy cô ta cười đều.Còn bản thân Yuy đang cảm thấy mình ngu ngốc,từ chiều giờ lao công khổ lực là để chào đón kẻ thù,kẻ chuẩn bị tranh chức hội trưởng,kẻ đã tuyên chiến với nó…Và nó biết rằng từ hôm nay,cuộc sống của nó bị đảo lộn hoàn toàn….
_Quá khen.Không cần phải khách sao như thế - nó cười đáp trả…
_Dù sao cũng phải cảm ơn cậu mà Yuy.Muốn hay không thì cũng phải đặt lịch sự lên hàng đầu chứ! – cô ta nhấn mạnh từng chữ
Nó giật mình khi nghe nhắc đến hai chữ Yuy…Nếu như có người để ý đến thì nó tiêu rồi….Mà cái người nguy hiểm nhất chính là anh em nhà họ Thiên…
Thế rồi nó nhìn thấy hai anh em họ đang đứng chung với nhau bên dưới….Ai cũng nhìn nó chằm chằm và ai cũng nhếch miệng cười…
Ôi chúa ôi…họ đã biết nó là Yuy…Sự xuất hiện của Hoàng Nhật Dạ đánh dấu sự chết chóc dành cho nó…Lúc này,có đánh chết nó cũng không để yên cho kẻ đã hại nó.Và thế là Yuy quay sang đá đểu Nhật Dạ…
_Bạn học cách lịch sự ở đâu mà nhanh vậy Colddream?Tôi nhớ cách đây vài ngày bạn còn đuổi cả em gái song sinh ra đường cơ mà?Không lẽ biết lịch sự mà lại làm vậy? – vừa nói Yuy vừa cười khinh khỉnh,như thể không xem cô ta ra gì
_Ôi thế mà tớ cứ nghĩ Yuy dụ dỗ em gái tớ sang bên đấy chứ?Tớ gọi mãi mà em ấy có chịu về đâu? – Nhật Hạ trơ mặt ra
_Vậy ư?Theo tôi thấy thì chỉ Anna là gọi về, nếu bạn có gọi chắc cũng chỉ lấy lệ thôi nhỉ?Nếu thật lòng có lẽ bạn đã sang nhà tôi để đón em gái rồi – Yuy bốp lại
_Khổ nỗi căn biệt thự của cậu có chó dữ…Tớ không dám vào đâu – lần này đến lượt Nhật Dạ cười đểu
_Chó nó biết phân biệt,người nào ác độc đểu cán mưu mô xảo quyệt thì nó sẽ cắn,không dám vào là phải rồi – từng lời lẽ của Yuy làm cho Nhật Dạ bắt đầu tức tối và để bụng…
Toàn thể học sinh và giáo viên chăm chú theo dõi cuộc đôi co giữa hai học sinh mới và cũ.Nhưng không ai dám chen ngang.Dường như ai cũng biết là họ quen nhau rồi…Đặc biệt,Nhật Thiên và Nhất Minh đã tìm được thứ mà mình mong muốn….
_Để xem em thắng hay là anh thắng! – Nhật Thiên nói một cách lạnh lùng
_Tốt thôi – nói xong Nhất Minh quay người bỏ đi
Quay trở lại với Yuy và Nhật Dạ...2 cô nàng đang cãi nhau kịch liệt trên bục sân khấu....
_Thật không ngờ rằng cô nàng Yuy lại theo đuổi hình tượng mọt sách thế này...Bình thường tôi thấy bạn hổ báo lắm mà.Thay đổi tính nết hả? – Nhật Dạ trêu ngươi
_Còn tôi thấy bạn chẳng thay đổi tí nào cả...vẫn đen thui từ trên xuống dưới...và vẫn kiêu ngạo như ngày nào... – Yuy mỉm cười ẩn ý
Hai người nhìn nhau cười và không ai chịu nhường ai.Ai cũng cười nửa miệng.Dường như trong cái thế giới đó,không ai là không có cái kiểu cười đó,chỉ khác ở mức độ đểu cán thể hiện thôi……
Sau khi anh trai mình bỏ đi,một mình Nhật Thiên vẫn đứng đó,theo dõi từ đầu chí cuối hai cô gái kia và không bỏ sót một chi tiết nào.Ánh mắt bắt đầu tò mò,trong đầu nảy ra những kế hoạch và ý nghĩ rất hoàn hảo mà chỉ có những đầu óc nhanh nhạy thông minh mới có thể làm được điều đó…
Đứng khoanh tay một góc và chọn nơi không có ánh sáng để người ta không nhìn thấy mình…Nhật Thiên có đủ khả năng để biểu hiện cảm xúc mà không sợ ai nhìn thấy.
Nhưng có lẽ suy nghĩ đó đã bị đánh bại…Hắn chợt thấy lạnh xương sống,và nhận ra ánh mắt mà Nhật Dạ giành cho mình,thì ra cô ta đã phát hiện ra Nhật Thiên…
Trong suy nghĩ của hắn lúc này chỉ hiện diện mỗi Yuy.Người con gái chỉ mới gặp mấy ngày nhưng đã khiến hắn cười một mình rất nhiều.Thậm chí còn nhìn thấy trong những giấc mơ,sau khi thức dậy thì nghĩ đến rất nhiều…Từ trước đến nay,Yuy chính là người thứ hai khiến hắn trở nên như vậy,cho dù có muốn chối bỏ cách nào cũng không xong…
Một cảm giác khó chịu xuất hiện.Nhật Thiên không muốn đối diện với cái nhìn của Nhật Hạ,quen biết cô ta bao lâu nay cũng khiến Thiên hiểu nhiều điều về con người đó.
Có lẽ Nhật Hạ cũng nhận ra sự khác lạ trong ánh nhìn của Nhật Thiên.Đúng là Colddream có khác,có đôi mắt rất tinh tường…Có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách cơ đấy…
Không khí của buổi tối trở nên nặng nề hơn…Yuy vẫn đang đứng im như trời trồng.Nó không biết mình nên làm gì tiếp theo nữa,mọi thứ quá bất ngờ và giờ thân phận của nó không còn bí mật nữa…Đó chính là điều khiến nó lo lắng.
Đột nhiên Nhật Dạ và Nhật Hạ đồng thanh hét lên khiến tất cả mọi người đều chú ý…Và rồi tất cả nhận ra một chậu hoa từ trên cao sắp rơi xuống chỗ Yuy…
Một nụ cười nửa miệng có lẽ là tươi nhất từ trước đến giờ của Yuy xuất hiện,vừa khinh bỉ vừa ghê tởm vừa đáng sợ…Nó nhận thức được mình đang gặp nguy hiểm chết người nhưng sự việc xảy ra khiến nó không thể trở tay…Quá sơ xuất…
RẦM…
Toàn thể học sinh đổ dồn về phía Yuy và Nhật Hạ…Nhưng cái họ thấy không phải là hội trưởng bị thương mà là Nhật Dạ-ứng cử viên hội trưởng.
Tất cả đều rất ngạc nhiên,chỉ riêng 6 người là hiểu bên trong như thế nào…
Thầy cô bên trong trường đổ lên trên xem tình hình,dĩ nhiên họ lôi nó ra để khiển trách…Khuôn mặt nó bây giờ rất rất rất là cảm xúc,muốn nói mà không thể nói được.
Ánh mắt lúc này là ánh mắt cầu cứu…Người duy nhất có tiếng nói trong trường này chính là tên khốn Trần Nhật Thiên.Tuy nhiên nó chỉ cầu cứu những người bạn của nó chứ tuyệt đối không thèm nhờ hắn ta.
Anna,Key,Ryan và Minh Quân tìm cách thoát khỏi đám đông bằng mọi cách nhưng không tài nào tìm được chỗ nào có thể lên phía Yuy được.
Trong lúc nó phải nghe những lời khiển trách của mấy thầy cô thì một giọng nói ấm áp nhưng đầy uy lực vang lên:
_Em ấy làm gì sao đâu mà các thầy các cô lại mắng em ấy?Lỗi ở đây là do những người vô ý vô tứ,làm rớt chậu hoa chứ sao lại do Thiên Duyên?Nãy giờ tôi thấy em ấy chỉ đứng đây hứng chịu thầy cô khiển trách.Sao thầy cô không nghĩ đến công em ấy sáng giờ lo lắng dàn xếp cho tối nay???
Đó là giọng của thầy giáo dạy môn Toán – Trần Nhất Minh.Rõ ràng là lời nói của thầy Minh rất có tác dụng,không ai dám mở miệng ra nói lại.Nó mới chợt nhớ ra,tên này là anh của tên khốn Nhật Thiên,suy ra hắn ta cũng quyền lực không kém….
Nó vừa biết ơn vừa nguyền rủa.Nhưng mà dù sao thì nhờ hắn mà nó mới thoát nạn…
Nãy giờ đau khổ cùng màng nhĩ nên nó không để ý mấy đến Nhật Dạ,cô ta đã được đưa đi bệnh viện.Nó thừa hiểu chuyện lúc nãy do ai làm và mục đích cô ta làm vậy là gì.Thế nhưng nó chẳng có chứng cứ gì để nói ra…Đang định quay người đi thì nó nghe có người nói rằng:
_Từ nay hãy sử dụng những quyền mà em có đi Trịnh Ngọc Thiên Duyên…….Thầy ủng hộ em…….
– Nhất Minh hét to
Câu nói đó ai cũng nghe thấy,dĩ nhiên cũng chỉ có vài người là hiểu….Yuy đứng yên và nghe thật kĩ câu đó.Trong lòng có gì đó rất khó nói.Nhưng nó biết,hiện tại nó không thể phủ nhận nó là Yuy…
Và bên dưới có 2 người đang rất tức giận….Một trong bóng tối,một trong đám đông….Chỉ vì 2 người đó không nhanh chân bằng Nhất Minh!
Yuy quay lại và nhìn Nhất Minh cười thật tươi hết mức có thể,dù đó chẳng phải là điều nó muốn làm:
_Cảm ơn thầy đã giúp đỡ em ạ!
Nói xong thì nó dùng hết tốc lực để thoát khỏi cái nơi đầy sát thủ này…….(chị cũng sát thủ không kém ai đâu)…..
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
19 chương
102 chương
17 chương
10 chương