Bại hoại
Chương 93
Tạ Văn Đông khách khí nói với người trẻ tuổi:
- Không cần phải đánh nữa. Dù ngươi có thắng hắn cũng không ngăn cản được chúng ta, hi vọng ngươi có thể nhanh chóng dọn nhà, nếu không đến lúc đó tất cả mọi người đều mất hứng. Chính quyền đã phân nhà mới cho các ngươi, so với ở đây tốt hơn gấp trăm lần, vì sao còn muốn ở lại cái ổ tồi tàn này chứ!
Người trẻ tuổi liếc mắt nhìn Tạ Văn Đông, thấy người này tuổi không lớn lắm nhưng nói chuyện lại ra vẻ chững chạc, lớn tiếng nói:
- Chuyện của chúng ta là do chúng ta tự quyết định, vẫn chưa cần đến những tên lưu manh như các ngươi quản tới. Ta sẽ không dọn đi, để xem ngươi có đốt được nhà của ta hay không? Ta không tin thiên hạ không có vương pháp trừng trị các ngươi!
Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, quát hỏi:
- Vương pháp? Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói vương pháp với ta, ngươi có biết bây giờ chính ngươi cũng đang phạm vào pháp luật không hả? Vùng đất này là do chính quyền hạ lệnh khai phá, hơn nữa cũng đã an bài nơi ở mới cho các ngươi, dựa vào cái gì mà các ngươi không dọn đi hả?
Nói xong, Tạ Văn Đông xoay người, nói với dân cư đang vây quanh đấy:
- Ta cho các ngươi biết, chúng ta là lưu manh, là bại hoại, chuyện gì cũng có thể làm được, nếu như các ngươi không dọn nhà đi, để xem ta có dám đốt nhà các ngươi, dỡ nhà các ngươi hay không!
Lúc Tạ Văn Đông nói chuyện, trên người tự nhiên toát ra một loại khí thế bức người, những người đứng gần hắn đều cảm thấy hô hấp khó khăn, dù cho người bình thường cũng nhận ra hắn là người không đơn giản! Sau đó hắn chỉ vào người trẻ tuổi nói:
- Còn ngươi nữa, đừng tưởng rằng bản thân học được vài trò mà đã coi như mình giỏi lắm, ngươi ở trong mắt ta cũng chẳng là cái gì cả! Cho ngươi, cả đám người các ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau ta trở lại, nếu như thấy còn có người chưa đi, mặc kệ ngươi là ai, ta đều sẽ đốt rụi nhà của ngươi! Đừng coi lời ta là trò đùa!
Nói xong, Tạ Văn Đông vung tay lên, dẫn mọi người quay lại xe.
Người trẻ tuổi tiến lên một bước nói:
- Ngươi chờ chút đã, ta muốn biết ngươi là ai?
Tạ Văn Đông kéo cửa xe, quay đầu lại nói:
- Ta là Tạ Văn Đông!
Nói xong bước lên xe, cùng mọi người lái xe nghênh ngang mà đi. Trong xe, Tam Nhãn bưng quai hàm ú ớ nói:
- Đông ca, bây giờ chúng ta làm không phải có chút quá phận sao? Đây là những việc trước đây Q Tứ thường làm, em có cảm giác dường như đang bước theo gót của hắn!
Tạ Văn Đông lắc đầu:
- Chúng ta là chúng ta, hắn là hắn, không giống nhau. Hắn kiêu ngạo không biết dùng đầu óc, chúng ta lại biết được lúc nào nên kiêu ngạo lúc nào nên biết điều, chúng ta vĩnh viễn sẽ không giống như hắn, bị đảng cộng sản ‘răng rắc’!
Nói xong, Tạ Văn Đông làm ra động tác chặt đầu!
Tam Nhãn đối với Tạ Văn Đông tuyệt đối yên tâm, tựa ở ghế xe nhỏ giọng rên rỉ:
- Tiểu tử này niên kỉ chưa chắc đã lớn hơn em, nhưng đánh nhau lại không kém với kẻ thân kinh bách chiến như em, nhìn thì gầy yếu, không ngờ lại lợi hại như vậy, thực sự con mẹ nó đúng là thiên tài!
- Ha ha, người ta là người của đội võ thuật, ngươi có thể đánh ngang tay cũng đã không tệ rồi!
- A, em đã bảo mà! Hắc hắc, về sau có cơ hội phải tìm hắn luận bàn lại!
- Được, sẽ có cơ hội này!
Người trẻ tuổi đứng tại chỗ nhìn theo hướng ô tô biến mất một lúc lâu, trong lòng rất lâu không tài nào bình tĩnh lại được, thật không ngờ cái người thủ lĩnh có lẽ mới hai mươi tuổi kia lại chính là Tạ Văn Đông, người tạo nên vụ án trăm mạng người ở hộp đêm Hỏa Hồng, bị quân đội mang đi lại có thể bình yên vô sự thả ra —Tạ Văn Đông!
Người thường có thể không biết được sự kiện Hỏa Hồng, nhưng nội bộ cảnh sát lại rất rõ ràng, biểu ca của người thanh niên này công tác ở thị cục, đã từng kể qua với hắn về nhân vật phong vân mới quật khởi ở thành phố H này. Ngày hôm nay lại có thể gặp mặt hắn, trong mắt người trẻ tuổi hiện lên vẻ mê man, thật sự làm cho người khác không hiểu người kia là hạng người gì? Ở Hỏa Hồng có thể giết mấy chục người Nhật Bản, mấy chục người này đều là chó săn của Nhật Bản, vậy mà bây giờ lại đến khi dễ bách tính phổ thông…. Có lẽ giống như lời biểu ca đã nói, Tạ Văn Đông chính là một đoàn mê vụ!
Tạ Văn Đông sau khi thành lập công ty mới biết chính xác cái gì gọi là bận bịu, lớn lớn nhỏ nhỏ mọi chuyện đều phải đến tay hắn xử lý, vốn tưởng rằng Dụ Siêu đến hỗ trợ có thể chia sẻ được một ít, nhưng vị đại hán này mặc kệ mọi chuyện lớn nhỏ đều vất cho Tạ Văn Đông làm, đến khi hắn đưa ra kháng nghị, Dụ Siêu thản nhiên nói:
- Lão gia tử bảo tôi tới đây là để dạy cho cậu làm việc, nếu như trong lúc buôn bán, thân là một gã đổng sự tối cao, trong bụng chẳng có gì thì sao được?
Dụ Siêu nói một câu, Tạ Văn Đông cũng không nói nên lời nữa, hắn nói không sai, chỉ có những thứ học được mới là của mình, của người khác vĩnh viễn là của người khác. Tạ Văn Đông không một lời oán hận, có lúc còn có thể chủ đông đi tìm Dụ Siêu lãnh giáo một số vấn đề, đến khi không có việc gì thì quay lại trường học nghe một chút kinh tế học, cũng tự mình mua không ít sách vở của phương diện này. Điểm ấy của Tạ Văn Đông khiến Dụ Siêu âm thầm bội phục, người này làm việc thực sự là gọn gang dứt khoát, đã quyết định thì sẽ kiên nhẫn làm, hơn nữa một người có địa vị như hắn bây giờ còn có thể tiếp thu lời người khác nói quả thực là không phổ biến, xem ra lão gia tử không giới thiệu sai người, Tạ Văn Đông thật có chỗ hơn người, đi theo hắn làm việc có lẽ thật sự có thể phát triển lớn!
Một thời gian ngắn bận rộn làm cho Tạ Văn Đông quên đi phiền não về Bành Linh, chỉ là lúc đêm khuya vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ được. Tắt đèn trong phòng khách sạn, Tạ Văn Đông thường xuyên ngồi trên bệ cửa đốt thuốc chậm rãi hút, hắn cảm thấy mình cần phải hận nàng, nhưng sau khi gặp mặt lại là tim đập dồn dập, hận ý bay đến chín tầng mây.
Anh nên làm gì em bây giờ? Tạ Văn Đông nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ lẩm bẩm. Ngẩng đầu nhìn những chấm nhỏ lấp lánh trên bầu trời, Tạ Văn Đông cảm thấy ở phương diện tình cảm mình quá yếu mềm, nếu đã làm đại sự thì sao có thể như vậy được! Tình cảnh khi Bành Linh được tên cảnh sát đáng ghét kia dìu đi lại lần nữa hiện lên trước mắt, hung hăng bóp tắt điếu thuốc, một ý nghĩ hình thành nên trong đầu hắn, thứ ta muốn thì không ai có thể đạt được, ta chính là muốn nàng!
Ánh trăng nhu hòa ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên nụ cười tà trên khóe miệng Tạ Văn Đông.
Buổi chiều ngày thứ hai sau khi rời khỏi khu nhà trệt, Tạ Văn Đông đang ở trong văn phòng công ty kiểm tra văn kiện, tiếng gõ cửa vang lên.
- Mời vào!
Tạ Văn Đông cũng không ngẩng đầu lên nói
Cửa phòng được mở ra, một thân ảnh mỹ lệ đi tới, vị này chính là thư ký của Tạ Văn Đông ứng tuyển mà đến, độ tuổi tầm hai tư hai lăm, chức nghiệp nữ tính tuổi trẻ xinh đẹp, tuy vừa mới tốt nghiệp, thế nhưng cũng có năng lực làm việc nhất định, nhưng sở dĩ Tạ Văn Đông tuyển nàng chủ yếu cùng bởi vì nàng xinh xắn. Mặc dù hắn không phải là người háo sắc, nhưng trong lòng cho rằng thư ký là người mình thường xuyên gặp mặt, tướng mạo nhất định phải khiến mình nhìn thuận mắt mới được, như vậy về sau có làm việc mới không phải phiền lòng.
Vị nữ thư ký này là loại ‘người nhìn thuận mắt’ đúng như lời Tạ Văn Đông nói, tên là Trương Tình, tốt nghiệp đại học H, tính ra Tạ Văn Đông còn phải gọi nàng là học tỷ. Bất cứ phần nào thuộc ngũ quan trên mặt nàng cũng đều có thể coi là thượng phẩm, tập hợp lại càng là tổ hợp hoàn mỹ, khiến cho Tạ Văn Đông yêu thích nhất chính là nàng không hề có cái khí thế kiêu ngạo giống như những cô gái mỹ lệ khác.
- Tình tỷ, có chuyện gì không?
Sau khi Trương Tình đi vào phòng làm việc, một cỗ hương khí tươi mát nhàn nhạt tràn ngập ở trong không khí, Tạ Văn Đông không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, trong lòng thầm than một tiếng, mình đã sắp nghiện loại hương thơm này rồi!
Trương Tình nhìn vị lão bản Tạ Văn Đông so với mình còn nhỏ tuổi hơn, ôn nhu nói:
- Bên ngoài có một vị trẻ tuổi tên Khúc Phi muốn gặp anh!
- Khúc Phi?
Tạ Văn Đông ngẩng đầu mê hoặc nhìn Trương Tình, cái tên rất quen, vỗ vỗ đầu, Tạ Văn Đông nhớ ra, chính là người trẻ tuổi ngày hôm qua đánh nhau cùng Tam Nhãn, nhưng hắn đến tìm mình làm gì? Cười nói với Trương Tình:
- Mời hắn vào đi!
Trương Tình đáp ứng một tiếng xoay người ra ngoài. Chỉ chốc lát, Trương Tình dẫn Khúc Phi vẻ mặt mất tự nhiên đi tới, sau đó rất hiểu chuyện nói:
- Tôi đi pha cà phê!
Nói xong Trương Tình đi ra khỏi phòng làm việc, xoay tay đóng cửa lại.
Chờ sau khi Trương Tình rời đi, Khúc Phi mới thở phào nhẹ nhõm, có một vị mỹ nữ như vậy đứng bên cạnh hắn có chút mất tự nhiên. Tùy ý quan sát phòng làm việc của Tạ Văn Đông, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cầm văn kiện trong tay khép lại, cười nói:
- Khúc huynh tới tìm tôi vì chuyện gì?
Khúc Phi đi tới đối diện Tạ Văn Đông, bình tĩnh nói:
- Tôi đại biểu cho cư dân hai mươi mốt nhà đến để cùng anh nói về việc phá bỏ và di dời!
- À!
Khi hắn đến trong lòng Tạ Văn Đông đã đoán ra đại khái, lạnh nhạt nói:
- Nếu như anh định thuyết phục tôi thay đổi chủ ý thì tôi nghĩ việc này không cần thiết, đây là chuyện đã được quyết định rồi, tôi sẽ không bỏ qua đâu!
Khúc Phi biến sắc, thầm nghĩ lợi hại, mình chưa nói gì đã bị đối phương nhìn thấu ý đồ đến đây, nhưng vẫn tận lực nói:
- Lẽ nào anh không biết những người chúng tôi đời này qua đời khác đã ở chỗ đó sao, đặc biệt là những lão nhân, bọn họ sớm đã coi nơi đó trở thành một phần của sinh mệnh, bắt họ rời đi so với muốn mạng của họ còn khó hơn…
Tạ Văn Đông ngắt lời hắn:
- Anh có biết sự tiến bộ xã hội không? Anh là người trẻ tuổi, tư tưởng không thể bảo thủ như thế được! Vì sự phát triển của quốc gia, để kinh tế tiến lên phía trước, rời khỏi mấy căn nhà lá cũ nát đến ở trong cao ốc thì có gì là không tốt?
- Điều đó đối với một số người mà nói là tốt, nhưng đối với những người già này mà nói chẳng khác gì mất đi gia đình của mình cả! Tôi biết một việc của anh, chuyện Hỏa Hồng anh làm rất đẹp, đã khiến cho người Trung Quốc được thoải mái, tôi cho rằng anh là một người không tệ, nhưng không nên đem thủ đoạn xã hội đen dùng trên người những lão nhân này!
Một người không tệ? Tạ Văn Đông trong lòng cười thầm, nếu như lũ tiểu quỷ tử không làm cho mình thấy cấp bách thì mình cũng chẳng liều lĩnh mạo hiểm mà dùng đến hạ sách này, nhưng nếu hắn đã nói như vậy thì cũng nên giả bộ giống một chút, Tạ Văn Đông đứng lên dùng lời lẽ chính nghĩa nói:
- Chuyện Hỏa Hồng không đáng nhắc tới, bọn người Nhật Bản đến trung quốc phá hoại đều đáng chết! Chúng ta nên nói chuyện phá bỏ và di dời một chút, thực ra ngày hôm qua tôi cũng chỉ hù dọa dân cư thôi, làm sao có thể thực sự phóng hỏa đốt nhà đây? Thành phố H là tỉnh thành, phương diện kinh tế tự nhiên là phải phát triển hàng đầu, khởi công xây dựng thương thành là một chuyện tốt, lợi người lợi mình, cho dù chúng ta không trợ giúp được thì cũng không nên níu chân chính quyền chứ! Những việc khác tôi cũng không nhiều lời nữa, hi vọng anh có thể trở về khuyên nhủ các lão nhân, coi như là vì quốc gia vì chính phủ làm một việc tốt đi!
Nghe Tạ Văn Đông nói những lời chính khí lẫm liệt này, Khúc phi thầm xấu hổ, bản thân chỉ nghĩ tới việc riêng, so với Tạ Văn Đông thật quá nhỏ bé, đối phương mặc dù niên kỷ không lớn, nhưng trình độ hiểu biết lý lẽ lại hơn xa mình. Khúc Phi bắt đầu có chút do dự bất định.
Tạ Văn Đông nhìn thấy vậy nói tiếp:
- Xuất thân của tôi tuy rằng không vẻ vang, thế nhưng tôi hiểu rõ đạo lý làm người. Việc phá bỏ và di dời này cho dù tôi không thúc giục vẫn sẽ có người khác thúc giục, nhưng nếu bây giờ tôi đến làm tôi cũng sẽ không xử tệ với mọi người, tôi sẽ cấp cho mỗi nhà năm nghìn phí phá bỏ và di dời. Đương nhiên số tiền này đều là do tôi tự bỏ tiền túi ra, nhiều hơn thì tôi cấp không nổi, số tiền này coi như là biểu đạt một chút tâm ý vì đã mang bất tiện đến cho mọi người đi!
Lời này có mềm có rắn, Khúc Phi nghe xong gục đầu xuống, thầm nghĩ Tạ Văn Đông nói không sai, dù cho hắn không đến thúc dục dời đi thì vẫn có người khác đến, có lẽ người sau so với Tạ Văn Đông còn cứng rắn hơn nhiều, nếu thực sự gây náo loạn ồn ào thì chính quyền cũng sẽ không bênh vực bên mình, ảm đạm nói:
- Chuyện ngày hôm qua tôi muốn ngỏ lời xin lỗi anh, lời của anh nói có lẽ là có đạo lý, tôi cũng không phải là người không hiểu chuyện, trở về tôi sẽ tận lực khuyên bảo mọi người. Tiền này chắc là chúng tôi sẽ không nhận, nhưng vẫn cần phải cảm tạ tâm ý của anh!
- Ài!
Tạ Văn Đông thầm nghĩ giả bộ người tốt thì cứ giả bộ đến cùng đi, lắc đầu nói:
- Tiền này hoàn toàn là tâm ý của cá nhân tôi, nhất định phải cấp cho mọi người!
Nói xong, vỗ vỗ vai Khúc Phi nói:
- Anh cũng là người minh bạch lý lẽ, trở về cố gắng khuyên nhủ những lão nhân kia, tôi thấy bọn họ sẽ nghe lời anh nói!
Khúc Phi cảm kích nhìn Tạ Văn Đông, phải biết rằng năm nghìn này đối với Tạ Văn Đông mà nói không tính là gì, nhưng đối với những lão nhân này cũng là một con số rất lớn rồi, hơn nữa hiện tại đơn vị họ làm ngày trước kinh tế đình trệ, đi làm cũng không kiếm ra tiền chứ đừng nói những lão nhân đã về hưu này. Quốc gia đã từng vài lần cấp ngân sách cho thành phố H, yêu cầu những xí nghiệp bị lỗ vốn cam đoan bảo đảm sinh hoạt cho những công nhân viên đã về hưu, nhưng tiền lại bị lãnh đạo của đơn vị giữ hết. Nếu không thì làm sao lại nói: dù ai nghèo thì nghèo cũng không phải người làm quan nghèo! Tiền vào túi của bản thân rồi quản chi sống chết của người khác! Tiểu tham hại dân, đại tham thương quốc mà… Khi những kẻ tham quan dùng tiền của công ăn uống tiệc tùng, đâu có biết đây là một bữa tiệc thịt người, uống vào là máu bách tính, ăn vào là thịt bách tính!
Bên dưới hồng đăng có huyết lệ!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương