Sau concert, Tình ca ở trên mạng bắt đầu nhanh chóng vang dội, vô số bài post hỏi khi nào ra album đầy đủ nhưng Sở Mẫn Kiều vẫn im hơi lặng tiếng không trả lời lại. Kì thật không phải Sở Mẫn Kiều không muốn trả lời mà là do mấy ngày sau đó, cha mẹ của cậu đón máy bay về nước, cậu cùng Lương Cẩm Nguyên ra sân bay đón. Hai người không rõ tại sao lại rất hồi hộp, tuy rằng trước đó đã nói qua điện thoại, hơn nữa cha mẹ cậu cũng tiếp nhận nhưng lúc thật sự gặp mặt thì vẫn là đứng ngồi không yên. Ngay cả Lương Cẩm Nguyên cũng hồi hộp mà bắt đầu hút thuốc, đây là biểu hiện duy nhất khi anh nôn nóng. Trong xe ngập đầy khói thuốc, vì lo lắng cha mẹ của Sở Mẫn Kiều khó chịu mùi thuốc lá trên người anh nên cậu nhanh chóng ngăn anh lại. Lương Cẩm Nguyên thở dài, chuyện này thật không biết phải làm sao. Nhưng anh chưa kịp suy nghĩ được gì thì Sở Mẫn Kiều đã chuẩn bị mở cửa xe: “Bọn họ ra rồi” Sở Mẫn Kiều lớn lên rất giống mẹ.Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của anh khi thấy cha mẹ cậu bước đến.Cha mẹ của Sở Mẫn Kiều thoạt nhìn còn rất trẻ, cũng không quá khó khăn nghiêm túc.Sở Mẫn Kiều bước nhanh đến đón hai người, trên mặt đầy vẻ vui sướng. Lương Cẩm Nguyên cũng vội xuống xe bước đến, anh nhanh tay cầm giúp hành lí cho cha mẹ cậu. Cha mẹ Sở Mẫn Kiều cũng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười tặng anh một cái. Nụ cười này khiến cho Sở Mẫn Kiều cùng Lương Cẩm Nguyên càng thêm an tâm, tâm tình nôn nóng hồi hộp ban sáng cũng đã an ổn trở lại. Lương Cẩm Nguyên lái xe dẫn cả nhà đi ăn cơm. Cha mẹ Sở Mẫn Kiều về nước cũng vừa mới nói cho hai người họ hôm qua, nên cũng không trách hai người lo lắng hỗn loạn được, giờ xem vậy cũng đã an tâm. Sở Mẫn Kiều bởi thế nên cười càng sâu hơn. Chỗ ăn cơm lần này chính là khách sạn lần trước đã cùng Liêu Chính Dũng và Kỷ Cảnh Hàm đến ăn. Điều này làm Sở Mẫn Kiều nhớ đến thời gian thoải mái ấy, là đoạn thời gian bọn họ vẫn còn thăm dò đối phương mà lo sợ bất an. Vậy mà hiện tại, hai người lại ngồi trước mặt cha mẹ của cậu, thật giống như rước con dâu vào cửa. Cậu bật cười ra tiếng, khẽ liếc Lương Cẩm Nguyên một cái. Ban đầu, Lương Cẩm Nguyên cũng có chút khó hiểu, nhưng chỉ lát sau anh đã hiểu được, trong ánh mắt mang đậm ý cười. Cha mẹ cậu chỉ hỏi một ít về tình hình cuộc sống gần đây, như có chăm sóc tốt bản thân hay không, công việc có mệt mỏi quá không, hay làm việc và nghỉ ngơi có sắp xếp ổn thỏa không… Sở Mẫn Kiều chầm chậm trả lời từng câu một, thái độ ngoan ngoãn, thật sự là không muốn làm cha mẹ lo lắng. Trong lòng cậu vẫn có chút áy náy, cảm thấy có lỗi với cha mẹ nhưng dù thế nào cậu cũng sẽ không buông tay Lương Cẩm Nguyên ra, nên chỉ có thể đối xử tốt hơn với cha mẹ. Đây đã vốn là chuyện không thể vẹn toàn cho đôi bên. Nhưng nếu cậu đã lựa chọn ở bên cạnh anh, thì dù thế nào cậu cũng không hối hận. Không khí trên bàn cơm không sôi nổi nhưng cũng không quá nặng nề.Cha mẹ cậu cũng hỏi một vài vấn đề về công việc lẫn cuộc sống của anh, thái độ rất quan tâm khiến cho cả hai người đều vui vẻ. Sau khi ăn xong, Lương Cẩm Nguyên lái xe đưa cha mẹ Sở Mẫn Kiều về chung cư nhà cậu. Sở Mẫn Kiều vốn đã dọn đến sống chung với Lương Cẩm Nguyên, nên nhà cậu để cho cha mẹ ở, cũng đỡ phải phiền toái thuê mượn khách sạn. Sau khi xuống xe, Sở Mẫn Kiều dẫn mẹ cậu đi vào phòng, cha cậu còn đứng ngoài cửa. Sở Mẫn Kiều biết cha mình muốn nói chuyện riêng với anh nên không nấn ná lâu dài, chỉ một mình lên xe trước. “Con tôi… thằng bé có nhiều ưu điểm, nhưng khuyết điểm cũng không thiếu” Cha cậu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu trong xe, lời nói có chút cô đơn. Giống như đã nhận ra con của mình đã trưởng thành, không còn là đứa nhỏ được mình ôm ấp trong lòng.Nó đã học được trách nhiệm, cánh chim đã đầy đặn, không còn cần cha mẹ vì mình mà che mưa chắn gió.Nó đã tìm được người sẽ làm bạn với mình cả cuộc đời, đã trưởng thành, đã muốn rời khỏi tổ ấm. “Cậu phải chăm sóc nó thật tốt” Ngữ khí trịnh trọng, âm thanh trầm thấp, vang vọng vào tậm sâu trái tim của Lương Cẩm Nguyên. “Con hứa” Sức nặng này cùng khiến cho Lương Cẩm Nguyên nghiêm túc trả lời. Cha của Sở Mẫn Kiều gật đầu, xoay người vào trong. Trên đường trở về, Sở Mẫn Kiều không hỏi Lương Cẩm Nguyên anh và cha cậu đã nói gì với nhau. Nhưng anh dừng xe lại, nhìn xoáy thật sâu vào mắt cậu, nhìn đến nỗi lông gà lông vịt của Sở Mẫn Kiều dựng đứng hết cả lên, cậu bèn lấy tay đẩy đẩy mặt anh ra xa. “Anh nhìn cái gì chứ…” “Anh đang nghĩ, mình cướp đi mất đứa con độc nhất mà cha mẹ em đã khổ cực nuôi lớn, dù thế nào cũng thấy mình thật quá tàn nhẫn” “Vậy anh muốn trả lại sao?” Sở Mẫn Kiều nhịn cười, cậu nhíu mày xoay người mở cửa xe. Nhưng tay chưa kịp chạm vào cửa đã bị một vòng tay rắn chắc ôm lấy. Lương Cẩm Nguyên kéo cậu vào ngực mình, cúi đầu hôn lên trán cậu: “Sao có thể chứ?Anh giấu đi còn không kịp, trả là trả thế nào?” Thanh âm của anh vấn vít trên tóc cậu, hơi thở ấm áp phả ra. Cậu nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười thật tươi, tay cậu nắm chặt lấy tay anh, buộc chặt hai người lại thành đôi. Editor: Vậy nà thằng nhớn đã gia mắt cha mẹ của thằng bé, hí hí hí:”>>>> Còn 1 chương nữa thôi là end nha *tung bông tung hoa tung kim tuyến* ♥♥♥