Bại hoại
Chương 96
Tạ Văn Đông đau đến cắn răng, nhưng vẫn phải tiếp tục đóng phim! Dụi mắt ngồi dậy, cố tình làm ra vẻ “ngây thơ vô số tội” nhìn Bành Linh, nhỏ giọng nói: “Tiểu Linh, em làm gì vậy? Nằm xuống đí, trời lạnh lắm!”
Em còn nằm xuống được hay sao!!! Bành Linh hít một hơi thật sâu, làm cho tâm tình bình tĩnh lại, nói: “Anh nói cho rõ ràng đi. Tại sao em ở đây? Tại sao lại… lại ngủ chung giường với anh”
Không đợi Bành Linh nói xong, Tạ Văn Đông trong lòng cũng đang kêu: Chết mẹ. Mình còn chưa nghĩ ra cách trả lời nào cho tốt nữa là. Mở to mắt ra, nói: “Anh còn chưa tỉnh ngủ nữa. Anh bị tụt huyết áp, anh phải ngủ!” Nói xong, Tạ Văn Đông lại nằm xuống giường, đưa lưng về phía Bành Linh.
“Không cho anh ngủ tiếp!” Bành Linh kéo Tạ Văn Đông lại, tức giận nói: “Anh giải thích rõ ràng cho em!”
“Có gì mà giải thích rõ ràng!” Hai mắt Tạ Văn Đông đảo liên tục, oán giận nói: “Hôm qua em uống say, anh vốn định đưa em về nhà, nhưng nói cách nào em cũng không chịu, anh không thể làm gì khác hơn là đưa em về nhà anh. Kết quả, sau khi về nhà, vất vả đưa em lên giường, em vừa khóc vừa quậy không cho anh đi, rồi bắt anh phải ngủ chung với em. Anh bó tay, không thể làm được gì hơn, đành đồng ý. Kết quả là, sau khi lên giường, em không chỉ cởi sạch quần áo của mình ra, mà còn cởi luôn đồ của anh. Rồi sau đó… em ôm lấy anh, rồi… Tiểu Linh, em cũng biết mà, anh là đàn ông… cho nên… đã… đã làm cái kia!” Tạ Văn Đông nói dối không chớp mắt, Bành Linh nghe được mặt đổi màu liên tục từ trắng thành hồng rồi ngược lại.
Chờ Tạ Văn Đông nói xong, Bành Linh khẽ cắn môi, chuyện của tối ngày hôm qua nàng căn bản không nhớ gì, nhưng cũng không tin lời của Tạ Văn Đông nói, cười lạnh một tiếng: “Anh cho rằng em sẽ tin lời anh nói sao?”
Trong ánh mắt của Tạ Văn Đông hàm chứa sự ủy khuất vô hạn, đưa tay lên thề: “Có trời đất chứng giám, lời của anh là thật, nếu có nửa câu giả dối thì cho thiên lôi đánh chết anh, bâm anh ra làm vạn mảnh cũng chịu!”
Thấy hắn chân thành như vậy, Bành Linh đã có vài phần tin tưởng, nhưng hồ đồ thất thân thì sao có thể cho qua được. Nghĩ đến điều này, trong lòng Bành Linh khó chịu, ai oán nhìn Tạ Văn Đông, gục đầu xuống, nước mắt chảy ra.
Tạ Văn Đông đưa tay ôm lấy vai Bành Linh, an ủi: “Nếu đã xảy ra cũng đừng khổ sở, anh cũng không muốn như vậy, nhưng tối hôm qua anh cũng uống hơi nhiều, nên mới làm ra chuyện này! Tiểu Linh, em có thích anh không?”
Bành Linh nghẹn ngào lau nước mắt, trong lòng đang tự hỏi mình có thích hắn không? Câu trả lời sẽ phù hợp với cảm giác mình và hắn ở cùng một chổ.
Tạ Văn Đông thấy Bành Linh không nói gì, lại nói tiếp: “Có lẽ trước đây anh không rõ tình cảm của em, nhưng bây giờ anh đã biết rồi. Thấy em rơi lệ anh sẽ thương tâm, thấy em cao hứng anh sẽ vui mừng. Có lẽ, đây là yêu! Anh hy vọng con đường sau này sẽ có em cùng đi!”
Hai mắt Bành Linh mông lung nhìn Tạ Văn Đông, trong mắt đầy nước.
Tạ Văn Đông ôm lấy Bành Linh vào lòng “Sau này anh sẽ chăm sóc cho em! Tin anh, anh sẽ chịu trách nhiệm này!”
Tạ Văn Đông nói, làm cho trong lòng Bành Linh kích động vô cùng, đây không phải là điều trong lòng mình đang muốn sao? Bành Linh tựa đầu vào ngực của Tạ Văn Đông, nhẹ nhàng gật đầu, ngượng ngùng áp chặt gò má vào ngực của hắn.
Trong mắt Tạ Văn Đông hiện ra một tia vui sướng thắng lợi, nhưng trong đó cũng có một sự bi thương ngay cả hắn cũng không biết.
Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt mê người của Bành Linh lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, hai mắt đẫm lệ mông lung vô cùng, Tạ Văn Đông một lần nửa lạc vào trong sự xinh đẹp của nàng, cúi đầu chậm rãi hôn xuống.
Bên ngoài ánh nắng khá là tươi sáng, nhưng trong phòng cảnh đẹp cũng rất là thú vị!
Đến giữa trưa, Tạ Văn Đông và Bành Linh mới ra khỏi phòng, vừa đi xuống cầu thang, trong đại sảnh đã có không dưới mười người, bọn họ đều có hàm ý nhìn hai người, Tạ Văn Đông không biết nên làm thế nào, Bành Linh đỏ mặt núp sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Văn Đông, em muốn về cục, buổi sáng không đi làm không tốt lắm!”
Âm thanh không lớn lắm, nhưng lại bị đôi tai thỏ của Lý Sảng nghe được, vội vàng nói: “Chị Bành gấp cái gì, ba của chị là Tỉnh trưởng mà, người khác còn dám làm gì chị sao?! Chờ ăn cơm rồi hẵng đi!” Lý Sảng nhìn thấy Tạ Văn Đông và Bành Linh có vẻ đặc biệt thân mật, hơn nữa tối qua hai người ngủ chung một phòng, đến thằng ngu cũng biết trong đó xảy ra chuyện gì rồi. Cho nên Lý Sảng trực tiếp đem Bành Linh lên làm chị Bành.
Bành Linh ngẩng đầu lên nhìn, một người cao 1m7, thân hình mập mạp, mặt tươi cười đang nói chuyện, tùy là không đẹp mắt nhưng cũng không đến nổi làm người ta ghét. Người đó thấy thế, hai mắt muốn nổ tung ra.
Tam Nhãn đứng bên cạnh tức giận muốn đạp cho thằng chó này một cái, khuya hôm qua còn chửi rửa người ta đến chết, sáng ra lại giở trò nịnh nọt. Nhìn thấy lửa giận trong mắt Tam Nhã, Lý Sảng cùng hắn có giao tình nhiều năm như vậy, đương nhiên rõ ràng biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, thấp giọng nói: “Tối hôm qua là mày nói Bành Linh đáng ghét, chứ tao chưa từng nói nha!”
“Nếu mày không muốn chết thì nhanh chóng câm cái mồm chó của mày lại!” Tam Nhãn cắn răng nói một câu, làm cho Lý Sảng phía sau toát mồ hôi, tìm cách tránh xa, trong miệng không biết lầm bầm cái gì.
Bành Linh thấy có nhiều người như vậy, nên rất là ngại, Tạ Văn Đông cũng không miễn cưỡng, kêu người lấy xe chở Bành Linh về cục.
Chờ Bành Linh đi rồi, Lý Sảng là người đầu tiên đến bên cạnh Tạ Văn Đông hỏi: “Đông ca, anh làm cách nào đối phó với Bành Linh vậy, theo lý thuyết thì chuyện tối qua như vậy, cho dù nàng không bộc phát cũng rơi lện, sao nhìn mặt lại không có gì hết vậy?”
Tạ Văn Đông không muốn nói, nhưng cũng không nhịn được cười “Bởi vì tao là tên khốn!”
Mọi người nhìn Tạ Văn Đông, thầm nghĩ: Đây là ý gì? Chẳng lẽ con gái đều thích bại hoại??
Giữa trưa, đám người Tạ Văn Đông cùng nhau ngồi dùng cơm, trước khi ăn, Tạ Văn Đông hỏi Khương Sâm: “Lão Sâm, ở tỉnh H dạo này có động tĩnh gì không? Mấy ngày nay bận rộn chuyện công ti quá, không cùng mọi người tâm sự được”
Khương Sâm suy nghĩ một chút, nói: “Tồn Tổ và Mãnh Hổ chưa có động tĩnh gì, nhưng bây giờ đột nhiên lại nổi lên một thế lực mới, một người có ngoại hiệu là “Hạt Khuê” từ ngục mới ra, dường như là thủ hạ nổi danh pháo thủ của Q tứ, được nhiều người ủng hộ, đã có hơn mười bang hội lớn nhỏ đầu nhập vào hắn, với thế lực trong tay, hắn mơ hồ muốn độc chiếm tỉnh H!”
“Hạt Khuê?” Tạ Văn Đông nhắc lại tên này: “Người này trước kia rất nổi danh?”
“Hình như vậy, Q tứ trước kia có tam đại pháo thủ, một người chết, một kẻ chạy trốn, bây giờ chỉ còn lại hắn. Bởi vì Q tứ có ảnh hưởng quá lớn tại tỉnh H, cho nên đại đa số lão đại của các bang hội bây giờ đều là tiểu đệ của Q tứ! Bây giờ Hạt Khuê hô hào, những người bàn tán sa đã tụ tập với nhau, muốn đối phó cũng khó khăn hơn!” Khương Sâm đem tin tình báo nói ra.
Tạ Văn Đông trầm tư một hồi, nói: “Đầu tiên không cần xe vào. Để cho hắn lớn mạnh đi, càng lớn càng tốt! Nếu không được, chúng ta có thể giúp hắn!”
Mọi người kinh ngạc nhìn Tạ Văn Đông, không rõ ý của hắn, cũng kêu lên: “Đông ca, tại sao?”
“Thế lực của hắn càng lớn, chúng ta muốn đối phó càng dễ. Nói về bàn tán sa, chúng ta muốn bắt nó, phải hao tâm tốn sức rất nhiều, nếu như lần này bàn tán sa tụ tập lại với nhau, chúng ta chỉ cần một lần ra tay là có thể bắt sạch sẽ! Nhưng sẽ có một nhân vật quan trọng giúp chúng ta!” Tạ Văn Đông nhẹ nhàng gật đầu.
Mọi người đã nghe hiểu được ý của Tạ Văn Đông, Tam Nhãn cười nói: “Đông ca nói không sai, nếu chúng ta không bắt được, thì cũng có Bành Thư Lâm trợ giúp! Ha ha, người này không muốn hắc bang lớn mạnh!”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương